Coi như thành công rồi phải không? Coi như chính thức yêu đương? Bé Trạng nguyên đồng ý làm bạn trai hắn?
Hạ Trì vai sóng vai cùng Tô Tinh bước đi trên con phố nhỏ. Sắc mặt Tô Tinh vẫn như thường lệ, ngoại trừ một tay ôm bó hoa cát cánh kia, thoạt nhìn từ đầu tới chân không có chút khác biệt nào.
Sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy? Nhịp tim không đập loạn xạ liên hồi? Sao lại không đỏ mặt? Đã nói là thuộc về mình rồi, vậy mà một ánh mắt cũng không thèm nhìn mình là sao?
Hạ Trì nghĩ ngợi lung tung, cứ đi được một vài bước lại trộm ngắm Tô Tinh qua khóe mắt, tim đập như từng hồi trống.
Ánh mặt trời ngả về phía tây phủ bóng hai người kéo dài trên mặt đất, Tô Tinh tay phải ôm hoa, tay trái thả bên người, đong đưa qua lại vô cùng tự nhiên.
Hạ Trì liếm môi, nhìn bóng dáng của Tô Tinh lúc này mới cảm thấy bé Trạng nguyên đang trêu ghẹo hắn, vì vậy hắn móc ngón trỏ tay phải của mình cẩn thận từng li từng tí một. Trong hình bóng kéo dài trên mặt đất ấy, tay hắn và Tô Tinh chạm vào nhau một cách nhẹ nhàng.
Chỉ vì trò nghịch ngầm nho nhỏ này của mình, tim Hạ Trì đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Hai mắt Tô Tinh nhìn thẳng, tay trái đột nhiên chuyển động nắm chặt lấy bàn tay Hạ Trì.
Hạ Trì sửng sốt, nghiêng đầu thấy khóe miệng Tô Tinh khẽ giương lên, ngón trỏ gãi nhẹ lên lòng bàn tay Hạ Trì.
Hắn chưa từng một lần yêu đương, trong lòng từ lúc nãy tới giờ vẫn lâng lâng với trạng thái vi diệu.
Cho tới giờ phút này, Tô Tinh cùng hắn bàn tay nắm lấy bàn tay, những ngón tay hai người họ đan vào nhau cùng chung nhịp, trái tim vốn treo lửng lơ của hắn cuối cùng cũng trở về đúng chỗ một cách an toàn.
—–
Hạ Trì đưa Tô Tinh đi ăn chè thêm nhiều đường và mua kẹo bạc hà đựng trong bao bì màu hồng phấn.
Tuy rằng hắn tới muộn một chút, nhưng may mắn rằng Tô Tinh vẫn đang đợi hắn, cũng may mắn rằng vẫn còn kịp.
Khi đèn hai bên đường được thắp sáng, Hạ Trì đưa Tô Tinh tới ngôi trường nơi hắn từng học tiểu học.
Trường học không mở cửa vào cuối tuần, hai người đi dạo một vòng bên ngoài khuôn viên trường cách hàng rào sắt. Phía sau khuôn viên trường là một nhà để xe bỏ hoang, xung quanh chỉ có một vài chiếc xe điện đậu rải rác.
Hạ Trì chỉ vào một góc nhà để xe, kể rằng hồi lớp năm hắn đã ngồi xổm hút điếu thuốc đầu tiên bị sặc tới nỗi hai mắt giàn giụa nước mắt ở chỗ này. Sau này hắn thường trốn tới chỗ đó hút thuốc, chỉ cần hút một điếu thuốc liền có cảm giác mình là người còn lại duy nhất trên thế giới này.
Tô Tinh đi tới góc tối đen như mực kia ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn. Ven tường đã bám không biết bao nhiêu bụi bẩn và tàn thuốc, có lẽ là nhóc học sinh tiểu học nào đó lại bắt chước thói hư của Hạ Trì, không chừng lại trốn tới đây hút thuốc lén lút.
Tô Tinh nhướng mày: “Thiếu niên mới mười một mười hai tuổi đã nổi loạn.”
Hạ Trì sờ mũi, nói: “Trên tường có chữ tớ khắc lên, cậu xem còn ở đó không?”
Tô Tinh mở đèn pin điện thoại lên cẩn thận soi vào bức tường, quả nhiên cậu nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trên tường bên cạnh phía tay mình – Hạ Trì là bố mày.
Tô Tinh: “…”
Cậu còn tưởng rằng là tâm sự trong góc khuất của thiếu niên không muốn cho người ngoài biết, đúng là đã đánh giá cao Hạ Trì.
“Thấy chưa?” Hạ Trì hỏi.
“Thấy rồi,” Tô Tinh nhìn thoáng qua thấy một dòng chữ khác bên dưới, vết khắc rất rõ ràng, chắc chắn là chữ của người khác, cậu đáp: “Có người trả lời cậu.”
“Viết gì?” Hạ Trì hớn ha hớn hở hỏi, “Có phải thấy tớ đẹp trai ngầu lòi bá cháy nhất quả đất không ta.”
Tô Tinh soi đèn pin lại gần hơn, nheo mắt nhận mặt mấy chữ nguệch ngoạc kia một cách kĩ càng, đọc to: “Lầu, trên, là, óc, chó.”
Hạ Trì phản ứng lại nhanh như chớp: “Cậu đang mắng khéo tớ đúng không?”
Tô Tinh lạnh giọng nói: “Nếu cậu không thích uyển chuyển thì tớ cũng có thể mắng thẳng mặt cậu luôn.”
Hạ Trì giả bộ hung dữ, nhe răng nghiến lợi bước tới: “Lá gan của bé Trạng nguyên cũng to gớm nhỉ…”
Tô Tinh vừa định đứng dậy, ngay lúc đứng lên thì đầu va phải cằm Hạ Trì, cậu loạng choạng lùi về sau một bước, lưng đụng vào tường, bó hoa trong tay ‘bụp’ một tiếng rơi xuống đất.
Hạ Trì đang ở gần cậu trong gang tấc. Tô Tinh bị kẹp trong khoảng không nhỏ hẹp giữa bức tường và Hạ Trì, ở trong bóng tối đen kịt, cậu cũng cảm giác được ánh mắt chăm chú của Hạ Trì dán trên người mình.
Một bàn tay Hạ Trì chống lên tường, kéo khoảng cách với Tô Tinh lại gần hơn, hơi thở hai người dường như hòa quyện vào làm một.
Cả người Tô Tinh cứng đờ, vội vàng đánh trống lảng: “Làm gì? Lại lên cơn nghiện thuốc lá? Muốn ôn lại cảm giác hút thuốc vụng trộm?”
“Không mắc nghiện thuốc lá, tớ phạm phải cậu.” Giọng nói của Hạ Trì khản đặc.
Bỗng nhiên Hạ Trì vươn tay còn lại ôm eo cậu, dồn cậu vào góc tường, cả người kề sát người Tô Tinh.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên vành tai Tô Tinh, cả người hắn nóng bừng. Trong nháy mắt, Tô Tinh cảm giác dường như có một luồng dung nham bùng nổ giữa nơi cậu và Hạ Trì dán sát vào nhau rồi chảy khắp toàn bộ cơ thể.
Hạ Trì nghiêng đầu, đầu môi chạm lên dái tai Tô Tinh, hương bạc hà thoang thoảng dần tràn ngập khoang mũi, trong đầu toàn là những lời bậy bạ mà không tài nào làm nổi.
Mẹ nó chứ, Hạ Trì nghĩ, sao bé Trạng nguyên lại có thể mềm tới vậy nhỉ?
Tô Tinh đứng bất động, đầu óc trống rỗng, không biết đặt tay ở nơi nào mới phải.
Một lúc lâu sau cậu né đi một chút, tay Hạ Trì ôm eo cậu siết chặt hơn, thở hổn hển nói: “Đừng nhúc nhích, để tớ ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
Lông mi Tô Tinh rủ xuống, ngón tay giật giật, đầu tiên túm lấy góc áo Hạ Trì như vẫn còn chút do dự, ngay sau đó sự lo lắng còn sót lại bị nhiệt độ cơ thể của Hạ Trì xua tan hoàn toàn, cậu vươn tay ôm lấy Hạ Trì.
“Ừm, ôm thêm một lát nữa.”
Đã qua không biết bao nhiêu cái ‘một lát’, Tô Tinh cảm thấy lưng đang dựa lên tường đã tê cứng lại, kéo kéo áo Hạ Trì: “Được chưa?”
Hạ Trì mặt dày lắc đầu: “Chưa đủ.”
Lúc này bên ngoài nhà để xe vang lên tiếng bước chân của một người phụ nữ bước vào lấy xe. Tô Tinh đẩy Hạ Trì, thấp giọng kêu hắn buông tay, Hạ Trì đành miễn cưỡng buông Tô Tinh ra.
Ánh mắt người phụ nữ hướng về hai người họ đầy tò mò, chẳng nói chẳng rằng, cắm chìa khóa, bóp còi hai tiếng rồi phóng đi
—–
Bầu không khí trong nhà để xe có chút xấu hổ.
Vừa nãy đầu óc nóng bừng bừng, ép sát con nhà người ta lên tường ôm lấy thật chặt thì không cảm thấy gì, lúc này tỉnh táo lại Hạ Trì mới cảm thấy mình giở trò đúng là kẻ tám lạng người nửa cân so với lưu manh.
Trong đầu hắn bé Trạng nguyên không chỉ mềm vãi nồi mà còn thơm muốn chết, nửa người dưới cũng thất thố triệt để.
Đờ mờ! Vừa rồi dính sát nhau như vậy không biết cậu ấy có cảm giác được gì không đây!
Hạ Trì hơi khom eo dựa lên tường, vén áo lên một cách giấu đầu hở đuôi.
Tô Tinh chú ý tới động tác của hắn, sắc mặt ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh hắng giọng ho hai tiếng, cúi lưng nhặt một hòn đá nhỏ, bật đèn pin lên rồi ngồi xổm trước bức tường khắc chữ.
Hạ Trì phe phẩy bàn tay tự tạo gió cho mình một hồi, hít sâu vào rồi thở ra, lúc này mới hạ hỏa được chút.
“Viết gì đó?” Hắn hỏi.
Hạ Trì ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Tinh, rướn người tới gần hơn thấy Tô Tinh đang khắc một hàng chữ nhỏ, sau đó bật cười ‘xì’ một tiếng: “Óc chó lầu một là bạn trai anh? Nhóc con kiêu căng gớm nhỉ?”
Tô Tinh ném hòn đá nhỏ, đứng dậy vỗ hai tay phủi bụi, đút tay vào túi quần: “Dù gì thì cũng là thứ nhất, tớ tự hào về cậu.”
Bó hoa bị quăng xuống đất, hoa rụng rời lộn xộn không ra thể thống gì, Hạ Trì cẩn thận gom chúng lại rồi đặt dựa lên tường, nói: “Coi như kỉ niệm lần đầu hai đứa mình yêu đương vụng trộm.”
Để tăng thêm phần nghi lễ trang trọng, Hạ Trì còn khắc tên hai người lên tường, vẽ một hình trái tim xiên xiên vẹo vẹo ở giữa.
Tô Tinh hận không thể một cước đá bay hắn: “Yêu đương vụng trộm nhà ông nội cậu đấy?” Liếc mắt thì thấy bó hoa trắng dựa lên tường giữa hai cái tên, thoạt nhìn có cảm giác quen thuộc trong ngày Tết Thanh minh.
Tô Tinh đỡ trán: “… Mẹ nó cậu đi viếng mộ hả?”
Hạ Trì nhìn lại cũng cảm thấy có gì đó sai sai, hắn đặt bó hoa xuống đất, sờ mũi: “Thế này đỡ hơn rồi.”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Hổ báo cáo chồn gớm.
Hạ Trì đuổi chạy theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT