Một tuần trước khai giảng trôi qua vô cùng bình yên.
Tô Tinh đã nhận được một công việc mới, hóa trang thành Doraemon, tặng bóng bay cho bọn trẻ con trước cửa hàng, tiền lương trả theo ngày, bao cơm trưa.
Ngày tam phục(1) thời tiết vốn dĩ đã nóng nực hơn những ngày thường, hơn nữa làn da tự nhiên cậu rất mỏng, đứng dưới mặt trời nắng nóng nửa ngày đã nổi rôm đầy người.
(1) thời điểm nóng nhất trong mùa hè, trong khoảng từ tháng 7-8
Chập tối tan ca lĩnh tiền, tới quán ăn quận Sa(2) ăn một bát hoành thánh nhỏ, đi ngang qua cửa tiệm sách cũ chọn mua hai quyển đề Toán Olympic, lúc về tới nhà thấy Tô Hồng nửa ngồi nửa nằm trên sofa uống rượu, váy ngủ vén tới tận đùi, quạt điện thổi phần phật.
(2) quán nhỏ quận Sa này là ở Phúc Kiến, nhưng bối cảnh truyện lại ở Tân Dương – Nam Ninh – Quảng Tây. Quán ăn này khá nổi tiếng nên có lẽ là một cơ sở ở tỉnh khác thôi.
Tô Tinh thay giày xong xuôi, ném nửa hộp mì ăn liền trong phòng khách vào thùng rác, tìm giẻ thấm cồn lau sạch vết dầu mỡ dính trên mặt bàn rồi mở cửa sổ thông gió.
Tô Hồng đặt mạnh chai rượu lên bàn trà, quát: “Mày mở cửa sổ làm gì? Muốn cho thằng khọm già nhà đối diện nhìn mẹ mày rõ hay không à?”
Cậu không trả lời, vào phòng lấy một chiếc khăn tắm phủ lên đùi bà.
Tô Hồng túm lấy cái khăn tắm, nhắm đúng đầu tô Tinh ném tới: “Mẹ nó mày muốn tao nóng chết đúng không!”
Tô Tinh bắt lấy khăn tắm, yên lặng nhìn bà.
Sau vài giây ánh mắt giằng co tóe lửa, Tô Hồng đành nhẫn nhịn chịu thua, bà kéo váy ngủ xuống, lấy điếu thuốc rít một hơi, chĩa điếu thuốc về phía bàn trà, nói: “Giấy báo trúng tuyển tới rồi.”
Trên bàn trà xuất hiện một phong thư, một góc bị gạt tàn thuốc đè lên. Cậu cầm lấy phong thư, lấy đồ từ bên trong ra, là một thẻ ngân hàng và giấy báo nhập học.
“Học sinh Tô Tinh, bạn đã trúng tuyển Trung học số 36 tại thành phố Tân Dương, vui lòng báo cáo với lớp vào ngày ba mươi mốt tháng tám.”
Trung học số 36?
Cậu lật qua lật tại tờ giấy thông báo trúng tuyển, xác nhận lại vài lần, chính xác là của Trung học số 36 gửi tới. Đi kèm theo thư thông báo là hồ sơ cấp hai của cậu, không phải ai khác trùng tên mà chính là cậu.
Chẳng lẽ lại gửi nhầm?
—–
“Trung học số 36.” Hạ Trì gắp một viên bạch tuộc vào miệng, nói.
“Hay là…” Quan Hân Hân liếc nhìn cậu, đề nghị, “Để bố con sắp xếp một chút, đổi trường học gần nhà hơn? Như vậy cũng không cần phải dọn ra ở riêng.”
“Không cần đâu,” Hạ Trì buông đũa, rút tờ giấy ăn lau miệng qua loa, đứng lên, “con ăn no rồi, lên tầng thu dọn đồ đạc đây.”
“Cháu cũng no rồi.” Hạ Châu úp chiếc thìa lên mặt bàn đá cẩm thạch nhẵn bóng, cầm khăn tay chậm rãi lau miệng.
“Tiểu Châu, con uống thêm chút canh đi.” Quan Hân Hân tha thiết cầm chiếc bát trống không tới trước mặt cậu ta, giọng điệu thận trọng, thậm chí có ý nịnh nọt, “Dì nấu riêng cho con đó, cho rất nhiều đồ bổ, rất tốt cho thân thể của con…”
Hạ Châu cười điềm đạm, nho nhã lễ độ mà ngắt lời bà, “Không cần đâu dì, con no rồi, canh ăn ngon lắm.”
Quan Hân Hân lúng túng đặt thìa xuống, ánh mắt khó nén nổi mất mát: “Vậy, vậy à…”
“Anh ơi,” Hạ Châu gọi Hạ Trì lại, “phiền anh có thể ôm em lên không?”
Hạ Trì bước tới đầu cầu thang bỗng khựng lại một chút.
Hạ Châu nghiêng đầu, thất vọng hỏi: “Không được sao?”
“Tiểu Trì!” Quan Hân Hân khẽ quát lên.
Hạ Trì nhắm mắt, xoay người quay trở lại bàn ăn, một tay ôm lấy vai Hạ Châu, tay còn lại luồn qua khoeo chân cậu ta, thuần thục bế lên.
Hạ Châu thuận thế tựa đầu lên vai Hạ Trì, đếm nhịp tim đập của hắn, lúc đếm tới thứ bảy mươi lăm, cậu ta được đặt lên xe lăn.
Hạ Trì thả cậu ta xuống, không nói lời nào muốn rời đi, Hạ Châu chỉ lên giường, nói: “Anh quên chăn rồi.”
Hạ Trì lấy chăn lông từ trên giường tới, hai tay giũ ra, phủ lên đùi Hạ Châu.
Quan Hân Hân lấy lòng Hạ Châu có chút mù quáng, chăn lông mỗi ngày đều thay mới, hơn nữa chỉ giặt bằng tay, chiếc chăn nhỏ sạch sẽ tỏa ra hương thơm nước giặt vô cùng dễ chịu.
Hạ Châu vuốt ve đầu gối, ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy như một con thú nhỏ chẳng biết gì về thế giới rộng lớn. Cậu ta hỏi: “Anh sợ em nên mới muốn dọn ra ngoài ở sao?”
Hai tay Hạ Trì đút túi, nhìn cậu ta từ trên cao xuống, một lát sau mới khẽ cười: “Hạ Châu, đừng dùng bộ dạng ngây thơ vô số tội này đối phó với tôi, nói cho cậu biết, vô dụng thôi.”
Hạ Châu không trả lời, để lời nói từ tai này xuyên qua tai nọ, tự mình nói chuyện của mình: “Anh phải thường xuyên về thăm em đó, không thì em sẽ buồn lắm, em mà buồn thì mẹ sẽ tức giận.”
Trên bức tường đối diện với giường treo một bức ảnh chụp đen trắng. Trong ảnh là một người phụ nữ phóng khoáng đoan trang, con ngươi đen sâu phảng phất không thấy đáy, lẳng lặng nhìn Hạ Trì chăm chú.
Hạ Trì không đáp lại, xoay người bước ra cửa.
—–
Hành lý của hắn cũng không nhiều lắm, một cái vali vẫn còn rộng rãi, trong lúc thu dọn mấy game điện tử bảo bối của mình thì nhận được cuộc gọi từ Lý Lãng.
“Alo, gì đấy.” Hạ Trì nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, nhét thuốc ức chế và kim tiêm vào balo.
Lý Lãng gào rú lên: “Lão Hạ, tao năn nỉ bố tao nửa ngày trời, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý để hai bọn mình vào chung một lớp rồi, hưng phấn không? Vui vẻ không?”
Bố Lý Lãng là lãnh đạo cấp cao của Bộ Giáo dục, muốn chuyển tới lớp nào cũng chỉ cần một câu của ông ấy, chuyện nhỏ như cái móng tay.
Hạ Trì nói: “Vui vui cái đéo gì! Bản lĩnh thế sao mày không bảo bố mày chuyển tới Trung học số 1 đi.”
Lý Lãng méo xệch cả mặt: “Tao đến Trung học số 1 làm gì? Tao chỉ muốn đi theo bước chân của trùm trường Trung học số 36 thôi!”
Hạ Trì giễu cợt hắn. “Bớt đi mày.”
“À mà mày biết Tô Tinh không?” Lý Lãng chuyển chủ đề.
Hạ Trì nói: “Lại là cái thứ gì nữa đây?”
“Trạng nguyên kì thi Trung học thành phố á!” Lý Lãng rêu rao, “Tổng điểm hơn hạng hai tận mười tám điểm!”
Hạ Trì: “Ờ, biết.”
Lý Lãng không khỏi ngạc nhiên: “Mày biết?!”
Hạ Trì bật cười, cầm tất ném vào vali: “Bọn học giỏi không phải đều đầu to, mặt thộn, đít chai còn dày hơn cả đế bình rượu như nhau à.”
“** má! Nói chuyện tử tế coi!” Lý Lãng cũng bật cười thành tiếng, “Trạng nguyên kì thi Trung học muốn tới trường mình học.”
Hạ Trì thuận miệng đáp: “Nhóc Trạng nguyên này chắc đầu óc có vấn đề rồi, sao mà lại nghĩ quẩn thế.”
“Ai mà biết cậu ta nghĩ gì, đánh con nhà bí thư Bộ Giáo dục một trận tơi bời…”
—–
“Có học sinh báo cáo rằng em tham gia vào một vụ bạo lực học đường, tính chất vô cùng phức tạp. Trung học số 1 kiên quyết không thể tiếp nhận hành vi không phù hợp với phẩm chất của một học sinh như vậy, nhưng mà suy xét tuổi em còn nhỏ, phía trên sau khi thảo luận đã quyết định cho em một cơ hội nữa, chuyển em tới Trung học số 36, hi vọng em ăn năn hối cải để tôi luyện bản thân, tự suy ngẫm về hành vi của mình.”
Tô Tinh gọi điện thoại cho phòng tuyển sinh, người nhận điện thoại là một người đàn ông, nói từng chữ một rõ ràng như thể đang nhìn vào bản thảo đã soạn sẵn để đọc.
Cậu ngồi trên lan can sân thượng, hai chân buông thõng đung đưa trong không trung. Từ tầng mười tám nhìn xuống, quảng trường mà mười sáu năm vùng vẫy không thoát nổi trong nháy mắt trở nên nhỏ bé. Bên ngoài con đường chật hẹp bẩn thỉu là rực rỡ ánh đèn đường, tấp nập dòng người qua lại, có thế giới rộng lớn mà cậu chưa từng một lần được khám phá.
Trường Trung học số 1 Tân Dương đã thành lập được hơn trăm năm, là trường trung học trọng điểm của tỉnh, tỉ lệ học lên cao gần trăm phần trăm, danh dự hiển hách.
Cậu như con thú nhỏ bị thương giãy giụa đau đớn trong lồng, không dễ dàng gì mới ấp ủ được chút hi vọng, đột nhiên bị dìm xuống đầm lầy càng sâu hơn.
Tô Tinh cầm một điếu thuốc lấy từ trong bao thuốc của Tô Hồng, lúc châm lửa mới phát hiện ánh lửa này le lói chập chờn, cũng không biết là do gió đêm thổi lớn, hay là tay cậu đang run rẩy.
Châm thuốc, học dáng vẻ Tô Hồng rít một hơi, mùi thuốc lá rẻ tiền từ khoang miệng xộc thẳng tới đại não, cậu lập tức bị sặc, ho sặc sụa tới mức nước mắt sắp trực trào rơi xuống.
Cậu buông tay, điếu thuốc lá vừa mới hút được một lần rơi thẳng từ tầng mười tám xuống, ánh lửa tàn lụi trong tích tắc đã biến mất.
Màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở đoạn hội thoại nói chuyện phiếm cùng Chu Cẩn Ngôn – A Tinh! Thư giới thiệu của cậu tới chưa! Mình vừa tra thì thấy mình ở lớp tám, cậu ở lớp nào đó? Chúng mình mà cùng một lớp thì tốt rồi, cần gánh môn Vật Lí!
Cậu hít sâu một hơi, mùi thuốc lá đắng ngắt hòa quyện với mùi tanh hôi trong gió khiến cậu cảm giác rằng mình vẫn còn tồn tại.
Cậu trả lời tin nhắn Chu Cẩn Ngôn, một tay chống lan can rồi nhảy xuống sân thượng.
— Mình tới Trung học số 36, không sao đâu, loại người như mình thì tới chỗ nào chẳng vậy.
Chỉ đơn giản là lăn từ vũng bùn này lăn tới bãi đầm lầy khác mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT