Khi ra khỏi tòa nhà, đúng lúc Từ Hải Yến lái xe ra khỏi hầm đậu xe. Diệp Tri Chi nhìn theo xe của cô ta chạy theo hướng quốc lộ.

Hôm nay, đích đến của bọn họ cũng giống như Từ Hải Yến, đều là Bút máy Thi Thần.

Sau khi lên xe, Diệp Tri Chi nhớ tới một việc: “Hình như hai ngày gần đây không thấy Tiểu Minh đến công ty luật, em ấy đã xin phép với anh rồi sao?”

“Không rõ chuyện của cậu ta lắm.” Giang Yến Từ quan sát tình hình giao thông phía trước, hờ hững nói: “Bây giờ cậu ta do Thẩm Đình Chi quản lý.”

Diệp Tri Chi vẫn còn đoán: “Em ấy sẽ không vì hôm trước…”

Giang Yến Từ đột nhiên ngắt lời: “Nói mới nhớ, luật sư Diệp, em có định học lái xe không?”

“Sao?” Diệp Tri Chi nhìn về phía anh, có hơi không hiểu: “Tại sao lại đột nhiên lại hỏi vậy?”

Giang Yến Từ nở nụ cười: “Để cấp trên chở đi ra ngoài bàn công việc, có lẽ em là người đầu tiên đó.”

Diệp Tri Chi khựng lại, nhịn không được phản bác: “Luật sư Giang, anh không biết xấu hổ mà để bạn gái của anh lái xe sao?”

“Bạn gái?” Giang Yến Từ liếc cô một cái, giống như nghi hoặc: “Không phải là anh chưa có bạn gái sao?”

Diệp Tri Chi hỏi lại: “Ồ, vậy ý của luật sư Giang là hôm nay không định thắng sao?”

Giang Yến Từ nhướng mày: “Tôi cũng không có nói như vậy.”

Diệp Tri Chi: “Vậy ý của anh là gì?”

Giang Yến Từ không nói. Mãi đến khi đến bãi đậu xe của Bút máy Thi Thần, Giang Yến Từ đậu xe xong mới quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tri Chi.

“Luật sư Diệp, nếu dựa theo ý của em lúc nãy, tôi có thể thực hiện quyền lợi của bạn trai trước được không?”

Anh đang cố tình đào một cái bẫy bằng lời nói để cô giẫm vào sao?

“Việc này không thể.” Diệp Tri Chi đón lấy ánh mắt của anh, chém đinh chặt sắt nói: “Phải tuân thủ giao ước chứ, Giang par.”

Cô mở cửa xuống xe, sau khi đóng cửa xe lại còn nói một câu: “Đợi kết quả cuối cùng đã rồi nói sau.”

Giang Yến Từ chỉ cười khẽ một tiếng, cũng xuống xe theo.

Triệu Thần Hi đứng ngoài công ty Bút máy Thi Thần chờ bọn họ từ sớm. Hôm nay cậu ta mặc tây trang, mang giày da, khí chất chững chạc và gọn gàng, hoàn toàn khác với cách ăn mặc lúc Diệp Tri Chi gặp cậu ta lần đầu tiên.

Diệp Tri Chi suýt chút thì không nhận ra cậu ta.

Nhìn thấy hai người đến, Triệu Thần Hi lập tức tiến lên đón: “Luật sư Giang, luật sư Diệp.”

Giang Yến Từ hỏi: “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Triệu Thần Hi hít vào một hơi thật sâu, trịnh trọng gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tốt, vậy thì đi thôi.”

Khi đoàn người tới phòng họp, một đám quản lý cấp cao của Bút máy Thi Thần đang họp. Người chủ trì hội nghị là CEO mới nhậm chức Ngô Bảo Thành.

Từ Hải Yến đã ở trong đó, ngồi bên phải Ngô Bảo Thành, cô ta lấy tư cách là luật sư đại diện của Ngô Bảo Thành để tham dự.

Cửa của phòng họp được mở ra đã kinh động đến tất cả mọi người ở trong phòng họp. Từ Hải Yến cau mày, không khỏi ngồi thẳng người lên, thay đổi tư thế vốn đang thoải mái.

Nhìn thấy người tới, Ngô Bảo Thành không khỏi nhíu mày lại, hét một tiếng về phía bên ngoài cửa: “Là ai để bọn họ vào?”

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai trả lời.

Ngô Bảo Thành đứng lên, nhìn thẳng về phía Giang Yến Từ: “Luật sư Giang, cậu còn ở đây làm gì?”

Ông ta ra vẻ vừa nghi hoặc vừa sửng sốt: “Không phải cậu quên rằng mình đã bị đuổi rồi sao?”

“Không đâu, Ngô tổng.” Giang Yến Từ hờ hững nở nụ cười: “Hôm nay tôi lấy tư cách là luật sư đại diện cá nhân cho Triệu phu nhân và cậu Triệu Thần Hi để đến đây.”

“Luật sư đại diện cá nhân?” Ngô Bảo Thành cười khẩy: “Có phải luật sư Giang đã quên rồi hay không, nơi này chính là công ty, chuyện cá nhân sao có thể đặt trên bàn để nói?”

Diệp Tri Chi nói: “Đúng, nhưng chẳng phải Triệu phu nhân và cậu Triệu Thần Hi là cổ đông của Bút máy Thi Thần sao?”

Ngô Bảo Thành ngồi về chỗ lần nữa, dựa lưng ra sau, tác phong thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc mở đại hội cổ đông, cho dù là cổ đông cũng phải tuân thủ quy định chứ nhỉ?”

Ông ta làm động tác tay: “Hơn nữa, ngài Triệu đây cũng không phải nhân viên của công ty chúng tôi. Nếu có việc thì các vị hãy đến bên cạnh phòng họp chờ một lát, đợi sau khi hội nghị của chúng tôi kết thúc thì lại đến văn phòng của tôi từ từ nói chuyện nhé.”

Giang Yến Từ nói: “Không, Ngô tổng, chuyện này có liên quan đến công ty.”

Ngô Bảo Thành nhướng mày: “Vậy cậu nói thử xem, là chuyện gì?”

Diệp Tri Chi nâng cao giọng lên: “Ngay tại ngày hôm qua, tập đoàn Thịnh Thế đã đưa ra lời mời thu mua Bút máy Thi Thần. Trước mắt Triệu phu nhân và cậu Triệu Thần Hi là cổ đông lớn nhất của Bút máy Thi Thần đã đồng ý lời mời của họ rồi.”

Lời vừa nói xong, lập tức căn phòng trở nên lặng ngắt như tờ.

“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt của Ngô Bảo Thành ngưng trệ, ngay lập tức trợn tròn mắt.

Từ Hải Yến biến sắc, lập tức đứng lên, cô ta đang định lên tiếng thì Ngô Bảo Thành đã giành trước một bước nhảy dựng lên. Ông ta đập hai tay lên bàn, lớn tiếng nói: “Các cậu đang đùa gì vậy? Chuyện này sao có thể! Quyết định này không có hiệu lực! Vốn dĩ chưa có sự đồng ý của chúng tôi!”

Giang Yến Từ hờ hững nói: “Điều lệ công ty có quy định, việc biểu quyết những việc trọng đại trong nội bộ công ty đều được tiến hành theo tiêu chuẩn của “Luật Công ty”.”

“Mà điều thứ mười ba của “Luật Công ty” đã quy định là…‘sửa chữa điều lệ công ty, tăng hay giảm vốn đăng ký, việc phân chia, sáp nhập công ty, cùng với việc thay đổi hình thức công ty, cần phải được hơn hai phần ba biểu quyết phần đông mới có thể thông qua’.”

Ngô Bảo Thành thay đổi sắc mặt: “Chuyện này, chuyện này…”

Giang Yến Từ không để ý tới ông ta, tiếp tục nói: “Mặt khác, hai vị thành viên hội đồng quản trị vừa rời đi kia cũng đã ủy thác cho tôi tiến hành biểu quyết, bọn họ đều đồng ý với quyết định thu mua.”

Ngô Bảo Thành lập tức hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau một bước. Ông ta nhanh chóng tính nhẩm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại sốt ruột nói: “Không đúng! Cho dù là như vậy, cộng thêm quyền sở hữu cổ phiếu của bọn họ cũng không đến hai phần ba, làm sao có thể thay chúng tôi quyết định được!”

Diệp Tri Chi đúng lúc nói: “Quyền sở hữu cổ phiếu của hai thành viên hội đồng quản trị kia lần lượt là 5% và 4%, thêm được tổng cộng là 9%.”

Ngô Bảo Thành cao giọng nói: “Đúng vậy, cổ phần công ty trong tay Triệu phu nhân và Triệu Thần Hi là 57%, thêm 9%, cũng chỉ được 66%, còn chưa hơn hai phần ba mà!”

Giang Yến Từ không nhanh không chậm nói: “Ngô tổng, ông còn nhớ rằng hai năm trước Bút máy Thi Thần từng nhận một khoản đầu tư không?”

Ngô Bảo Thành sửng sốt, chậm rãi nhớ lại, biến sắc: “Cậu… Cậu nói là khoản đầu tư kia sao?”

Giang Yến Từ nói: “Đó là khoản đầu tư duy nhất mà Triệu tổng từng nhận, đến từ tập đoàn C.Z.”

“Vậy khoản đầu tư kia, làm sao lại…”

Giang Yến Từ hờ hững nói: “Điều kiện của khoản đầu tư kia là là có được 1% quyền sở hữu cổ phiếu của Bút máy Thi Thần”

Ngô Bảo Thành lớn tiếng phản bác: “Không thể nào! Tập đoàn C.Z sao lại…”

“Trong tay tập đoàn C.Z nắm giữ 1% quyền sở hữu cổ phiếu của Bút máy Thi Thần, thêm vào vừa vặn là 10%.” Giang Yến Từ nhìn về phía Diệp Tri Chi, giả vờ nghi hoặc: “Thật xin lỗi, 57% cộng thêm 10%, là bao nhiêu vậy?”

Diệp Tri Chi nén cười, đáp: “Là 67% ạ.”

Giang Yến Từ lại nhìn về phía Ngô tổng: “Ngô tổng, 67%, vậy không phải đã hơn hai phần ba rồi sao?”

Biểu quyết nhiều hơn hai phần ba, không phải chỉ số người mà là chỉ tỷ lệ cổ phiếu mà cổ đông nắm giữ. Trong tay Triệu phu nhân và Triệu Thần Hi nắm giữ 57% cổ phần công ty cộng với tỷ lệ cổ phiếu mà hai cổ đông vừa từ chức cùng với tập đoàn C.Z nắm giữ, công ty cũng không còn cổ đông nào giữ tỷ lệ cổ phiếu hơn 33,4%. Nói cách khác, không ai có thể phản đối nghị quyết này.

Từ Hải Yến thấy tình thế không ổn, lập tức lên tiếng: “Luật sư Giang, vậy Ngô tổng là cổ đông, có thể sử dụng quyền ưu tiên mua…”

“Luật sư Từ không đọc kỹ điều lệ công ty sao?” Giang Yến Từ hờ hững ngắt lời, không cho cô ta cơ hội lên tiếng: “Bút máy Thi Thần là công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn, không hề tồn tại quyền ưu tiên mua mà cô nói.”

Vẻ mặt Từ Hải Yến cứng đờ.

Quyền ưu tiên mua cổ phần tồn tại dựa trên “công ty trách nhiệm hữu hạn”, đây là để bảo đảm quyền lợi của cổ đông trong công ty trách nhiệm hữu hạn. Mà công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn, do tính chất công khai và hợp nhất nên không có “quyền ưu tiên mua” như đã nói.

Giang Yến Từ nhướng mày: “Cũng đúng thôi, luật sư Từ mới vừa làm luật sư đại diện cho Ngô tổng được hai ngày, chắc là chưa có thời gian nghiên cứu kỹ điều lệ của công ty, không hiểu rõ cũng bình thường thôi mà.”

Anh hơi ngừng lại, lại bổ sung thêm một câu: “Cho dù điều lệ công ty quy định, trong thực tiễn tư pháp hiện nay, tòa án cũng sẽ không ủng hộ công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn dựa vào điều lệ công ty để hạn chế chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phiếu.”

“Luật sư Giang, cậu…”

Diệp Tri Chi tiếp lời của Giang Yến Từ, nói tiếp: “Thịnh tổng của Tập đoàn Thịnh Thế rất để ý đến thương hiệu Bút máy Thi Thần này, ông ấy hy vọng sau này có thể duy trì ưu thế của nó.”

“Thịnh tổng và Triệu phu nhân đã đạt được thỏa thuận, sau khi thu mua, CEO của Bút máy Thi Thần sẽ do tập đoàn Thịnh Thế bổ nhiệm, nhưng công ty vẫn có thể giữ nguyên mô hình hoạt động ban đầu.”

“Thịnh tổng cũng tỏ ý rằng ông ấy rất thích triết lý hoạt động Bút máy Thi Thần của CEO Triệu Văn Tuấn trước đó nên cũng mong Bút máy Thi Thần có thể tiếp tục đi theo con đường sản phẩm cao cấp. Cho nên, để cam đoan có thể giữ nguyên phương thức hoạt động ban đầu của Bút máy Thi Thần, sau khi đạt được thỏa thuận thu mua, Thịnh Tổng hy vọng để cậu Triệu Thần Hi, con của ngài Triệu Văn Tuấn đảm nhiệm chức CEO mới.”

“Hôm nay chúng tôi đến là để thông báo với các vị chuyện này.” Cô thông báo chuyện này với giọng điệu bình tĩnh.

“Chuyện này sao có thể!” Lúc này Ngô Bảo Thành hổn hển phản đối: “Các cậu đây là! Đây là đã có mưu tính từ trước!”

Giang Yến Từ cười như không cười: “Sao lại thế được? Ngô tổng, chúng tôi cũng mới biết chuyện lời mời thu mua vào hôm qua thôi.”

Anh chuyển mắt, thản nhiên lên tiếng: “Tôi tin là mọi người cũng biết, tập đoàn Thịnh Thế nằm trong năm trăm xí nghiệp lớn, có bối cảnh và khả năng kinh tế vô cùng mạnh mẽ. Điều kiện thu mua mà bọn họ đưa ra, cùng với những tài nguyên có thể đem lại cho công ty, so sánh với một vài quyết sách và cải cách bé nhỏ không đáng kể của Ngô tổng, đây chính là sự tương phản giữa ánh sáng rực rỡ của mặt trời, mặt trăng và đốm lửa tàn của cây nến.”

“Hơn nữa.” Anh dừng một chút: “Sau khi thu mua, các vị đang ngồi ở đây sẽ có cơ hội lấy được quyền sở hữu cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế, trở thành cổ đông của tập đoàn Thịnh Thế.”

Tin tức này tựa như một quả bom hạng nặng. Đám quản lý cao cấp bắt đầu khẽ thì thầm với nhau.

“Các ông đừng nghe cậu ta nói nhảm…”

Giang Yến Từ lại nhìn về phía những người trong phòng họp: “Những người khác đang ngồi ở đây, có ai có ý kiến gì với quyết định này không?”

Anh hơi dừng lại rồi đề nghị: “Vừa khéo các cổ đông của công ty đều có mặt ở đây, không bằng chúng ta biểu quyết trước đi? Ai đồng ý xin hãy giơ tay lên.”

“Tôi phản đối! Tôi phản đối!” Ngô Bảo Thành gấp đến nỗi mặt đỏ lên: “Không đúng! Giang Yến Từ! Đây là cậu vi phạm quy…”

Những quản lý cấp cao tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rốt cuộc đã có người chần chừ giơ tay lên.

“Tôi có thắc mắc.” Tên cấp cao kia nói: “Sau khi thu mua, làm sao có thể cam đoan Bút máy Thi Thần có quyền tự quản lý?”

Diệp Tri Chi nói: “Nếu cậu Triệu Thần Hi đảm nhiệm CEO, Thịnh tổng sẵn lòng đưa quyền tự quản lý và quyền kiểm soát cho cậu Triệu Thần Hi, điều này đã được nói rõ trong hiệp nghị thu mua rồi.”

Tên cấp cao kia gật đầu: “Tôi không còn gì thắc mắc nữa, tôi đồng ý với nghị quyết này.”

Sau khi có một người giơ tay lên, những người khác cũng lần lượt giơ tay lên theo.

“Khoan đã! Sao các ông lại như thế!” Ngô Bảo Thành mở to hai mắt nhìn, chỉ vào mọi người: “Các ông… Các ông…”

Giang Yến Từ nhìn những bàn tay giơ lên ngay ngắn trước bàn hội nghị, hài lòng cười: “Tốt lắm, xem ra các vị đều rất ủng hộ quyết định này. Vậy tiếp theo tôi sẽ đại diện cậu Triệu Thần Hi để bắt đầu tiến hành việc thu mua.”

Ngô Bảo Thành khàn giọng kêu gào: “Không! Cậu im miệng đi! Tôi vẫn chưa đồng ý…”

“À đúng rồi, Ngô tổng, suýt thì tôi đã quên ông rồi.”

Giang Yến Từ vờ như mới nhớ đến Ngô Bảo Thành, nhìn về phía ông ta: “Ngô tổng, trước khi thu mua, hai bên cần phải công bố những thông tin liên quan đến công ty cho đối phương, ví dụ như tình hình tài vụ.”

“Hy vọng vào lúc trao đổi thông tin, mong là tôi sẽ không điều tra ra tình trạng bất thường nào có liên quan tới ông.”

“Cậu…” Ngô Bảo Thành phúc chốc đã mất tiếng. Ông ta há miệng thở dốc, ôm lấy ngực, chậm rãi trượt xuống, ngã trên ghế.

Giang Yến Từ quay đầu nhìn về phía Từ Hải Yến, khóe miệng mang theo chút ý cười không quá rõ ràng: “Chuyện này đã kết thúc rồi, luật sư Từ.”

Ngay lập tức, lông mày Từ Hải Yến bao phủ một tầng mây mù, ánh mắt tối sầm lại như sắp nhỏ ra máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play