Vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Tri Lễ ngày càng rõ ràng hơn.

Diệp Tri Chi nhìn ra nỗi nghi hoặc trên mặt anh ấy, cô cảm thấy kì lạ, bèn hỏi: “Anh cả, có vấn đề gì sao?”

Diệp Tri Lễ nhíu mày: “Trì Trì, không phải nhóc ấy…”

“Trì Trì là một con mèo, không phải anh biết rồi sao?” Diệp Tri Chi theo bản năng nói tiếp, nhưng vừa nói ra thì trực giác của cô cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc đối mắt với Diệp Tri Lễ, trong lòng cô đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, một suy nghĩ chợt xẹt lên trong đầu: “Khoan đã, anh cả, chẳng lẽ anh nghĩ rằng Trì Trì là…”

Sau một hồi trao đổi ánh mắt với nhau, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Giang Yến Từ.

Giang Yến Từ vừa nói chuyện điện thoại xong. Sau khi cúp máy, anh ngẩng đầu nhìn về phía hai người bọn họ, vẻ mặt nghi hoặc: “Hả? Sao cả hai đều nhìn tôi vậy?”

“Bây giờ đi đón Trì Trì về nhà đúng không?” Anh lại điềm nhiên như không có gì.

Diệp Tri Chi hoài nghi quan sát anh vài lần rồi thu hồi ánh mắt: “Không có gì.”

Chuyện này, hình như cũng không thể chứng minh rằng có liên quan đến anh.

Diệp Tri Chi rơi vào trầm tư.

Diệp Tri Lễ cũng không nói gì, anh ấy tiếp tục nhập địa chỉ của bệnh viện thú y Manh Ái vào phần tìm kiếm đường đi.

“Đích đến của bạn là bệnh viện thú y Manh Ái, đã sắp xếp tuyến đường tối ưu nhất cho bạn…”

Âm thanh hướng dẫn vang lên bên trong xe, ô tô khởi động.

Không ai nói chuyện, không khí bên trong xe dường như đông cứng lại.

Bầu không khí bỗng trở nên rất tế nhị.

Tài xế lái xe rất thận trọng, vì để điều hòa bầu không khí, ông ấy đã mở radio ở trong xe lên.

Lúc máy bay đáp xuống thành phố A thì đã hơn năm giờ chiều.

Vào lúc chập tối, đài phát thanh đang phát chương trình về tin tức trong ngày gì đó, người dẫn chương trình đang nói đến một tin tức xã hội.

“… Bị cậu phát hiện bí mật, em rể vung dao chém chết cả nhà của cậu. Rốt cuộc có bí mật nào bị che giấu đằng sau câu chuyện này, hãy để phóng viên đến hiện trường phỏng vấn.”

Tài xế: “…”

Ba người còn lại: “…”

Bầu không khí càng thêm vi diệu hơn.

Diệp Tri Lễ ho nhẹ một tiếng.

Tài xế vội vàng chuyển sang kênh âm nhạc, bài hát đang thịnh hành phát ra từ radio đã xoa dịu lại bầu không khí.

Cả đường đi không ai nói chuyện, mãi đến khi đến nơi.

Nơi này là phố cổ, rất khó tìm được được chỗ đỗ xe.

Xe tạm thời dừng ở ven đường, Giang Yến Từ xuống xe trước, chủ động mở cửa xe cho Diệp Tri Chi.

Nhưng sau khi Diệp Tri Chi xuống xe, Diệp Tri Lễ lại đi lên phía trước, chặn đường Giang Yến Từ.

Diệp Tri Chi nghi hoặc quay đầu lại: “Anh cả?”

“Tiểu Chi, em vào trước đi. Anh có vài câu muốn nói với Giang Yến Từ.” Diệp Tri Lễ nghiêm mặt nói.

“À, vâng.” Diệp Tri Chi gật đầu, cô đi về phía bệnh viện thú y. Khi tới cửa, cô lại nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía hai người một cái.

Trong nháy mắt, cô thu suy nghĩ lại rồi đi vào bệnh viện thú y.

Vào lúc chập tối, trong bệnh viện thú y cũng rất yên tĩnh, chỉ có một chàng trai đang đứng trước chiếc lồng, đưa lưng về phía cô.

“Xin chào…”

Diệp Tri Chi đi qua đó.

Người nọ xoay người lại, đợi khi nhìn thấy rõ mặt của đối phương, cô sửng sốt, lời nói cũng chợt im bặt.

Là Lục Trăn Ngôn.

Bên cạnh chiếc lồng là con mèo cam tên “Cà phê” của anh ta.

Diệp Tri Chi phục hồi tinh thần, khách sáo chào hỏi anh ta: “Luật sư Lục.”

Lục Trăn Ngôn gật đầu với cô.

Diệp Tri Chi đi qua thì bị kêu lại.

“Luật sư Diệp.”

Diệp Tri Chi dừng bước: “Hả? Luật sư Lục có việc gì sao?”

Lục Trăn Ngôn dừng một chút: “Chuyện lúc trước… Bởi vì tôi không hiểu rõ nguyên nhân nên đã có chút hiểu lầm không tốt về cô. Vậy nên tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cô.”

Diệp Tri Chi im lặng, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Không sao.”

Cô y tá đi từ trong phòng ra, làm xoa dịu nỗi xấu hổ phảng phất giữa hai người.

“Cô Diệp đến đây đón Trì Trì sao?”

Diệp Tri Chi cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Xin mời đi theo tôi.”

Ở trong phòng, Diệp Tri Chi đã nhìn thấy Trì Trì.

“Trì Trì không bị gì chứ ạ?”

“Không có, vẫn là do bị bội thực thôi.”

Trì Trì dựa vào chuồng, nghe thấy giọng nói của Diệp Tri Chi, nó lập tức ngẩng đầu lên, ủ rũ kêu một tiếng với cô.

Diệp Tri Chi cầm lấy móng vuốt của nó, hỏi: “Thằng nhóc tham ăn này, có phải con lại ăn vụng đúng không?”

“Meo.” Trì Trì dụi đầu vào khuỷu tay cô.

Diệp Tri Chi xoa đầu của nó, ôm nó bỏ vào túi đựng mèo.

Mãi đến khi dẫn Trì Trì ra khỏi bệnh viện thú y, cô cũng không thấy Diệp Tri Lễ và Giang Yến Từ đi vào.

Trong lòng Diệp Tri Chi thấy kì lạ, mãi đến khi ôm túi đựng mèo đi đến ven đường, rốt cuộc cô mới nhìn thấy hai người này đang đi về phía cô.

Giang Yến Từ đè bụng lại, dáng vẻ đang cố gắng chịu đựng. Còn Diệp Tri Lễ đi ở đằng sau anh, vẫn luôn nghiêm mặt.

Diệp Tri Chi thấy kì lạ: “Anh làm sao vậy? Sao vẻ mặt giống như bị táo bón thế kia?”

“Không có gì, chắc là do buổi trưa ăn bậy bạ nên giờ bụng anh hơi khó chịu.” Giang Yến Từ hít một hơi thật sâu.

Diệp Tri Chi càng nghi ngờ hơn: “Khó chịu sao? Buổi trưa… Không phải anh ăn chung với chúng tôi sao?”

Diệp Tri Lễ lau tay xong thì vứt khăn giấy vào thùng rác ở bên cạnh, quay đầu lại rồi nói: “Tiểu Chi, bây giờ chuyện ở thành phố B đã giải quyết xong, em và Giang Yến Từ vẫn chưa kết hôn, ở chung một chỗ cũng không tiện lắm. Em chuyển về chỗ của anh đi.”

Lúc trước cô dọn ra để tránh hiềm nghi và để khỏi phải nghe những lời ong tiếng ve của người khác.

Bây giờ, mọi việc đã rõ ràng.

Diệp Tri Chi không có gánh nặng tâm lý gì nên đã đồng ý: “Vâng.”

Nhưng mà giây tiếp theo, góc áo của cô bị Giang Yến Từ nắm lấy.

“Hả?” Diệp Tri Chi quay đầu.

Giọng điệu của Giang Yến Từ vô cùng đáng thương: “Tiểu Chi, em không cần anh và Trì Trì nữa sao?”

“Làm gì có.” Diệp Tri Chi ôm chặt túi đựng mèo ở trong tay, mỉm cười với anh: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ không cần anh nữa thôi.”

“Meo…” Trì Trì ở trong túi đựng mèo cũng thuận theo kêu to một tiếng.

Giang Yến Từ: “…”

Kháng nghị cũng vô dụng.

Tỏ vẻ đáng thương cũng không có tác dụng.

Lần này, không chỉ có bạn gái mà ngay cả con trai cũng mất luôn rồi.

Tài xế đưa bọn họ đến đây đã đánh một vòng ở vùng lân cận rồi mới quay lại chỗ này.

Sau khi lên xe, Diệp Tri Lễ nói: “Vậy đợi lát nữa đến căn hộ của các em, anh sẽ giúp em chuyển hành lý qua kia.”

“Vâng.” Diệp Tri Chi lấy Trì Trì ra khỏi túi đựng mèo, cầm móng vuốt của nó đưa đến trước mặt Diệp Tri Lễ.

“Anh cả, không phải trước kia anh vẫn luôn muốn gặp Trì Trì sao?” Diệp Tri Chi cười hỏi: “Có phải rất đáng yêu không?”

Diệp Tri Lễ cúi đầu, có chút phức tạp nhìn về phía con mèo nhỏ trong lòng Diệp Tri Chi.

Con mèo nhỏ vừa được làm kiểm tra xong, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, mềm mại kêu một tiếng: “Meo.”

Diệp Tri Lễ mềm lòng, nắm lấy móng vuốt của Trì Trì: “Trì Trì, xin chào.”

“Meo…”



Đến căn hộ, Diệp Tri Chi chỉ thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, rồi dẫn Trì Trì rời đi.

Giang Yến Từ xách theo túi đựng mèo, giúp cô kéo vali, đưa cô xuống lầu: “Tri Chi, em chuyển đi thật sao?”

Diệp Tri Chi nói: “Nếu anh cả vẫn là anh cả của tôi, đương nhiên tôi ở với anh ấy sẽ tiện hơn rồi.”

“Em cũng biết rõ cái anh muốn nói không phải là chuyện này.” Ánh mắt của Giang Yến Từ sâu thẳm.

“Không phải tôi đã nói là xem biểu hiện của anh như thế nào sao?” Diệp Tri Chi xoay mặt đi, cố ý nói một cách vô tình: “Nếu tôi chuyển đi thật thì đã đem tất cả đồ theo rồi, cũng sẽ không…”

Cô chuyển đề tài: “Đúng rồi, chỗ anh cả ở hình như cách công ty luật hơi xa…”

Giang Yến Từ ngầm hiểu, lập tức nói tiếp: “Sáng mai anh sẽ đến đón em đi làm!”

Diệp Tri Chi quay đầu lại: “Nhưng mà không phải anh không làm luật sư nữa sao?”

Giang Yến Từ nắm lấy tay cô, giọng điệu nghiêm túc: “Vẫn còn chút thủ tục và bàn giao công việc phải trở về công ty luật để giải quyết. Hơn nữa, cho dù không làm luật sư nữa thì anh vẫn có thể đưa đón em đi làm và tan làm được.”

“Vậy thế nhé.” Diệp Tri Chi cười nói.

Mặc dù đã xin nghỉ phép vài ngày nhưng ngày hôm sau là thứ sáu, cô còn phải đi làm một ngày nữa.

Sau khi Diệp Tri Lễ tốt nghiệp đại học thì đã chuyển ra ngoài. Chỗ anh ấy ở cách công ty luật hơi xa, từ bên đó đến công ty luật, hình như cũng không tiện thật.

Mấy ngày này, Thẩm Đình Chi bận tối tối tăm mặt mày.

Thấy hai người xuất hiện, anh ta nhịn không được mà châm chọc: “Ha ha, các anh còn nhớ phải trở về sao?”

Giang Yến Từ bình tĩnh nói: “Tôi trở về là để nói với anh là tôi không làm nữa.”

Thẩm Đình Chi ngẩn người, lập tức cau mày: “Giang Yến Từ, anh đang nói giỡn sao?”

Giang Yến Từ nói: “Tôi không hề nói giỡn, những lời mà tôi nói ở cuộc họp lần trước đều rất nghiêm túc.”

Anh dừng một chút, cười nói: “Luật sư Thẩm, chúc mừng anh sắp trở thành người phụ trách của công ty luật nhé.”

Thẩm Đình Chi kinh ngạc cả buổi, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Này, này, đợi đã! Giang Yến Từ, mấy lời này của anh là ý gì? Anh đừng đi, trước tiên hãy nói rõ ràng cho tôi đã…”

Anh ta vội vàng đuổi theo.

Diệp Tri Chi nhìn bóng dáng hai người đi xa rồi mỉm cười.



Chuyện làm giả ADN bị lan truyền ầm ĩ, mặc dù Thịnh Dĩ Nhan đã nghe nói từ lâu nhưng tin vỉa hè mà, vẫn kém xa so với được chính miệng đương sự kể lại.

Nghe xong những chuyện hư cấu mà Diệp Tri Chi trải qua, cô ấy nhịn không được mà líu lưỡi: “Đúng là dám làm thật đấy, cái đồ giả mạo kia…”

“Tớ đã nói không hiểu sao vẫn luôn thấy cô ta không vừa mắt như vậy, thì ra là do nguyên nhân này, ngay từ đầu cô ta đã là đồ giả mạo rồi! Xem ra trực giác của tớ rất đúng, Diệp Tiểu Thu, tính tình cậu tốt thật đấy. Nếu đổi lại là tớ, bị cô ta đuổi khỏi cửa nhà thì tớ đã cho cô ta vài cái tát thật mạnh rồi.”

“Bây giờ cô ta cũng đã bị giam giữ hình sự rồi, coi như là gặp báo ứng đi.” Diệp Tri Chi cười nói.

“Cũng đúng…”

Thịnh Dĩ Nhan bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: “Khoan đã, nếu cậu vẫn là người của nhà họ Diệp, vậy người có hôn ước với Giang Yến Từ chẳng phải là cậu sao?”

Diệp Tri Chi ngẩn ra.

Hình như nghĩ đến gì đó, cô chợt mỉm cười: “Nhưng mà tớ nhớ là hôn ước đã bị hủy bỏ rồi, thứ đó không còn tồn tại nữa.”

“Đúng nhỉ.”

Thịnh Dĩ Nhan gật đầu.

Ngoài cửa, Giang Yến Từ đang định gõ cửa: “…”

Hình như anh đã tự lấy đá đập chân mình rồi.

Anh còn chưa lấy lại tinh thần thì trong phòng lại phát ra tiếng nói chuyện của hai người.

“Vậy cậu và Giang Yến Từ thì sao?” Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Ra ở riêng thật sao?”

Diệp Tri Chi nói: “Tớ phải sửa lại chút, chúng tớ không gọi là ra ở riêng được.”

“Không thể nào, không thể nào. Chẳng lẽ anh ta không hề ngăn cản chút nào sao? Hay là anh ta muốn từ bỏ rồi?”

“Đương nhiên là không phải, anh ấy nói lát nữa sẽ đến đón tớ.”

“Bây giờ chắc là đến rồi nhỉ?”

Giang Yến Từ, người trong chủ đề trò chuyện của các cô, lúc này đang đứng ở ngoài cửa.

“Giang Yến Từ, thật là đáng đời anh mà.” Thịnh Dĩ Minh đi ngang qua anh, nhịn không được mà đứng lại cười trên nỗi đau của người khác.

Nhận lấy ánh mắt Giang Yến Từ ném qua, cậu ta vội vàng bổ sung: “Này, đợi đã… Bây giờ, anh đã không còn là người của công ty luật chúng tôi nữa, cho nên tôi có gọi tên của anh thì cũng chẳng sao cả.”

Hình như hai người bọn cô nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cửa phòng mở ra.

Thịnh Dĩ Minh theo bản năng quay đầu lại: “A, chị Tri Chi, các chị…”

“Tiểu Minh, tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta không có khả năng đâu, cậu buông tha cho tôi đi.” Đột nhiên Giang Yến Từ mở miệng, giọng điệu đầy ẩn ý.

Thịnh Dĩ Minh mờ mịt, vài giây sau mới phản ứng lại, bối rối phản bác: “Này! Tôi không có, không phải tôi, tôi…”

Giang Yến Từ nhìn về phía Diệp Tri Chi, ra vẻ như không có gì rồi nói: “Tri Chi, đi thôi.”

“Ừm.”

Diệp Tri Chi dùng ánh mắt phức tạp liếc cậu ta một cái rồi rời đi với Giang Yến Từ.

Thịnh Dĩ Minh vội vàng đuổi theo: “Đợi đã, chị Tri Chi, em…”

“Được rồi, Tiểu Minh, chị hiểu tâm trạng của em mà.” Thịnh Dĩ Nhan đè vai cậu ta lại, thở dài rồi lắc đầu: “Nhưng mà vào thời điểm quan trọng này, em đừng gây rối nữa.”

“Em không…”

Thịnh Dĩ Minh: “…”

Tại sao người xui xẻo luôn là cậu ta vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play