“Tiệc tối nay có hai bên quan quân, còn có ông trùm tài chính của bốn ngân hàng lớn, người trong ngành vận tải cùng người thương hội các nơi và giới học thuật đều xuất hiện”, Hà Tri Hân nói ngắn gọn, “Thời buổi chiến tranh nên chỉ làm gọn gàng, không có sân khấu biểu diễn”.
Hà Vị đáp “vâng”.
Trước khi đến, cô đã nói chuyện điện thoại với cô bảy về buổi tiệc tối này.
Chiến tranh lan rộng khắp Hoa bắc, tình hình ngày càng cấp bách.

Chỉ sợ hai bờ sông Dương Tử sẽ trở thành chiến trường tiếp theo, những người gặp mặt đêm nay đều sẽ phối hợp kháng chiến nhưng vẫn đảm bảo duy trì kinh tế và học sinh mọi lứa tuổi đều phải đặt việc học làm đầu trong thời điểm này.
Ngành vận tải có nhiệm vụ to lớn, vừa phải phối hợp chiến đấu, vừa phải sắp xếp di chuyển học trò, người dân, lương thực cùng vật tư của quân đội và các gia tộc công nghiệp.
“Không biết người đó có đến Vũ Hán không”, cô bảy nói nhỏ, “Có điều hiện tại Quốc Cộng liên hợp, hành trình của bọn họ cũng không quá nguy hiểm”.

Ít nhất không cần một bên kháng Nhật, một bên đề phòng ám sát.
“Anh ấy nói, có lẽ trong 2 ngày sẽ đến Vũ Hán”.

Hà Vị bảo.
Nội dung điện báo ngắn gọn, cũng không đề cập đến buổi tiệc tối nay.
Bất quá cô đoán hành trình của Tạ Vụ Thanh ít nhiều cũng liên quan đến lần gặp mặt này.
Địa điểm tổ chức tiệc tối ở hội quán Sơn Thiểm.
Cô bảy cho một chiếc xe về nơi ở trước, sau đó cùng Hà Vị đi thẳng đến hội quán.

Xe dừng trước cổng lớn khắc đá, Hà Vị và cô bảy xuống xe, bảo tài xế tìm chỗ đỗ, còn mình đi bộ vào sân trong.

Người tiếp tân hỏi danh tính hai người, tìm kiếm dòng chữ “công ty vận tải đường thuỷ Hà thị” trong danh sách rồi dẫn bọn họ vào sảnh lớn.
Hai người đến muộn, toàn bộ bàn tiệc đều đầy người.
Hà Vị và cô bảy bước vào từ cửa hông, được đưa đến bàn ăn cạnh người của thương hội.

Lâm Trĩ Ánh nhìn thấy Hà Vị, tạm dừng cuộc nói chuyện với người bên cạnh, hướng về phía cô gật đầu chào hỏi, xong xuôi mới ngồi xuống an vị.
Thức ăn đã bày sẵn trên bàn, hôm nay là tiệc chay, không có sơn hào hải vị, nhưng có đãi rượu.
Mười cái bàn phía đông vẫn để trống, chờ nhóm người cuối cùng xuất hiện.
“Hôm nay phát hiện gián điệp Nhật Bản ở nhà ga”, ông chủ công ty vận tải đường thuỷ Đỗ thị giải thích, “Có mấy chuyến tàu đều bị trì hoãn”.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài cổng đá đã có tiếng nói chuyện huyên náo.
Mấy chục quân nhân từ ngoài bước vào.

Tối nay tề tựu rất đông người từ mọi giới, đàn ông đều mặc áo dài hoặc tây trang, những quân nhân kia cũng được chuẩn bị sẵn áo sơ mi và quần dài, không khác gì thành phần trí thức cùng thương nhân ở đây.
Hà Vị tìm kiếm bóng dáng Tạ Vụ Thanh từ những khuôn mặt xa lạ, đáng tiếc không thấy.

Cảm xúc mất mát dâng trào trong lòng, nhưng cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nếu đêm nay anh không đến thì 2 ngày nữa cũng sẽ xuất hiện thôi…
“Anh Vụ Thanh”.

Ngoài cổng đá có người nhỏ giọng nghênh đón.
Tim Hà Vị run lên.
Dưới cổng xuất hiện thêm mấy vị tướng quân, người có mặt cuối cùng là Tạ Vụ Thanh, bên cạnh không ai khác chính là bạn cũ Tôn Duy Tiên vừa chào hỏi.

Một người đến từ Duyên An, người kia vừa từ Trường Sa trở về.
Lâu rồi Tạ Vụ Thanh mới mặc âu phục, áo khoác không vừa người.

Gò má anh gầy hơn hẳn so với quá khứ, vì tuổi tác ngày một lớn mà đôi mắt càng thêm thâm thuý, tĩnh lặng như phủ thâm một tầng sương gió của năm tháng.
Trải qua từng đợt phản công cùng trường chinh, anh không khác gì tướng sĩ 8 lộ quân nơi này, từ khuôn mặt đến cử chỉ điệu bộ đều lộ vẻ tang thương hơn so với những tướng lĩnh quốc quân.

Dấu vết của những cuộc hành quân kéo dài khắc sâu trên khuôn mặt họ.
Hà Vị từ xa ngắm nhìn anh.

Tạ Vụ Thanh ngồi vào ghế trống.
Nhiều năm không gặp, hai người tương phùng trong một buổi tiệc công khai, làm cô có cảm giác an tâm hơn hẳn.
“Từ 1927 đến giờ đã qua 10 năm”, cô bảy nhỏ giọng, “10 năm đó, bọn họ bị tàn sát, đuổi bắt, cho đến tận hôm nay, vẫn có thể bình thản tự tại ngồi xuống, cùng những kẻ đã sát hại đồng bào mình ăn một bữa cơm…”
Cô bảy chậm lắc đầu, khẽ thở dài: “Tư duy của họ, chính phủ quốc dân còn lâu mới sánh bằng”.
“Vì kháng chiến chống Nhật”, Hà Vị đáp lời, “Khi đối mặt với ngoại địch, không gì không thể bỏ qua”.
Người chủ trì buổi tiệc là một ông lão râu tóc bạc trắng.

Ông đến từng bàn trò chuyện, giới thiệu những người có mặt làm quen.
Chờ thức ăn được dọn lên đầy đủ, ông lão cầm chung rượu đầy, đi đến bàn cuối cùng, nhìn mọi người một vòng, nói: “Chư vị, chén rượu này, tôi xin tế bái đồng bào gặp nạn ở Nam Kinh”.
Dứt lời, mọi người khắp phòng đều đứng dậy, im lặng nâng chén.
Ông lão đổ chén rượu xuống nền đá xanh, toàn bộ mọi người cũng làm theo.

Rượu chảy đầy đất, thấm xuống sàn nhà, có người đến từ Nam Kinh không nén được rơi nước mắt.
Tiếng nức nở đè nén, vang vọng trong sảnh đường yên tĩnh.
Tháng Bảy, quân Nhật tiến công vào thành Bắc Bình.

Tháng Mười Hai, Nam Kinh bị chiếm đóng.
Từ “an bang”, lấy ý “Tuân theo mệnh trời, an bang trị quốc”.

Trong lúc Nam Kinh gặp thảm hoạ tàn sát, tại Bắc Bình lại xuất hiện dòng chữ “Chúc Nam Kinh sụp đổ”.
Lúc cô nhìn thấy tấm ảnh đăng trên báo chí, nước mắt chảy thành dòng.

“Chúc kháng chiến thắng lợi!” Ông lão tuy chống gậy nhưng bóng lưng thẳng tắp.
Chúc kháng chiến thắng lợi.

Từng tiếng hô vang hết đợt này đến đợt khác.
Bữa tiệc bắc đầu ở Nam Kinh, tập trung vào Vũ Hán, hết thảy mọi người nơi đây đều hiểu rõ sớm muộn gì Vũ Hán cũng nổ ra cuộc chiến lớn.

Rất nhiều kẻ đêm nay gặp mặt, nhưng có thể ngày mai sẽ được sắp xếp xuôi nam, chuẩn bị trước cho chiến sự gần kề.
Hà Vị bàn chuyện kinh doanh tàu chở hàng và tàu chở khách với mấy người quen cũ trong nghề, nửa sau buổi tiệc, khi cô nói xong, phóng mắt về phía xa đã không thấy Tạ Vụ Thanh ngồi đâu.
Cô rời khỏi chỗ, ra ngoài cổng đá, nhìn Tạ Vụ Thanh, Tôn Duy Tiên cùng Đặng Nguyên Sơ dưới ánh trăng, giống đang bàn bạc chuyện bí mật.

Khuôn mặt anh trầm lắng, im lặng nghe Tôn Duy Tiên và Đặng Nguyên Sơ tranh cãi.
Rất nhanh, Tạ Vụ Thanh như phát giác điều gì, quay đầu chạm vào mắt cô.
Không biết ai là người bật cười trước, trên mặt Hà Vị không nén được vui sướng, mà biểu cảm của Tạ Vụ Thanh lúc này cũng thả lỏng nhẹ nhàng.
Đặng Nguyên Sơ nhìn theo ánh mắt Tạ Vụ Thanh, hơi mỉm cười với Tôn Duy Tiên: “Chúng ta ra chỗ khác nói tiếp”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Tôn Duy Tiên cũng phát hiện Hà Vị đứng gần đó, không nhiều lời, bước theo Đặng Nguyên Sơ trở về sảnh lớn.
Hà Vị muốn đến chỗ anh nhưng nghĩ không ổn, trong lúc do dự, Tạ Vụ Thanh đã đi tới cạnh cô.
Đến trước mặt, anh dừng bước mỉm cười.
Có người lướt qua bên cạnh, nhưng toàn bộ tinh thần và thể xác cô đều đặt trên người anh, vốn không phát hiện.
Tạ Vụ Thanh nắm lấy cánh tay cô, nhẹ kéo về phía mình, khoảng cách giữa 2 người rất gần.

Nhiệt độ vừa quen thuộc, vừa xa lạ trên tay, cách một lớp vải như hung nóng người cô.
“Đến lúc nào”.

Cô dịu giọng.
“Khoảng 1 giờ trước”.

Tạ Vụ Thanh đáp.
Tay anh không buông, nắm càng lúc càng chặt.

Mọi suy nghĩ trong đầu đều thể hiện qua hành động.
Mắt cô nhức nhói không chịu nổi, thầm oán trách: “Hiếm có dịp gửi điện báo, trước giờ chỉ nói chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu.

Vất vả đến mấy cũng không kể, có điều thật sự muốn hỏi chuyện trồng rau…”
Tạ Vụ Thanh bỗng kéo mạnh cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lên lưng cô, ôm chặt không rời.
Cô đứng trong tiếng mọi người rộn ràng, cảm giác bàn tay Tạ Vụ Thanh di chuyển đến sau đầu, nhẹ đặt lên ót, áp sát mặt cô vào ngực anh.
“Vừa rồi…” Cô nghẹn ngào yeutruyen.net nức nở, “Chỉ sợ anh lại đây”.
Mười năm qua, nếu anh không bị tống giam thì chính là cải trang ẩn nấp, để quang minh chính đại đứng cùng cô dưới ánh trăng “ôn chuyện” thế này, đều chỉ là suy nghĩ viển vong.
Lúc nãy khi Tạ Vụ Thanh bước đến, theo bản năng cô vờ như tình nhân cũ gặp lại… Mà bây giờ nằm trong vòng tay của anh, cô mới bàng hoàng nhớ ra, không đặc vụ nào có thể gây nguy hiểm cho anh nữa.
Cô đoán, Tạ Vụ Thanh đang cười.
Hà Vị ngửi thấy mùi nước giặt quần áo bình dị trên người anh, cố nén nước mắt, mỉm cười: “Tạ tướng quân không sợ chuyện tối nay đồn ra ngoài lại thành chuyện phong lưu của ngài sao?”
Anh cúi đầu, nhẹ hôn trán cô: “Người đến Vũ Hán lần này đều biết anh đã sớm có gia đình”.
Trong mắt Hà Vị ánh lệ, không biết nên trả lời thế nào.
“Chờ giành lại Bắc Bình”, anh nói, “Trước tiên sẽ đăng báo”.
Hà Vị khẽ gật đầu.

Cô nghĩ đến quê hương đang bị chiếm đóng, tim như dao cắt.
“Năm đó từ nam đánh ra bắc, hiện tại cũng vậy”, anh kể, “Nam Kinh, Hoa Bắc, hướng thẳng ra cực bắc cùng 3 tỉnh Đông Bắc, tất cả đều phải giành lại”.

Hai người trầm mặc lúc lâu.

Tạ Vụ Thanh buông người trong lòng, vươn tay giúp cô vén tóc mái.
“Tối nay anh làm gì?” Cô hỏi.
“Sau tiệc tối không còn gì khác”, Tạ Vụ Thanh đáp, giọng nói mang ý trêu ghẹo, “Mặc cô hai sắp xếp”.
Hà Vị cười, khẽ nói: “Vậy đến nhà cô bảy đi, tối nay ngủ ở đó”.
“Được”.
Tạ Vụ Thanh bảo cô chờ bên ngoài, còn mình vào sảnh lớn.

Khi anh quay lại, trên tay là âu phục bị ném lại trên ghế và áo khoác lông dê cùng túi xách của cô.

Anh cẩn thận khoác áo giúp cô.
Hà Vị nhận túi trân châu, theo anh bước ra ngoài.
Trên đường có người nhận ra Tạ Vụ Thanh, chào một tiếng thầy Tạ hoặc Tạ tướng quân.

Những người đến từ Duyên An đều biết chuyện, thân thiện gật đầu với Hà Vị.
Cô luôn dành sự kính trọng với những anh hùng xa lạ, gật đầu mỉm cười đáp lại từng người.
Chỗ ở của cô bảy nằm cùng toà văn phòng công ty vận tải đường thuỷ.
Hà Vị chưa từng đến đây, chỉ biết địa chỉ, sau khi được tài xế chở về, cô và Tạ Vụ Thanh không khác gì những lữ khách xa lạ, theo người gác cổng xuyên qua lầu một không còn nhân viên.
“Trên lầu chính là chỗ ở của Thất tiên sinh”.

Người gác cổng chỉ điểm.
Tạ Vụ Thanh sóng vai cùng cô lên lầu, đèn phòng khách đã tắt từ lâu, chỉ còn chút ánh sáng nhu hoà hắt ra từ thư phòng.

Bóng dáng 2 đứa trẻ một cao một thấp kéo dài trên nền đất.
Tạ Vụ Thanh như đoán biết, bước chân chậm dần.

Hà Vị chậm hơn anh nửa nhịp, cũng đột nhiên dừng lại.
Cô như ngừng thở, chỉ sợ quấy nhiễu 2 đứa trẻ trong phòng.

Lúc nãy khi bước lên lầu, cô vội vàng chỉ muốn gặp mặt con trai.

Chính là đứa bé từ lúc sinh ra đã rời khỏi vòng tay cô.
Gần ngay trước mắt, chỉ cần bước vào thư phòng liền có thể nhìn thấy con mình, chạm vào người nó, nhưng lúc này cô lại không dám động đậy…
Có bóng dáng khom người, bế lên đứa nhỏ, sau đó hai cái bóng hoà vào nhau.
“Nói chị nghe”, Tư Niên bế em trai, “Đợi ba mẹ trở về, em muốn gọi ba trước hay gọi mẹ trước?”
Tư Niên không chờ em trai đáp yeutruyen.net lời, tiếp tục dịu giọng dỗ dành: “Gọi mẹ trước được không? Mẹ chưa từng gặp em đấy”.
Hà Vị che chặt miệng, nước mắt len lỏi qua kẽ tay rơi xuống đất, rớt dài trên vạt váy.
Chỉ vì bóng người nhỏ bé trong thư phòng lên tiếng: “Được ạ”..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play