Diệp Tri Chi vừa thấy hơi bất lực vừa buồn cười.

Cô thở dài: “Tôi biết hôm nay tâm trạng của anh không được tốt nhưng cũng không được bắt nạt Trì Trì.”

“Tôi không bắt nạt nó.” Giang Yến Từ chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa khăn mặt đang cầm trong tay đến gần Trì Trì: “Chỉ muốn lau người giúp nó thôi.”

Trì Trì nhanh nhẹn tránh né khỏi tay của anh, nó đi đến cà cà vào chân của Diệp Tri Chi rồi kêu meo meo thật to với cô.

Cô khom lưng ôm lấy nó, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Yến Từ, giọng nói có chút hả hê: “Luật sư Giang, cái này, anh không chỉ không có bạn gái mà đến cả con trai cũng chẳng có.”

Anh nhíu mày: “Coi là như vậy đi, nhưng dù sao trước đây chúng ta vẫn có quan hệ nhận nuôi. Thế nên nó vẫn là con trai của chúng ta như trước.”

Chúng ta.

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như anh đang đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này.

Không hiểu sao Diệp Tri Chi cảm thấy mặt mình nóng lên, cô nhanh chóng xoay người.

“Tôi về phòng trước.”

Đi mấy bước, cô lại dừng lại.

“Được rồi, anh đừng buồn quá, tôi sẽ giúp anh.” Cô đưa lưng về phía anh, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Nói xong câu này, cô ôm Trì Trì ra khỏi phòng tắm, sau đó lấy laptop trên bàn trà rồi nhanh chóng lên lầu.

Giang Yến Từ đi theo bước chân của cô, anh ngước mắt nhìn lên lầu, thấp giọng nỉ non.

“Tôi không có buồn, đồ ngốc.”



Diệp Tri Chi ôm đồ lên phòng ở trên lầu hai rồi đóng cửa lại.

“Meo meo.”

Trì Trì ở trong ngực cô nhảy lên giường rồi kêu to với cô, cứ như đang lên án hành vi của Giang Yến Từ vậy.

Diệp Tri Chi đặt máy laptop trên bàn rồi ngồi xuống giường: “Được rồi, đừng tức giận ba của con. Hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt.” Cô sờ cái đầu nhỏ của Trì Trì rồi đến móng vuốt của nó, thấp giọng nói: “Hôm nay anh ấy thua một vụ làm ăn, bạn gái cũng mất rồi, con nên thông cảm một chút.”

“Meo.” Tiếng kêu của Trì Trì nhỏ dần, nó ủ rũ cúi đầu, ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống.

“Đừng nóng giận, ngày mai mẹ mua đồ hộp thật ngon cho con.”

Sau khi dỗ dành Trì Trì xong, cô thay và giặt sạch quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh.

Quả thực hôm nay cô cũng thấy rất mệt mỏi nên lần này tắm hơi lâu.

Sau một tiếng cô mới đi ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện chân sau của Trì Trì đang đứng trên ghế của mình, còn móng vuốt nhỏ thì đang cào loạn trên bàn phím laptop.

Cũng giống như đúc tình cảnh lần trước.

Cô vội vàng đi đến: “Trì Trì, không được nghịch laptop của mẹ.”

“Meo.”

Trì Trì lập tức nhảy ra, nằm xuống bên cạnh chiếc laptop, nó ngoẹo cái đầu trông cực kỳ vô tội, vẻ mặt cứ như kiểu “Con không biết gì hết.”

Diệp Tri Chi tiến lên phía trước, cô nhìn vào màn hình laptop. Giao diện màn hình là trang bìa lúc cô mở ra ở phòng khách… văn bản công việc mà cô đang định xử lý nốt.

May là nội dung tài liệu vẫn còn đó.

Nhưng ở cuối đoạn văn bản, có một đống cụm từ chẳng liên quan nào xuất hiện: Cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào gào gào đánh đánh đánh đánh đánh cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào cặn bã cặn bã nổ cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào cặn bã cặn bã…

Mỗi một chữ trên đó cứ như đang lên án Giang Yến Từ vậy.

Diệp Tri Chi vô ý thức nhìn về phía Trì Trì.

“Meo meo~” Trì Trì trở mình, đưa cái đầu vào tay cô rồi cọ cọ.

Quên đi, mèo con thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Cô xoa xoa đầu của Trì Trì rồi tắt laptop và đèn, sau đó nằm dài trên giường.

Cô kéo chăn, vừa nhắm mắt lại là thấy buồn ngủ nhưng không hiểu sao, những chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ như một bộ phim điện ảnh vậy, nó chiếu lại mọi thứ trong đầu cô, càng chiếu lại, ý thức của cô càng rõ ràng hơn.

Những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu, dòng suy nghĩ của cô không ngừng xuất hiện…

Vụ của bút máy Thi Thần, còn có phương án giải quyết nào khác không đây?

Liệu có chuyện gì đó mà bọn họ đã bỏ qua không?

Liệu có còn cơ hội cứu vãn không?

Trình tự mà Ngô Bảo Thành đã làm có trái với quy định không? Hình như là không, mọi thứ đều dựa theo quy trình chuẩn mực. Bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là không đoán được lòng người mà thôi…

Nhưng mà thực sự không còn gì khác nữa sao?

Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường, từ đầu đến cuối không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Không được, nên dừng lại thôi… không thể như vậy nữa, ngày mai cô còn phải đi làm.

Diệp Tri Chi phiền muộn trở mình, cô lấy điện thoại di động ở đầu giường, bấm giữ màn hình rồi nhìn thoáng qua.

Đã gần mười hai giờ rồi.

Cô thở hắt ra.

Nhưng mà Diệp Tri Chi vẫn không ngủ được, cô vén chăn rời khỏi giường rồi bật đèn bàn lên. Cô mở điều lệ của công ty bút máy Thi Thần lên rồi bắt đầu xem.



Hậu quả của việc thức đêm được thể hiện rất rõ vào ngày hôm sau.

Lúc đi thang máy lên lầu, Diệp Tri Chi cứ liên tục ngáp vài cái.

Giang Yến Từ nhìn về phía cô, hỏi: “Ngày hôm qua ngủ không ngon sao?’

Cô gật đầu: “Hôm qua ngủ hơi khuya.”

Anh nói: “Hình như mấy ngày này tôi không bảo em tăng ca mà?”

Cô giải thích: “Không phải, hôm qua tôi ngủ không được nên xem qua điều lệ của công ty bút máy Thi Thần lần nữa.”

“Vậy em nhìn ra được gì không?” Giang Yến Từ nhíu mày.

Diệp Tri Chi có hơi nản chí: “Tôi đã xem đi xem lại nhiều lần nhưng không tìm ra lỗ hổng nào cả.”

“Đương nhiên rồi.” Anh thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Tôi đã soạn điều lệ của bút máy Thi Thần mà, em không thể quen thuộc hơn tôi được.”

Diệp Tri Chi ngẩn người ra, cảm thấy có chút bất ngờ.

Cô cứ như nghĩ ra điều gì đó nên ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cái này có tính là tự lấy đá đập chân mình không?”

Giang Yến Từ liếc cô một cái: “Không cho em tăng ca vài ngày nên em quên luôn tôi là cấp trên của em sao? Luật sư Diệp?”

“Đương nhiên tôi không có.” Cô không khách khí chút nào, phản kích lại: “Nhưng còn anh, còn nhớ rõ ước định của chúng ta chứ? Anh mau nghĩ cách tìm bạn gái về lại đi, Giang par.”

Anh khẽ cười, giương mắt nhìn về chữ số trên màn hình LED.

“Vậy tối nay nhớ ở lại tăng ca.”

“Không được đâu, chiều nay tôi muốn đến công ty của anh hai, anh ấy đã hẹn tôi ăn tối rồi.” Cô thẳng thắn nói: “Bây giờ anh hai cũng là khách hàng quan trọng của chúng ta, đi ăn với khách hàng để duy trì quan hệ, đây cũng là công việc.”

Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, cứ như cố ý hỏi: “Tôi nói đúng không, Giang par?”

Anh nhướng mày: “Ừ, em nói đúng.”

“Vậy nên lúc tan làm hôm nay anh không cần chờ tôi về đâu.” Cô nở nụ cười chiến thắng.

Anh trầm mặc vài giây: “Tôi biết rồi, buổi tối em nhớ chú ý an toàn.”

Anh lại rũ mi mắt xuống, giọng nói rất nhạt: “Nhưng mà không có bạn gái nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc một mình tăng ca.”

“Này, anh không có bạn gái là vấn đề của tôi sao…”

Cô có chút bất mãn kháng nghị.

Nhưng còn chưa kịp dứt lời thì một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy đến rồi.

Ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi ngẩng đầu một cái thì thấy Từ Hải Yến đang nói chuyện với nhân viên lễ tân.

Bên kia vừa mới nói chuyện xong, Từ Hải Yến xoay người đụng phải cả hai.

Diệp Tri Chi dừng bước, cô thay đổi tầm nhìn của mình nhưng lại thấy nó quá rõ ràng nên bèn nhanh chóng nói: “Luật sư Từ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.”

Hình như tâm trạng của Từ Hải Yến rất tốt nên cũng không để ý đến chút chuyện nhỏ này, còn gật đầu cười với cô nữa.

Cô ta nhìn Giang Yến Từ, mỉm cười hỏi: “Luật sư Giang, bây giờ cậu có thời gian rảnh để nói chuyện chút không?”

Giang Yến Từ lạnh nhạt đáp: “Luật sư Từ lại muốn nói gì với tôi?”

“Chúng ta vào phòng làm việc rồi hẵng nói nhỉ?” Từ Hải Yến đề nghị.

Giang Yến Từ hỏi: “Chuyện luật sư Từ sắp nói có liên quan đến vụ kiện sao? Còn phải bảo mật nữa?”

Từ Hải Yến ngừng lại: “Đều không phải, thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì.”

Anh nói: “Vậy trực tiếp nói ở đây đi.”

“Được, nếu luật sư Giang không ngại thì tôi nói thẳng ở đây.” Từ Hải Yến nhíu mày, vẻ mặt mang theo ý cười: “Ngày hôm qua, giám đốc Ngô của bút máy Thi Thần khiếu nại với tôi, nói những hành động gần đây của cậu đã khiến bọn họ gặp nhiều phiền toái nên muốn khiếu nại cậu.”

Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cũng may, dù sao giám đốc Ngô cũng cho tôi mặt mũi nên bảo tôi ngăn việc này lại giúp cậu. Nhưng mà tôi hy vọng cậu có thể tự mình nói xin lỗi giám đốc Ngô. Dù sao bút máy Thi Thần cũng là khách hàng lớn của chúng ta.”

Giang Yến Từ lạnh lùng nhìn cô ta: “Xin lỗi? Xin hỏi luật sư Từ, tôi đã làm điều gì trái với quy tắc hành nghề luật sư, trái với với pháp luật chưa? Chẳng qua tôi chỉ làm việc dựa trên quy tắc mà thôi.”

Từ Hải Yến nói: “Nhưng giám đốc Ngô cảm thấy như vậy, khách hàng không hài lòng, người xui xẻo chính là chúng ta. Coi như cậu không muốn thì sau này chú ý một chút, đừng nhúng tay vào chuyện của khách hàng. Nếu không bị truyền ra ngoài thì không tốt đối với danh tiếng của công ty luật chúng ta.”

Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Luật sư Từ cảm thấy bây giờ giám đốc Ngô là CEO của bút máy Thi Thần nên cô muốn làm theo tất cả lời ông ta nói sao?”

Từ Hải Yến nhướng mày: “Dù sao đó cũng là khách hàng…”

Giang Yến Từ lại hỏi tiếp: “Nói như vậy thì dù ai là khách hàng đi chăng nữa thì luật sư Từ đều sẽ nghe theo người đó?”

Cô ta dừng lại rồi đáp: “Có thể nói như vậy.”

“Nếu giám đốc Ngô không còn là CEO của bút máy Thi Thần nữa thì sao?” Giang Yến Từ hỏi: “Nếu như sau đó, người cần phải nói xin lỗi là luật sư Từ thì luật sư Từ đều sẽ làm theo sao?”

Từ Hải Yến nhìn anh chằm chằm rồi bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc.

“Vậy thì tôi sẽ đợi.”

Cô ta nhẹ nhàng nói một câu rồi lướt qua bọn họ, trở về phòng làm việc của mình.

Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, anh không nói một lời nào đi về hướng khác.

Diệp Tri Chi vội vàng đuổi theo bước đi của anh, nhưng cả một đường đi cô đều không nói gì.

Lúc trở lại phòng làm việc, tâm trạng của hai người đều không quá tốt.

Thẩm Đình Chi bưng ly cà phê đi ngang qua bọn họ rồi lại lùi về mấy bước để đánh giá vẻ mặt của hai người này: “Này, hôm nay hai người thế này là sao đây? Hôm qua cãi nhau à?”

Anh ta dừng lại rồi nói ra khả năng khác: “Hay là vụ hôm qua bị thua luật sư Từ?”

Diệp Tri Chi vô thức liếc nhìn anh ta, kinh ngạc hỏi: “Luật sư Thẩm, sao anh biết?”

Hội đồng quản trị của bút máy Thi Thần ngày hôm qua chỉ có ba người Từ Hải Yến bọn họ, sao chưa đến một ngày mà ngay cả Thẩm Đình Chi cũng biết rồi?

Thẩm Đình Chi nhấp một ngụm cà phê, hờ hững nói: “Đã truyền khắp nơi trong công ty luật rồi, nói Giang par của chúng ta suýt làm mất khách hàng bút máy Thi Thần này rồi, là luật sư Từ đã bảo vệ được khách hàng lớn này.”

“Ai truyền nó vậy? Không phải như vậy là đổi trắng thay đen sao?” Cô lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thẩm Đình Chi không trả lời: “Tôi thấy thực tập sinh mà luật sư Từ dẫn dắt đó cũng không đơn giản chút nào, chậc, công ty luật này đúng là ngọa hổ tàng long mà.”

Diệp Tri Chi đang suy nghĩ về lời nói của Thẩm Đình Chi thì lại nghe anh ta nói tiếp: “Tôi đã nói từ sớm rồi, nếu như tìm tôi hỗ trợ thì cũng sẽ không thua khó coi như vậy.”

“Ý của luật sư Thẩm là nếu tìm anh hỗ trợ thì sẽ được thất bại một cách đẹp đẽ hơn hay sao?” Giang Yến Từ bất chợt lên tiếng.

Thẩm Đình Chi bị sặc: “Khụ khụ khụ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play