Edit by: Julia

【Truyền năng lượng tích cực khắp thế gian】

Trịnh Phi đứng ở ven đường lo lắng duỗi cổ ngó trái ngó phải.

Năm phút trước Quý Văn Huyên gửi tin nhắn wechat nói sắp tới trước cửa khách sạn, hắn chạy xuống dưới này đợi nửa ngày vẫn chưa thấy người đâu. Đang buồn bực thì nhìn thấy ở phía xa xa, một anh đẹp trai tóc đen cao gầy bước từ trên xe taxi xuống, mò trong ví tiền lấy ra tờ tiền mặt 100 tệ đưa cho tài xế.

Tài xế là một anh trai lớn tuổi, hơi ngượng ngùng lắc đầu, Quý Văn Huyên ngẩn ra một giây, nghĩ chẳng lẽ tiền trong ví nguyên chủ là tiền giả? Nhưng lại thấy anh trai tài xế giơ ra trước mặt một tấm thẻ màu xanh rồi bảo: "Em đẹp trai ơi, cậu quét QR đi, tôi không có tiền lẻ đâu."

"Phải ha, tôi có thể thanh toán bằng điện thoại!" Quý Văn Huyên ở đại vị cao đã lâu, bình thường đi lại đều có lái xe đưa đón, muốn mua đồ cũng là thư ký giúp hắn mua, lại nói công việc bận rộn quá, trên cơ bản không có thời gian rảnh để mà đi dạo mua sắm gì cả nên hắn không quen với hình thức thanh toán di động hiện nay. Nhưng không quen không đồng nghĩa với việc hắn không biết.

Hắn là người giỏi tiếp thu cái mới mẻ, chỉ cần có ý chí học hỏi thì chẳng có điều gì có thể làm khó được. Là một cán bộ lãnh đạo đầu ngành thuộc thế hệ sau 80s, trình độ lướt web của hắn so với trình độ lướt mạng của người trẻ tuổi đương thời mà nói, gần như sóng mạng 4/5G.

Tài xế taxi nhìn Quý Văn Huyên vô cùng hào hứng dùng di động quét mặt thanh toán xong, chân thành nói: "Anh vất vả rồi!". Đẹp trai đẹp gái vui tai vui mắt ai nhìn mà chẳng thích, huống chi hắn lái xe taxi đến nay cũng mười mấy năm rồi, trước giờ chưa từng được khách hàng nào tôn trọng như vậy, hắn vui mừng hô lên với Quý Văn Huyên một câu: "Em trai, anh cũng chúc cậu công việc thuận lợi nhé!"

Sau khi tâm tình khoan khoái nhìn theo chiếc xe taxi đi khuất, Quý Văn Huyên liền thấy Tiểu Trịnh đang đứng ngẩn người cách đó không xa, phất tay với cậu ta một cái và hỏi: "Tiểu Trịnh, thử vai ở tầng mấy?"

Lúc này Trịnh Phi mới phải ứng lại, cái người mang nét tươi cười trên mặt còn chúc phúc cho người xa lạ trước mắt cậu ta đây chẳng phải là Quý Văn Huyên hay sao?

Đây mà mắc chứng sợ hãi giao tiếp xã hội? Rõ ràng là chứng xã giao trâu bò thì có!

"Há, thử vai, à đúng rồi, thử vai ở tầng chín, Quý ca anh đi theo em." Trịnh Phi gấp gáp đưa người vào trong khách sạn, lúc thang máy đi lên, cậu ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Quý ca, lần thử vai này đột nhiên thông báo thời gian địa điểm, hồi nãy nhân viên đoàn phim còn nói, ngoại trừ mấy diễn viên đặc biệt được chọn trước có kịch bản thì những người khác đều phải dựa vào yêu cầu của đạo diễn phát huy năng lực tại chỗ."

"Phát huy tại chỗ?" Quý Văn Huyên khẽ nhíu mày, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn ngay tập tức tiến vào cơ quan nhà nước công tác, chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, hắn cũng không biết lát nữa có thể làm đến mức nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Trịnh Phi thấy phản ứng trên mặt Quý Văn Huyên, cho là hắn bắt đầu lo lắng đến tình cảnh phải xã giao sau khi tiến vào trường quay, khi đó mới cảm thấy Quý ca của cậu ta đã khôi phục trạng thái "bình thường".

Cậu theo Quý Văn Huyên thời gian chưa lâu, cũng không nắm rõ ràng lắm tình huống hiện tại của hắn, chỉ nghe đồng nghiệp kể rằng người đại diện cũ của Quý ca cảm thấy hắn kéo chân sau, kiếm không ra tiền, mấy lần xin công ty đổi nghệ sĩ, sau đó cậu ta gia nhập công ty liền được sắp xếp đến chỗ Quý Văn Huyên coi như thực tập.

Trịnh Phi là một người tốt bụng, cậu thấy Quý Văn Huyên ngày ngày vây chính mình bên trong ám ảnh tâm lí thì vô cùng khó chịu, luôn cổ vũ hắn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn. Đoạn thời gian trước thật là vất vả mới trở nên sáng sủa một chút, kết quả là do đến hạn chưa trả nổi tiền thuê phòng sáu tháng cuối năm, bị chủ nhà trọ chạy tới mắng cho một trận, bệnh tình mới chuyển biến tốt sau một đêm bị đánh về trước giải phóng.

Mới nãy đột nhiên nhìn thấy bộ dạng thần thái rạng rỡ của hắn, quả thật lạ lẫm cực kì, còn bộ dáng suy nghĩ lo lắng lúc này mới đúng là bản thân Quý Văn Huyên.

"Nhưng mà Quý ca, anh đừng lo..." Trịnh Phi len lén ghé lỗ tai hắn nhỏ giọng an ủi, "Chuyện đó...đêm hôm đó... aizz...dù sao cũng sẽ không lãng phí, em thấy mấy cái danh ngạch này thể nào Kiều tổng cũng giúp anh lấy được một cái thôi."

Quý Văn Huyên nghe xong mặt đều đen.

Cái loại giao dịch quyền sắc này là thứ mà trước kia hắn ghê tởm khinh thường nhất. Nhưng việc nguyên chủ đã làm đều bày ra trước mắt, hắn cũng không thể nói chính mình còn trong sạch, chỉ trầm giọng nói: "Tiểu Trịnh, chuyện hôm đó coi như là tôi cầu người đã nhận được kết quả, cơ hội đã đưa vào tay tôi rồi."

Nói xong, hắn sửa sang lại áo sơ mi trắng đang mặc trên người, nghiêm túc nói: "Nhưng suy cho cùng, mưu sự tại nhân, có được hay không phải dựa vào bản lĩnh chính mình, sau này chúng ta không nhắc đến hắn nữa."

Marc Lenin ở trên cao, bản thân may mắn được chọn để sống lại một đời, nhất định không thể buông thả khiến cuộc đời mới này bị sa đoạ thoái hoá.

Quý Văn Huyên hắn, tại đây dùng mười lăm năm tuổi đảng để thề, trong những ngày tháng tiếp sau đây, sẽ dùng thái độ ngày càng tốt hơn để làm tốt công việc bản chức của một diễn viên, nỗ lực học tập thế nào để làm một minh tinh tốt được công chúng tin tưởng, và đem năng lượng tích cực thông qua màn ảnh lớn truyền tải đến nhiều người hơn nữa!

Hết chương 3.

Có một sự thật là bà tác giả này bả dùng từ trừu tượng lắm luôn, tui khổ quá mà huhu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play