Chương 1014

“Không chắc lắm.” Hoắc trì Viễn nhìn núi rừng đầy tuyết không hề có dấu hiệu gì, lo lắng trả lời.

Vấn đề bọn họ đang gặp phải không chỉ là lạc đường, mà là không biết được nguy hiểm, hơn nữa là nguy hiểm do con người gây nên.

“Em đi bám sát anh!” Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn về phía sau, thật cẩn thận đi từng bước một tới phía trước.

Tề Mẫn Mẫn túm lấy Hoắc trì Viễn, hồi hộp đi theo sau anh, từng bước nhìn xung quanh.

“Hoắc trì Viễn, em nhớ rõ cây cổ thụ kia!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhìn thấy rõ ràng một dấu hiệu, “Em nhớ rõ chúng ta quẹo vào từ chỗ đó, sau đó đi thẳng đến vách núi đen.”

“Em chắc chứ?” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua cây cổ thụ, nghiêm túc hỏi.

“Bởi vì lúc chạy trốn, thiếu chút nữa em đâm vào cái cây kia nên em nhớ rất rõ.” Tề Mẫn Mẫn lập tức kéo Hoắc trì Viễn chạy về phía cây cổ thụ.

Khi bọn họ đứng dưới cây cổ thụ thì khó xử dừng lại.

Bọn họ rốt cuộc là từ phía nào chạy đến đây?

Hoắc trì Viễn đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Anh nhớ rõ lúc lên núi, mặt trời luôn ở phía bên trái bọn họ, mà hiện tại nó lạ ở bên phải, nói cách khác…

Trong đầu Hoắc trì Viễn đang không ngừng tính toán các góc độ của mặt trời.

“Hoắc trì Viễn, hay chúng ta nghĩ cách cầu cứu đi?” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn Hoắc trì Viễn.

Nếu bọn họ bị nhốt ở trên núi, lại gặp thêm một con gấu nữa, chỉ sợ không được may mắn như lần trước mà chạy trốn thành công.

Hoắc trì Viễn giơ tay lên, lớn tiếng nói:”Đừng nói gì! Để anh suy nghĩ lại!”

Anh ấn mười ngón tay lên huyệt thái dương, đầu óc phân tích cực nhanh.

Mất nửa ngày, anh mở to mặt, chỉ vào một hướng nói với Tề Mẫn Mẫn:”Là hướng này.”

Tề Mẫn Mẫn lập tức nắm lấy tay Hoắc trì Viễn, lo lắng nói:”Vậy mau đi thôi!”

Cô nghe nói nhiều người thích thám hiểm đã đến ngọn núi Thiên Đô này rồi sau đó không có tin tức gì, e sợ hai người bọn họ sẽ bị nhốt lại trên núi đói mà chết.

Một nơi cách bọn họ mấy trắm mét, Tề Lạc không kiên nhẫn thúc giục Dương Nguyệt Quyên đang đứng bên cạnh:”Mẹ, sao mẹ còn chưa bắn đi? Bây giờ chính là cơ hội rất tốt!”

“Con không nhìn thấy Hoắc trì Viễn vẫn còn che phía trước Tề Mẫn Mẫn sao?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nhìn Tề Lạc liếc mắt một cái.

“Vậy bắn anh ta trước, rồi giết Tề Mẫn Mẫn!” Tề Lạc tàn nhẫn nói.

“Hoắc trì Viễn không thể giết! Giết hắn rồi, gia tài hàng tỉ kia một xu chúng ta cũng không lấy được.” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Lạc.

“Hắn còn sống cũng không lên quan gì đến chúng ta.” Tề Lạc không hiểu nhìn mẹ mình. Theo luật pháp Hoắc trì Viễn là chồng của Tề Mẫn Mẫn, nhưng nếu anh ta chết đi, tài sản sẽ thuộc về ba mẹ anh ta và Tề Mẫn Mẫn.

“Nói con ngốc đúng là không oan uổng!” Dương Nguyệt Quyên vừa làm động tác ngắm bắn, vừa quở trách Tề Lạc.”Tề Mẫn Mẫn làm thế nào để trở thành người thừa kế số một của Hoắc trì Viễn, con không biết bắt chước lại như thế nào sao?”

“Mẹ, con bái phục mẹ!” Tề Lạc sùng bái nhìn Dương Nguyệt Quyên.

“Im lặng!” Dương Nguyệt Quyên đột nhiên giơ tay, ngăn không cho Tề Lạc mở miệng.

Tề Lạc lập tức ngừng thở, cầm ống nhòm tiếp tục quan sát Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn đằng xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play