Hạ Trì đẩy Hạ Châu đi dạo trong vườn, hai người không nói một lời nào
Mãi cho tới khi một chiếc lá ngô đồng bị gió cuốn bay vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất, Hạ Châu mới bùi ngùi: “Sắp tới mùa thu rồi.”
Giữa tháng chín, ánh mặt trời vẫn rực rỡ chói chang, và lá cây có thể cảm nhận sự thay đổi khí hậu tốt hơn con người.
“Anh ơi,” Hạ Châu gọi hắn, “anh lấy giúp em phiến lá kia được không? Em muốn làm thẻ đánh dấu sách.”
Hạ Trì nhặt chiếc lá ngô đồng kia đưa cho Hạ Châu.
Hạ Châu ngắm nghía chiếc lá, dường như muốn ngắm từng đường gân lá thật rõ ràng.
Hạ Trì ngồi ở một bên ghế đá, vừa mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn trả lời của Tô Tinh.
Hắn nhanh chóng mở ra, Tô Tinh chẳng nói chẳng rằng, gửi cho hắn một dãy số — 400873666.
Lại là trò gì nữa đây? Nhìn trông không giống số điện thoại cho lắm?
Hắn nhập dãy số này lên Baidu, kết quả hiển thị rõ ràng trang chủ của ‘Bệnh viện thành phố Tân Dương chuyên khoa tâm thần’, chửi hắn có bệnh một cách quanh co lòng vòng mà!
Hạ Trì nhìn dãy số kia nửa ngày, không khỏi nhếch miệng cười.
Hạ Châu lẳng lặng nhìn hắn, chưa bao giờ Hạ Trì cười như vậy ở nhà, ngớ ngẩn thật sự, nhưng lại ánh lên niềm vui vẻ đơn thuần cùng ngây ngô. Biểu cảm này cậu ta vô cùng quen thuộc, khi Quan Hân Hân đối mặt với Hạ Lỗi, cũng sẽ cầm lòng không đậu mà nở nụ cười tương tự.
Quan Hân Hân rất vui vẻ, bây giờ Hạ Trì cũng rất vui vẻ, hắn và mẹ hắn đã cướp đi niềm vui này từ cậu ta và mẹ cậu ta. Điều này đáng nhẽ nên thuộc về gia đình cậu ta, nhưng chỉ có một mình cậu ta là người lạc lõng duy nhất không hề hạnh phúc chút nào.
Ánh mắt Hạ Châu hoàn toàn lạnh lẽo, cậu ta siết chặt hai tay, ngón tay chọc rách phiến lá ngô đồng mỏng manh.
“Anh ơi, về thôi, em hơi lạnh.”
Hạ Trì cất điện thoại vào túi, ánh mắt rũ xuống phát hiện chiếc lá ngô đồng rách tả tơi trên mặt đất.
“Không phải muốn làm thẻ đánh dấu sách à?” Hạ Trì tưởng rằng Hạ Châu bất cẩn đánh rơi chiếc lá ngô đồng, khom lưng định nhặt lên.
“Không muốn làm nữa.” Hạ Châu nói, “Chẳng thú vị.”
—–
Vào bữa tối, bốn người ngồi quanh chiếc bàn vuông lớn, Quan Hân Hân ngồi cạnh Hạ Lỗi, Hạ Trì và và Hạ Châu mỗi người ngồi một bên.
Quan Hân Hân yêu Hạ Lỗi say đắm, bà múc canh, gắp thức ăn cho ông ta. Mỗi cử chỉ cùng nét mặt tinh tế đều không che giấu nổi tình yêu bà dành cho Alpha của mình.
Hạ Lỗi là một doanh nhân thành đạt, anh tuấn đĩnh đạc, trưởng thành quyến rũ. Sau cái chết của vợ cả Vi Như Nam, ông ta dần trở thành một nửa người đứng đầu gia đình nhà họ Vi, phía trên ông ta chỉ còn ông lão họ Vi ngoài bảy mươi.
Ăn được nửa bữa, ông ta đặt đũa xuống, nói với Hạ Châu: “Sáng nay bố đã hỏi thăm các gia sư, mọi người đều nói con rất xuất sắc, không chỉ trên phương diện học tập mà đối nhân xử thế cũng rất có tác phong, bố rất tự hào về con.”
Hạ Châu mỉm cười trả lời: “Có lẽ các thầy vì thể diện của bố nên mới khen con như vậy.”
Hạ Lỗi được nịnh nọt thì vui mừng ra mặt, khóe mắt khi cười hằn rõ hai nếp nhăn sâu. Ông ta vỗ đầu con trai nhỏ, quay đầu hỏi Quan Hân Hân: “Em đánh giá nhóc con này xem, không được vì thể diện của anh đâu đấy!”
Quan Hân Hân tựa lên vai Hạ Lỗi, cười nói: “Tiểu Châu cừ vô cùng.”
Hạ Châu ngại ngùng cúi đầu: “Cảm ơn dì.”
Hạ Trì gác một chân lên, lạnh lùng xem ba người này làm bộ làm tịch diễn vở tuồng ‘Người một nhà tương thân tương ái’.
Quan Hân Hân sợ Hạ Châu, sự sợ hãi gần như đã ăn sâu vào tận xương tủy. Bà càng sợ Hạ Châu thì càng bất chấp tất cả đối xử tốt với cậu ta.
Người mẹ yếu đuối và hèn nhát của hắn ngày càng trở nên chật vật trong sự giày vò từ ngày này qua ngày khác.
Sau khi Hạ Lỗi khen ngợi cậu con trai nhỏ mới nhớ ra mình vẫn còn đứa con trai lớn.
Ông ta quay đầu thì thấy Hạ Trì đang gặm móng giò, quanh miệng toàn là váng mỡ, ngồi vắt chéo chân chẳng ra thể thống gì. Ông ta định hỏi han ân cần vài câu, những lời vừa tới bên miệng nhanh chóng nuốt xuống, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Nhìn thấy vậy, Quan Hân Hân nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Lỗi, nói một cách ngọt ngào: “Hai mươi ngày nữa chính là kỉ niệm ngày cưới của mẹ với bố con, chúng ta dự định đi Maldives, hai đứa ở nhà phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Hạ Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Đừng lo, bố và dì phải hưởng thụ thế giới của hai người thật vui vẻ.”
Nghe được những lời này của Hạ Châu, lúc này Quan Hân Hân mới yên lòng, nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hạ Trì đặt bát đũa xuống bàn, nói: “Con ăn no rồi, lên phòng trước.”
—–
Ngồi trong phòng một chốc, dưới tầng truyền tới tiếng TV và tiếng cười nói của ba người, tới gần tám giờ, Hạ Châu mới được đưa về phòng của mình.
Hai mươi ngày nữa là kỉ niệm ngày cưới của hai người.
Hạ Trì chợt nghĩ, nếu tính theo lời nói thì ngày giỗ của mẹ Hạ Châu cũng chỉ trước vài ngày.
Bỗng nhiên hắn bồn chồn không yên, cảnh Hạ Châu nắm tay áo hắn chạy phía sau mình khi còn nhỏ và hình ảnh cậu ta cô độc lẻ loi ngồi trên xe lăn cứ ùa về trong tâm trí.
Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng Hạ Châu.
Cửa phòng khép hờ, bên trong tối om không bật đèn. Từ khe cửa nhìn vào, hắn thấy Hạ Châu đang ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn bức ảnh chụp đen trắng trên tường, trên bàn thắp một ngọn nến màu trắng.
Nương theo ánh lửa nhàn nhạt, hắn thấy sắc mặt Hạ Châu lạnh lẽo, cả người như bị bóng tối vô biên nuốt chửng, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT