“Phiếu cuối cùng là Ngô Bảo Thành.”

Diệp Tri Chi nói rất nhẹ nhàng nhưng trái tim cô lại như chìm xuống đáy cốc cùng giọng nói của mình.

Cơ mà kết quả đã rơi vào tai của tất cả mọi người có mặt tại đây, khiến căn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh.

Triệu Thần Hi nhìn về phía Ngô Bảo Thành, đôi mắt lộ ra vẻ khó tin.

Nhìn trợ lý lặng lẽ gạch thêm một nét lên bảng trắng, Từ Hải Yến mỉm cười, đứng lên vỗ tay, đập tan đi bầu không khí im lặng trong phòng họp rồi nói: “Ngô tổng, chúc mừng ông.”

Các vị giám đốc thấy vậy thì cũng vỗ tay, xúm vào rồi tươi cười chúc mừng ông ta.

Chỉ có Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ là không nói lời nào.

Từ Hải Yến chậm rãi quay đầu lại nhìn Giang Yến Từ, nói: “Số phiếu bầu hiện tại là năm với ba, còn hội đồng quản trị thì có chín thành viên, theo điều lệ công ty thì nghị quyết sẽ có hiệu lực nếu hơn nửa số thành viên của hội đồng quản trị bỏ phiếu ủng hộ.”

“Hôm nay chỉ có tám thành viên tham dự, số phiếu bầu hiện tại là năm với ba, Ngô tổng có năm phiếu, Triệu tổng có ba phiếu. Tuy rằng rất tiếc cho Triệu tổng…” Cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng số phiếu bầu đã vượt quá nửa số thành viên cho nên phiếu bầu là hợp lệ.”

“Luật sư Giang, tôi nói có đúng không?” Từ Hải Yến nhìn anh không chớp mắt, cười hỏi.

Giang Yến Từ lạnh lùng nhìn cô ta, mở miệng trả lời: “Không sai.”

“Luật sư Giang!” Triệu Thần Hi thốt lên.

Từ Hải Yến phớt lờ cậu ta, đi thẳng tới bảng trắng rồi quay người xuống nhìn đám đông: “Căn cứ vào kết quả bỏ phiếu của hội đồng quản trị thì kể từ bây giờ, ông Ngô Bảo Thành sẽ chính thức được bổ nhiệm làm chủ tịch của bút máy Thi Thần.”

Giữa những tràng pháo tay, Ngô Bảo Thành đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi đi đến bên cạnh Từ Hải Yến.

“Cảm ơn các vị đã bỏ phiếu bầu cử cho tôi, tôi nhất định sẽ dẫn dắt bút máy Thi Thần lên một tầm cao mới.” Ông ta vừa cười vừa phát biểu cảm nghĩ của mình.

“Hay, Ngô tổng nói rất hay!”

Chu tổng vừa hét lớn cổ vũ vừa tặng cho ông ta một tràng pháo tay.

“Chúng tôi sẽ luôn dõi theo bước chân của Ngô tổng.”

Một tên khác cũng nhiệt tình phụ họa cho Ngô Bảo Thành.

Giữa những lời chúc mừng, một vị giám đốc đột nhiên đứng lên với vẻ mặt lo lắng: “Ngô tổng, trước đây, vì lợi ích cá nhân mà tôi đã từng làm vài chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Tôi cảm thấy rất áy náy và xấu hổ, cho nên tôi muốn từ chức.”

“Ngô tổng, tôi cũng vậy.” Một người nữa đứng lên, vẻ mặt của anh ta cũng thấp thỏm không kém.

“Các anh…”

Diệp Tri Chi ngạc nhiên nhìn Giang Yến Từ.

Chuyện này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Hai tên giám đốc xin từ chức cùng một lúc này chính là hai tên giám đốc bị Giang Yến Từ nắm lấy điểm yếu và bắt họ phải bỏ phiếu cho Triệu Thần Hi.

Ngô Bảo Thành nhướng mày nhìn họ: “Dù sao các anh cũng là các nguyên lão của công ty, nếu đã biết sai và biết sửa sai thì tôi sẽ không truy cứu thêm nữa.”

Nguyên lão: người có chức vị và tầm ảnh hưởng cao trong một tập thể hay một công ty.

Ông ta dừng lại, thở dài tiếc nuối rồi nói tiếp: “Vì các anh đã đóng góp rất nhiều cho công ty nên công ty sẽ hỗ trợ cho các anh một chút gì đó sau khi các anh nghỉ việc, coi như là một lời cảm ơn.”

“Cảm ơn Ngô tổng!”

“Cảm ơn Ngô tổng!”

Hai người đó nhẹ nhõm cảm ơn Ngô Bảo Thành rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Nhìn hai người đó đi lướt qua Giang Yến Từ, Ngô Bảo Thành dường như nhớ đến cái gì, ông ta nhìn Giang Yến Từ, nói: “Còn Luật sư Giang thì…”

Tuy Ngô Bảo Thành đang cười nhưng lời mà ông ta nói ra lại rất tàn nhẫn: “Lần này tôi có thể chính thức thông báo với cậu rằng cậu đã bị sa thải, xin lỗi cậu nhiều.”

Diệp Tri Chi nhìn Giang Yến Từ với ánh mắt lo lắng.

“Luật sư Giang.” Triệu Thần Hi cũng sốt ruột gọi anh.

Giang Yến Từ không nói một lời, chỉ cụp mắt xuống rồi bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Triệu Thần Hi nhìn Diệp Tri Chi như đang cầu cứu: “Luật sư Diệp, chị nói gì đi.”

Diệp Tri Chi nhỏ giọng nói: “Rời khỏi chỗ này trước rồi tính tiếp.”

Triệu Thần Hi đành phải vội vàng đuổi theo hai người họ.

Lúc ba người chuẩn bị bước ra khỏi phòng họp, giọng nói của Từ Hải Yến bỗng nhiên từ xa xa vọng lại.

“Luật sư Giang xin hãy dừng bước.”

Giang Yến Từ dừng bước, ngoảnh đầu lại hỏi: “Luật sư Từ có chuyện gì không?”

Từ Hải Yến mặt mày rạng rõ bước tới: “Có một chuyện tôi muốn hỏi ý kiến ​​của cậu.”

Giang Yến Từ thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Hải Yến nhìn Diệp Tri Chi một cách quyến luyến: “Chả là tôi muốn nhờ luật sư Diệp làm trợ lý giúp tôi giải quyết những công việc kinh doanh của bút máy Thi Thần. Dù sao trước đây cô ấy cũng từng là đại diện pháp lý cho bút máy Thi Thần, nên chắc cô ấy thông thạo giải quyết những chuyện này hơn ai hết, vì vậy tôi muốn mời cô ấy giúp tôi một tay. Nhưng cô ấy hiện đang là trợ lý của cậu, tôi nghĩ tôi nên hỏi ý kiến của cậu trước tiên.”

Diệp Tri Chi ngạc nhiên.

Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Luật sư Từ, mặc dù luật sư Diệp là trợ lý của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của cô ấy, cô cứ hỏi ý kiến của cô ấy là được.”

Từ Hải Yến nhướng mày, nhìn Diệp Tri Chi hỏi: “Luật sư Diệp cảm thấy thế nào?”

Diệp Tri Chi từ chối một cách khéo léo: “Xin lỗi luật sư Từ, nhưng tôi tự cảm thấy mình không phù hợp với lời đề nghị của cô. Cô biết đấy, hằng ngày, lượng công việc của tôi rất nhiều, bởi vì bộ phận kinh doanh không kiện tụng của chúng tôi thiếu người một cách trầm trọng, tôi sợ tôi không có thời gian rảnh để giúp cô được.”

“Thôi vậy, tôi sẽ không làm khó luật sư Diệp nữa, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô.” Từ Hải Yến nói một cách tiếc nuối.

Đúng lúc này, Ngô Bảo Thành bước tới, trực tiếp phớt lờ ba người Diệp Tri Chi, mở miệng nói với Từ Hải Yến: “Luật sư Từ, tôi vừa mới đặt một bàn ở gần đây, giữa trưa cô đến ăn mừng cùng tôi nhé.”

Từ Hải Yến cười nói: “Được.”

Đám người rời khỏi phòng họp, tiếng cười xa dần theo tiếng bước chân.

Người trong phòng họp lần lượt rời đi, Giang Yến Từ bước lên phía trước chặn đường hai tên giám đốc.

“Trương tổng, Trần tổng, xin hãy dừng bước.”

Trương tổng và Trần tổng nhìn nhau, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì không?”

Giang Yến Từ đáp: “Chúng ta đến chỗ khác rồi nói.”

Vài phút sau, trong một góc vắng người.

Triệu Thần Hi nắm chặt tay, dùng sức kiềm chế sự kích động của bản thân, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chẳng phải hai chú là bạn thân nhiều năm với ba tôi hay sao? Tại sao hai chú lại giúp Ngô Bảo Thành, tại sao lại phản bội ba tôi?”

Người bỏ phiếu bầu cho Ngô Bảo Thành không phải là hai tên giám đốc bị Giang Yến Từ nắm lấy điểm yếu, mà lại chính là hai tên bạn thân của Triệu Văn Tuấn.

Diệp Tri Chi hỏi một cách khó hiểu: “Trương tổng, Trần tổng, chẳng phải các ông cũng không đồng ý với quyết định đóng cửa dây chuyền sản xuất bút máy cao cấp của Ngô Bảo Thành hay sao, vậy tại sao các ông lại bỏ phiếu cho ông ta?”

Trần tổng thở dài: “Chúng tôi đúng thật là không muốn Ngô Bảo Thành đóng cửa dây chuyền sản xuất bút máy cao cấp. Nhưng so với việc dây chuyền sản xuất bút máy cao cấp bị đóng, chúng tôi không thể yên tâm giao việc quản lý công ty cho một thanh niên mới ra trường và không có kinh nghiệm được.”

Triệu Thần Hi ngơ ngác.

Trương tổng áy náy nhìn Triệu Thần Hi, nói: “Tiểu Triệu à, không phải hai chú không tin tưởng cậu, mà tình hình hiện tại của công ty cần người có kinh nghiệm để quản lý mọi việc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play