Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm anh, giọng nói ép xuống nhỏ: “Vậy là anh cảm thấy rằng tôi nên từ bỏ ước mơ của mình vì trách nhiệm của bản thân ư? Tôi không muốn sống mãi với những tiếc nuối trước kia. Đây là sai ư?”
“Thật ra thì trách nhiệm và ước mơ chẳng xung đột gì với nhau, nhưng thứ mà cậu đạt được khi theo đuổi ước mơ đó của cậu là gì?” Giang Yến Từ nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi ngược lại chẳng giữ chút tình cảm nào: “Ở căn phòng violin nhỏ bé này để làm một người thầy dạy violin nghèo kiết xác không có chút tên tuổi nào? Hay bị người ta cắm sừng? Hay là bị bạn gái cũ làm cho nhục nhã?”
“Giang par…” Diệp Tri Chi vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Nói chuyện này có vẻ như hơi…”
Triệu Thần Hi xen ngang: “Anh thì biết cái gì?”
Cậu ta đứng phắt dậy, có hơi xúc động: “Anh hoàn toàn không hiểu rằng tôi đã tốn bao nhiêu công sức để đi trên con đường âm nhạc này!”
“Rất nhiều người đều cảm thấy những người xung quanh không hiểu họ, đó cũng chỉ là tự làm cảm động bản thân mà thôi.”
Giang Yến Từ ngả lưng ra phía sau, giọng nói đầy bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật: “Việc này rất khắc nghiệt, nhưng đây chính là hiện thực.”
Giống như vừa bị tạt một xô nước lạnh, Triệu Thần Hi cứng đờ cả người.
Cậu ta há miệng như định phản bác lại, nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào.
“Cậu không phải đang theo đuổi là ước mơ, cùng lắm cũng chỉ là đang chối bỏ trách nhiệm mà cậu phải gánh vác mà thôi.” Giang Yến Từ nói trúng tim đen.
Không chờ Triệu Thần Hi nói gì, anh đã tiếp tục nói: “Giống y như luật pháp vậy, quyền lợi và nghĩa vụ là bình đẳng như nhau, khi đang hưởng thụ quyền lợi của nó thì cũng phải gánh vác thứ trách nhiệm tương ứng.”
“Về mặt pháp luật, cha mẹ có trách nhiệm phải nuôi dưỡng con cái, sau khi người con trưởng thành thì người đó cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho cha mẹ. Trước đây cậu đã hưởng thụ những thứ mà cha mẹ dành cho cậu, vậy thì đến khi bọn họ gặp khó khăn thì có phải cậu nên gánh vác trách nhiệm thuộc về cậu không?”
Triệu Thần Hi đờ đẫn một lúc lâu rồi dần buông tay xuống, dường như cậu ta đã bị thuyết phục.
“Nhưng, nhưng mà…” Cậu ta cúi mắt, giọng khẽ run: “Tôi chỉ có một mình mà thôi, phải làm thế nào mới có thể quản lý một công ty lớn như thế…”
“Có tôi nữa mà.” Giang Yến Từ nói: “Tôi đã đồng ý với cha mẹ cậu rằng phải giúp nhà các cậu bảo vệ công ty. Nếu như cậu đồng ý thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu.”
Triệu Thần Hi ngẩng đầu lên.
“Không có quá nhiều thời gian cho cậu suy nghĩ đâu, chỉ có một tuần mà thôi.” Giang Yến Từ đưa một tấm danh thiếp, rồi đứng dậy: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như cậu đã nghĩ kĩ rồi thì liên hệ cho tôi.”
Triệu Thần Hi nắm chặt danh thiếp, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cho đến khi Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ rời khỏi quán cà phê, cậu ta vẫn đứng yên ở đó.
Trên đường đi đến bãi đậu xe, Diệp Tri Chi lựa lời nói: “Lúc nãy có vẻ như anh nói hơi nặng lời đấy?”
Giang Yến Từ nhìn đường trước mặt, giọng rất bình tĩnh: “Nói nặng thế cậu ta mới tỉnh ra được.”
Diệp Tri Chi nhìn anh mấy lần, muốn nói lại thôi.
Dường như Giang Yến Từ cảm giác được, quay đầu lại nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
Đụng phải ánh mắt của anh, không biết tại sao lời muốn nói lại không thốt ra được.
Diệp Tri Chi nghẹn lại: “Được rồi, không có gì cả.”
Cô nhìn sang chỗ khác, chuyển chủ đề nói: “Bây giờ chúng ta sẽ về công ty luật sao?”
Giang Yến Từ: “Không, bây giờ tôi không muốn gặp Từ Hải Yến.”
“Luật sư Giang à, anh trở nên buông thả như thế từ khi nào vậy?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên quay đầu sang: “Không phải là từ trước đến giờ anh cũng chẳng coi cô ta ra gì sao?”
Cô đánh giá anh, thử hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi, về nhà trọ, có vài công việc quan trọng cần phải xử lý.”
“Ừm.”
Trên đường trở về, hai người chẳng nói với nhau câu nào trong suốt quãng đường đi.
Về đến nhà trọ, Giang Yến Từ lấy laptop ra ngồi trong phòng khách xử lý công việc.
Diệp Tri Chi bưng một ly trà sữa đến, ngồi ở ghế sô pha bên canh: “Tôi nhìn thấy lúc cuối Triệu Thần Hi đã lung lay rồi, khi đó sao anh không nhường cậu ta, nếu lỡ như sau khi cậu ta tỉnh táo lại không đồng ý nữa thì làm sao bây giờ?”
Giang Yến Từ nhìn máy vi tính: “Vậy thì đành sử dụng cách khác thôi.”
Dường như nhớ đến chuyện gì, anh nói: “Đúng rồi, buổi sáng cuối tuần này dậy sớm chút.”
“Hửm?” Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Cuối tuần này có việc gì à?”
Tầm mắt của Giang Yến Từ vẫn không rời khỏi máy tính: “Đến lúc đó thì em sẽ biết.”
Có chuyện gì mà phải giữ bí mật vậy?
Trong lòng Diệp Tri Chi thắc mắc.
Trước đây anh nói như vậy thì chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.
Sáng sớm gọi cô dậy không phải tăng ca thì cũng là tăng ca.
“Tôi biết rồi.”
Nhưng Diệp Tri Chi vẫn đồng ý.
Giang Yến Từ liếc nhìn tập tài liệu, thỉnh thoảng nhìn sang bàn phím gõ vài cái, trong chốc lát lại dặn: “Cầm tập tài liệu đặt trên bàn sách trong phòng tôi ra đây giúp tôi.”
Sao anh không tự đi làm đi?
Thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, cuối cùng thì Diệp Tri Chi cũng mềm lòng.
“Được.” Cô đặt ly xuống, đứng dậy đi đến phòng của anh.
Diệp Tri Chi cũng không phải là lần đầu tiên đi vào phòng của Giang Yến Từ.
Nhưng lần trước là tai nạn xấu hổ, cô gần như không nhìn cách sắp xếp trong phòng anh đã vọt ra ngoài.
Phòng của Giang Yến Từ được dọn dẹp ngăn nắp, đơn giản sạch sẽ.
Diệp Tri Chi dễ dàng tìm được tập tài liệu anh đang cần trên bàn sách.
Vừa định rời khỏi, tầm mắt của cô bỗng nhiên bị một món đồ thu hút. Ở sát bên tường có một bình thủy tinh, bên trong nó đựng một nghìn con hạc giấy màu hồng.
Bình thủy tinh được giữ gìn rất kỹ, trông như còn mới tinh vậy.
Diệp Tri Chi ngơ ngẩn, một lúc sau mới cầm cái bình lên, khẽ nỉ non: “Anh ấy vẫn còn giữ à.”
Không biết suy nghĩ đến việc gì, mặt cô hơi nóng lên.
Đặt bình thủy tinh về chỗ cũ, Diệp Tri Chi cầm tập tài liệu ra khỏi phòng.
Nhưng khi trở lại phòng khách, cô lại phát hiện hình như Giang Yến Từ đã ngủ rồi.
Giang Yến Từ dựa vào thành ghế sô pha, đôi mắt nhắm chặt, chiếc máy tính vẫn còn đặt trên bàn trà nhỏ, màn hình còn sáng trưng.
Diệp Tri Chi rón rén đi tới gọi: “Giang Yến Từ?”
Không có câu trả lời nào.
Ngủ thật rồi.
Diệp Tri Chi không nỡ gọi anh dậy, xoay người vào phòng tìm một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Đắp kín chăn giúp anh xong, cô cũng không đi ra mà ngồi bên cạnh ghế sô pha, cẩn thận ngắm nghía vẻ mặt lúc ngủ của anh.
Khuôn mặt của Giang Yến Từ thuộc dạng yên tĩnh lạnh lùng, giống với anh trong trí nhớ, bây giờ anh đã cởi bỏ cảm giác thiếu niên trẻ trung.
Nhìn gương mặt này của anh, chuyện ngày hôm nay chạy qua trong đầu như một thước phim, Diệp Tri Chi lại chợt nhớ đến những chuyện đã qua.
Năm cô học lớp mười một, cha của Giang Yến Từ đã qua đời vì làm việc quá sức.
Trong đám tang của cha anh, người nhà đã dẫn cô đến dự.
Diệp Tri Chi không quen biết người của nhà họ Giang, chỉ đi ngang qua sân khấu với anh cả mà thôi, rồi lén lút chạy về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ rằng lại đụng phải bác cả của Giang Yến Từ ở bên cạnh phòng nghỉ.
Ở chung với ông ta còn có Giang Yến Từ.
Bác cả của Giang Yến Từ cười nói với anh: “Yến Từ à, mặc dù cha cháu đã qua đời, mọi người cũng rất khó chịu, nhưng tập đoàn Giang Diên lớn như vậy cũng không thể không có ai quản lí được. Nên Yến Từ à, sau này bác sẽ quản lí tập đoàn Giang Diên thay cho cha của cháu.”
Ánh mắt Giang Yến Từ rất lạnh, nhưng từ đầu đến cuối chẳng nói một lời.
Diệp Tri Chi núp ở sau vật chắn, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, không biết tại sao lại chợt khó chịu trong lòng.
Nhưng sau lễ tang, cô cũng không tìm được cơ hội nói một câu nào với Giang Yến Từ.
Khi đó đến lúc gần đến kì thi đại học, Giang Yến Từ quyết định đi du học, nhưng vẫn muốn tham gia kì thi đại học này, thứ hai sau khi tan học Diệp Tri Chi đã đến tìm Giang Yến Từ trước.
Lớp mười hai tan học trễ hơn so với những khối lớp kia nhiều, Diệp Tri Chi đợi rất lâu ở khu dạy học, cuối cùng cũng thấy Giang Yến Từ xuất hiện.
“Giang Yến Từ!” Diệp Tri Chi nhanh chóng đi đến gọi anh lại.
Giang Yến Từ thấy cô, có hơi bất ngờ. Anh nhanh chóng đi đến nhỏ giọng hỏi: “Diệp Tiểu Thu? Tìm tôi có việc gì à?”
“Chuyện này… Tôi muốn nói với cậu rằng, cố gắng hết sức trong kì thi đại học sắp tới nha.” Diệp Tri Chi nhanh chóng nhét một bình thủy tinh vào tay anh, bên trong nó chứa một nghìn con hạc giấy màu hồng.
Nghìn con hạc giấy rất nhiều, chiếm hết toàn bộ không gian trong bình thủy tinh.
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cái bình thủy tinh trong tay mình, hơi run rẩy: “Đây là gì thế?”
“Chỉ, chỉ là cỗ vũ cho cậu thôi.” Diệp Tri Chi không dám đối mặt với anh, chỉ xấu hổ nói: “Nhan Nhan nói rằng cái này là mang ý tượng trưng cho việc chúc mừng đậu đại học.”
Giang Yến Từ dường như đang suy nghĩ, nhìn cô: “Chúc mừng đậu đại học à? Tôi nhớ một nghìn con hạc là tỏ tình mà.”
“Nói bậy, không phải đâu!” Trong lòng Diệp Tri Chi bỗng dưng giật mình, hoảng sợ đến nỗi hai bên tai đỏ bừng, vội vàng cãi lại: “Chỉ là chúc mừng đậu đại học mà thôi, chẳng có ý nào khác đâu! Cậu đừng có mà nghĩ bậy.”
Khóe miệng Giang Yến Từ nhẹ cong lên: “Ừ, tôi sẽ giữ gìn thật tốt cái ‘Chúc mừng đậu đại học’ này.”
“Nhưng mà.” Anh chợt chuyển đề tài.
“Nhưng nhị cái gì?” Diệp Tri Chi thắc mắc.
Giang Yến Từ cười mỉm chi: “Diệp Tiểu Thu, có phải cậu đã quên rằng tôi không tham gia kì thi thi đại học không? Sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học ngay.”
Diệp Tri Chi thấy nụ cười treo trên khóe môi anh, cảm thấy mình bị trêu, đỏ mặt vươn tay đoạt lại bình thủy tinh: “Cậu, cậu cười gì chứ? Cười thêm nữa thì trả đồ đây cho tôi…”
Giang Yến Từ bảo vệ bình thủy tinh, tránh khỏi tay của cô: “Diệp Tiểu Thu, đồ đã tặng ra ngoài không có lý do phải lấy lại đâu.”
Diệp Tri Chi thở phì phò trợn trắng mắt nhìn anh.
Giang Yến Từ bỏ bình thủy tinh vào ba lô, chợt vươn tay ôm chầm cô.
Diệp Tri Chi bất ngờ không kịp đề phòng đã bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, hơi ngớ người ra một lúc.
Không biết đã qua bao lâu, cô hỏi thử: “Này, Giang Yến Từ… Cậu ổn chứ?”