Thịnh Dĩ Minh vừa nghi hoặc vừa cảnh giác dõi theo bóng dáng của anh, mãi đến khi giọng nói của Diệp Tri Chi truyền vào trong tai.
“Tiểu Minh, chị đi làm việc trước đây, trưa nay gặp nhau ở nhà hàng dưới lầu nhé.”
Thịnh Dĩ Minh mới hoàn hồn, vội vàng kêu cô lại: “Chị Tri Chi, chuyện đó…”
“Hả?” Diệp Tri Chi vừa lên tiếng trả lời thì lực chú ý đã bị một giọng nói khác kéo đi.
Bên hành chính đi tới nói: “Luật sư Diệp, một khách hàng vừa đến có nói là đã hẹn trước với cô rồi, hiện tại người đó đang ở trong phòng họp nhỏ.”
“Vâng, cảm ơn, tôi lập tức qua đó ngay.”
Sau khi nói cảm ơn, Diệp Tri Chi quay đầu lại, hỏi: “Tiểu Minh, lúc nãy em định nói gì vậy?”
Thịnh Dĩ Minh chỉ đành nuốt lời định nói vào, nói: “Không có gì, không có gì, chị đi làm trước đi, buổi trưa lúc ăn cơm chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được.” Hình như nghĩ đến gì đó, Diệp Tri Chi nói: “Hôm nay chị hơi bận, buổi trưa có thể sẽ đến không đúng giờ lắm. Lúc nghỉ trưa, em cũng không cần chờ chị đâu, cứ đi thẳng đến nhà hàng luôn đi nhé.”
Thịnh Dĩ Minh vội vàng gật đầu không ngừng: “Được ạ.”
Thịnh Dĩ Minh nhìn theo Diệp Tri Chi đi về phía phòng họp, cậu ta nằm bò lên bàn làm việc, có hơi ủ rũ.
Nguyên một buổi sáng, Thẩm Đình Chi cũng không trở về công ty luật, không bị ai dày vò, Thịnh Dĩ Minh lơ đễnh gõ máy tính, thỉnh thoảng nhìn về thời gian ở góc phải phía dưới.
Gần mười hai giờ, cậu ta lập tức đóng máy tính lại, đứng dậy đi xuống lầu.
Nhưng mà Thịnh Dĩ Minh đợi ở nhà hàng nửa tiếng, Diệp Tri Chi mới đi từ công ty luật xuống.
Diệp Tri Chi ngồi xuống phía đối diện cậu ta, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Minh, vừa rồi chị nói chuyện với khách hàng hơi lâu.”
Thịnh Dĩ Minh vội vàng nói: “Không sao, không sao, công việc quan trọng hơn.”
Cậu ta nói xong thì đưa thực đơn qua: “Chị Tri Chi, chị xem thử rồi muốn gọi món gì.”
Diệp Tri Chi vừa nhận lấy thực đơn thì đã nghe cậu ta nói: “Đúng rồi, bữa cơm này để em mời nhé, chị đừng giành với em đấy.”
Cô ngước mắt lên, bất ngờ nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh.
Thịnh Dĩ Minh nói: “Vốn dĩ em định sau khi qua phỏng vấn sẽ mời chị ăn cơm, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Chị Tri Chi, chị đừng từ chối đó nhé.”
Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi.”
Sau khi quét mã gọi đồ xong, đợi đến khi đồ lên vẫn còn một khoảng thời gian.
Lúc đợi đồ ăn, Diệp Tri Chi buông điện thoại xuống, nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh, đắn đo mở miệng: “Tiểu Minh, em muốn nói gì với chị à?”
Thịnh Dĩ Minh rũ mí mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Chị Tri Chi, trước tiên em phải nói với chị một tiếng xin lỗi.”
“Hả?”
Thịnh Dĩ Minh nói: “Thật xin lỗi, sau ngày hôm đó em đã… nghe được chuyện của Trương Văn Bân. Lần trước Chị Tri Chi nói đúng, em không nên tùy tiện tin tưởng một người.”
“Lần trước sau khi chị Tri Chi nhắc nhở em, thật ra trong lòng em cảm thấy hơi không phục. Em cảm thấy có lẽ Trương Văn Bân không phải là người như vậy. Sau đó, cậu ta đề nghị giúp đỡ em, em còn nghĩ rằng phải giúp cậu ta làm sáng tỏ với chị, để chị biết con người của cậu ta cũng không tệ lắm…”
Cậu ta hơi dừng lại: “Thật xin lỗi, chị Tri Chi, là do em không nhìn rõ lòng người, ngày hôm đó còn hại anh chị phải lo lắng như vậy nữa.”
Diệp Tri Chi nói: “Không sao, đều qua cả rồi. Nhưng mà sau này phải chú ý một chút, có một vài người để lộ vẻ mặt nào cho em, đó chẳng qua chỉ là một khuôn mặt mà họ muốn cho em thấy thôi.”
Thịnh Dĩ Minh gật đầu, giọng điệu trịnh trọng: “Vâng, sau này em nhất định sẽ cảnh giác cao độ.”
Đồ bọn họ gọi nhanh chóng được đưa lên.
Tạm thời bỏ dở cuộc trò chuyện, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Diệp Tri Chi mới nói tiếp: “Tiểu Minh, ngày hôm đó…”
Thịnh Dĩ Minh lại thử dò hỏi: “Đúng rồi, chị Tri Chi, ngày hôm đó sau khi em uống say, em không nói điều gì kì lạ với chị chứ?”
Diệp Tri Chi ngẩn người, hỏi: “Em… còn nhớ chuyện ngày hôm đó chứ?”
Thịnh Dĩ Minh gật đầu: “Hơi mơ hồ nhớ được một chút, tuy rằng ngày hôm đó em uống say, nhưng ý thức của em vẫn còn tỉnh táo. Hơn nữa, hai ngày nay chị của em có nói chuyện với em, mấy lời nói hình như đều để lộ ý như vậy.”
Vẻ mặt Diệp Tri Chi do dự: “Vậy em…”
“Chị Tri Chi, những lời mà ngày hôm đó em nói đều là nghiêm túc cả.” Thịnh Dĩ Minh nhắm mắt, cố lấy dũng khí, nghiêm túc hỏi: “Em mong chị sẽ cho em một cơ hội, em muốn có cơ hội để cạnh tranh công bằng.”
Giọng nói dần nhỏ xuống, để lại một khoảng không im lặng.
Vẻ mặt của Diệp Tri Chi càng ngày càng kỳ lạ: “Tiểu Minh, chuyện đó…”
Sau một hồi lâu Thịnh Dĩ Minh không nhận được câu trả lời, lập tức nhìn về phía Diệp Tri Chi. Cậu ta nhận ra sự kì lạ trong ánh mắt của cô, trực giác cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Chị Tri Chi, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải em đã nói chuyện gì… không nên nói sao?”
Diệp Tri Chi liếc cậu ta một cái, chần chừ nói: “Không phải em đang nói về việc tỏ tình với Giang Yến Từ sao? Ngày hôm đó, cả chị và Nhan Nhan đều nghe thấy.”
Thịnh Dĩ Minh trong phút chốc giống như bị sét đánh: “Chị Tri Chi, chị… chị nói cái…”
Cậu ta há miệng, cả người rơi vào trạng thái hóa đá, còn mơ hồ thấy được sắp nứt ra.
Diệp Tri Chi hơi dừng lại, dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Tiểu Minh, thích một người là không sai, nhưng nếu dùng sai cách hoặc đặt sai chỗ thì sẽ trở thành gánh nặng cho người khác.”
Cô áy náy nói: “Hơn nữa, rất xin lỗi em, chị không thể tiếp nhận yêu cầu cạnh tranh công bằng của em được. Bởi vì Giang Yến Từ là một con người, không phải là một món đồ để tranh giành.”
Thịnh Dĩ Minh không nghe vào được một câu nào, giờ phút này, toàn bộ đầu óc của cậu ta đều tràn ngập… “Cậu ta đã tỏ tình với Giang Yến Từ”.
“Xin, xin lỗi chị Tri Chi. Em, em biết rồi.” Cậu ta chịu phải đả kích, hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ qua loa gật đầu.
Vẻ mặt Diệp Tri Chi vui mừng: “Em hiểu được là tốt rồi.”
…
Vì cảm thấy mình đã thuyết phục được Thịnh Dĩ Minh, Diệp Tri Chi mang tâm trạng sung sướng trở về công ty luật.
Mới vừa trở lại khu làm việc, cô đã bị cuộc gọi nội bộ của Giang Yến Từ kêu vào văn phòng của anh.
Diệp Tri Chi đóng cửa lại, nhìn về phía người đang bận rộn ở sau bàn làm việc, bước qua: “Gọi em đến đây có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?”
Giang Yến Từ ngừng công việc ở trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Nói chuyện với cậu ta như thế nào rồi?”
Đương nhiên Diệp Tri Chi hiểu “cậu ta” ở đây chính là Thịnh Dĩ Minh.
“Cũng không tệ lắm, tuy rằng tính tình của Tiểu Minh có hơi xúc động, nhưng con người em ấy vẫn rất đơn thuần. Em chỉ nói với em ấy một chút đạo lý, em ấy lập tức được em đả thông rồi.” Tâm trạng cô vui vẻ nói.
Giang Yến Từ không khỏi cong khóe môi.
Nhìn thấy ý cười trên miệng của anh, Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Anh cười cái gì?”
Giang Yến Từ nhìn về phía cô, nói: “Em có thể đả thông cậu ta nên anh vui thay em thôi.”
Diệp Tri Chi nghi ngờ liếc anh một cái.
Lúc này, có người gõ cửa.
“Ơ? Luật sư Diệp cũng ở đây sao? Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.” Cửa mở ra, là Thẩm Đình Chi đứng ở trước cửa văn phòng.
Giang Yến Từ hỏi: “Có việc gì?”
Thẩm Đình Chi nói: “Có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Giang Yến Từ nói: “Vậy thì vào đi.”
Chờ Thẩm Đình Chi đi vào, anh lại hỏi: “Anh sắp thăng chức thành cộng sự rồi?”
Thẩm Đình Chi có hơi bất ngờ: “Ồ? Anh cũng biết chuyện này rồi hả, tin tức của anh nhanh như vậy sao?”
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ bất giác nhìn về phía đối phương, ánh mắt thoáng có chút phức tạp.
“Vẻ mặt của hai người là sao hả? Rất bất ngờ sao?” Thẩm Đình Chi bất mãn nói: “Tôi là một luật sư tài giỏi như vậy, trở thành cộng sự không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?”
Giang Yến Từ: “…”
Thẩm Đình Chi đặt một tay lên bàn làm việc, giọng điệu trêu chọc: “Hay là nói, luật sư Giang thấy tôi sắp ngang vai vế với anh cho nên anh thấy không vui phải không?”
“Rốt cuộc Từ Hải Yến đang có ý định gì vậy?” Giang Yến Từ khẽ gõ lên mặt bàn, hỏi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Đình Chi dùng giọng điệu lơ là nói: “Đúng vậy, để tôi trở thành cộng sự, sau đó ở trong hội nghị cộng sự sẽ bỏ phiếu đá anh ra ngoài.”
“…”
Thấy anh trầm mặc, Thẩm Đình Chi khẽ cười một tiếng, sửa lời nói: “Nói giỡn với anh thôi. Hôm qua luật sư Từ có tìm tôi nói chuyện, muốn thăng chức lên cộng sự thì phải có điều kiện.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Điều kiện gì?”
Thẩm Đình Chi nói: “Tôi phải giúp cô ta giải quyết một vụ án.”
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ cùng nhìn nhau, truy hỏi: “Vụ án? Là vụ án như thế nào vậy?”
“Chính là.” Thẩm Đình Chi dừng lại, cố ý gây sốt ruột: “Một vụ án có hơi phức tạp.”
Giang Yến Từ liếc anh ta một cái: “Luật sư Thẩm, anh nói hay không nói cũng y chang nhau.”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Anh muốn biết sao? Muốn biết tình huống cụ thể thì hợp tác với tôi đi, như vậy không phải đã có thể chia sẻ thông tin với tôi rồi sao?”
“Tôi không có hứng thú.” Giang Yến Từ không quan tâm nói, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn về phía máy tính ở trước mặt.
Thẩm Đình Chi vươn người qua, hạ giọng: “Này, này, Giang Yến Từ, chẳng lẽ anh không muốn biết luật sư Từ đưa ra điều kiện gì cho tôi sao?”
Giang Yến Từ ung dung ngẩng đầu lên, đối mắt với anh ta: “Thẩm Đình Chi, anh định làm gì?”
Thẩm Đình Chi chậm rãi đứng thẳng người, cười khẽ một tiếng: “Không hổ là luật sư Giang, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu ý đồ của tôi rồi.”
“Được rồi.” Anh ta hơi dừng lại, rồi nói: “Người ngay thẳng không nói lòng vòng, mấy lời khách sáo đó, tôi cũng không nói nhiều nữa. Là như vậy, Giang Yến Từ, vụ án này, tôi muốn mời anh giúp đỡ.”
Giang Yến Từ: “Giúp đỡ?”
Thẩm Đình Chi ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Chẳng phải là do tôi vừa đến thành phố A không lâu sao, vậy nên sẽ không quen tình hình ở đây lắm, có một số việc cần sự giúp đỡ và hỗ trợ của anh.”
Giang Yến Từ nhìn anh ta từ trên xuống: “Nếu là vụ án mà luật sư Từ giao cho anh, không phải anh nên tới tìm cô ta giúp đỡ sẽ tốt hơn sao?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Đã nói là kiểm tra rồi mà, làm sao có thể xin trợ giúp từ người ra đề được chứ.”
“Gần đây tôi không rảnh.” Giang Yến Từ thu hồi ánh mắt, dứt khoát từ chối.
Thẩm Đình Chi lại tiến lên gần hơn, bất mãn nói: “Này, này, tốt xấu gì chúng ta cũng có quen biết, còn chung một tổ mà, anh không thể có chút tình đồng nghiệp nào sao?”
Anh ta tiếp tục tung ra cám dỗ: “Hơn nữa, mục tiêu của vụ án này cũng không ít đâu. Sau khi xong việc, tôi có thể chia năm năm với anh. Anh không cân nhắc một chút sao?”
“Không phải tôi đang lấy lệ với anh.” Ánh mắt của Giang Yến Từ vẫn luôn không rời khỏi máy tính: “Không tin thì anh hỏi luật sư Diệp đi, gần đây tôi thật sự rất bận.”
Thẩm Đình Chi tiến gần hơn nữa, chưa từ bỏ ý định nói: “Giang Yến Từ, bảy ba, bảy ba chắc là được rồi nhỉ? Anh bảy tôi ba.”
Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Luật sư Thẩm, mời anh quay về.”
Thẩm Đình Chi cắn chặt răng, khép nép nói: “Vậy thì xem như tôi xin anh, vậy chắc là được rồi chứ?”
“Không được.”
Câu trả lời vẫn là từ chối.
Thẩm Đình Chi hít sâu một hơi. Ngay sau đó, dường như anh ta nhớ đến gì đó, bỗng nhiên cười. Anh ta tiến lên, choàng lấy bả vai của Giang Yến Từ, quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi một cái, thấp giọng uy hiếp nói: “Giang Yến Từ, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ nói bí mật kia của anh cho luật sư Diệp nghe.”
Động tác của Giang Yến Từ hơi dừng lại, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh ta. Đối mặt với Thẩm Đình Chi một lát, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.
“Được, tôi đồng ý giúp đỡ anh.” Giang Yến Từ nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo: “Nhưng gần đây tôi có hơi bận, để luật sư Diệp hỗ trợ anh trước đi.”
“Được thôi.” Thẩm Đình Chi sảng khoái đồng ý.
Nói xong, anh ta quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Vậy thì luật sư Diệp, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn nhé.”
Diệp Tri Chi: “Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT