Trước khi thu mua nợ xấu thì việc tiến hành thẩm định là một trình tự cần thiết.

Thông thường mà nói, thì đó chính là thông qua điều tra mà đánh giá giá trị của nợ xấu để niêm yết giá của những món nợ đó.

Vụ án của tập đoàn Minh Dương là do Giang Yến Từ trực tiếp nhận từ lúc mới nhậm chức. Lúc vụ án giao đến tay Diệp Tri Chi thì đã hoàn thành xong những thủ tục liên quan đến việc thẩm định những món nợ xấu.

Nửa tháng trước, bọn họ đã đàm phán với tập đoàn Minh Dương, nhưng lúc đó vốn không hề bàn bạc được cái giá khiến hai bên đều hài lòng. Nhưng tin tức cũng có tác dụng trong thời gian hạn định, cách nửa tháng có rất nhiều tin tức cần được cập nhật.

Thẩm định vốn không phải đích thân Diệp Tri Chi hoàn thành, tình hình cụ thể của nợ xấu cô chỉ có thể tìm hiểu thông qua báo cáo thẩm định.

Thời gian cấp bách, tối hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, cô dứt khoát mang theo Giang Yến Từ giúp đỡ.

Bàn trà của phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, trải đầy văn kiện bản cứng.

Diệp Tri Chi lật xem báo cáo, thuận miệng hỏi một câu: “Việc thẩm định của tập đoàn Minh Dương là anh làm hả?”

“Ừm, là đoàn đội trước đây của tôi làm.”

Giang Yến Từ lại khéo léo thay đổi chủ đề: “Em có cách nhìn thế nào?”

Sự chú ý của Diệp Tri Chi đều ở trên bản báo cáo: “Lúc chiều tôi có xem một lượt về báo cáo điều tra, vấn đề ở những món nợ xấu này cơ bản đã được đưa ra trong báo cáo, nhưng về phương diện tranh luận thì còn nhiều tranh cãi…”

Không biết Trì Trì nhảy lên bàn trà khi nào, dùng móng vuốt mà lay lay cây viết trên tay Diệp Tri Chi.

“Trì Trì đừng quậy!”  Diệp Tri Chi đẩy móng vuốt của nó ra, tiếp tục lật xem văn kiện trên bàn.

“Meo…” Ánh mắt của Trì Trì xoay một vòng theo cây viết trên tay Diệp Tri Chi, tiếp đó xoay người, dùng cái móng vuốt thô to đẩy cái ly bên cạnh.

“Bốp!” Cái ly bị đẩy xuống, sữa bò trong ly đổ ra hết, chảy khắp bàn, làm bẩn văn kiện trên bàn trong nháy mắt.

“Meo!” Trì Trì bị giật mình kêu một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống từ trên bàn trà.

“Trì Trì!” Diệp Tri Chi gần như đồng thời lên tiếng, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy thấm trên mặt giấy, lấy những phần văn kiện chưa bị dính sữa ra. Giang Yến Từ cũng đến giúp thu dọn tàn cuộc.

Động tác của cô khựng lại. Phần văn kiện vừa cầm lên, là một tấm bản đồ. Cô nhìn kỹ vào.

Giống như để xác nhận gì đó, Diệp Tri Chi vội vàng lấy điện thoại ra rồi nhập một địa chỉ.

“Giang Yến Từ.” Một lúc sau, Diệp Tri Chi gọi to tên Giang Yến Từ.

Giang Yến Từ dừng động tác lại, ngước mắt lên hỏi: “Sao vậy?”

Cô ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh.

“Vị trí tọa lạc của tòa cao ốc thương nghiệp này không phải ở bên cạnh tiểu khu mà trước đây tôi ở sao?”



Diệp Tri Chi thu hồi lại mạch suy nghĩ, lại nhịn không được mà cười nói: “Nhờ có Trì Trì, mới không bỏ qua chi tiết nhỏ này.”

Tòa cao ốc và tiểu khu mặc dù cách nhau không xa, nhưng lại phân thành hai con đường khác nhau, chỉ nhìn địa chỉ trên báo cáo, quả thật rất dễ bỏ qua manh mối này.

“Vậy tối trở về, thêm đùi gà cho Trì Trì đi!” Thịnh Dĩ Minh đi phía sau hai người, nghe nội dung cuộc đối thoại của hai người, nhịn không được, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tìm không được chỗ để nói xen vào.

Đi được một đoạn, ánh mắt Giang Yến Từ đột nhiên dừng lại. Diệp Tri Chi theo bản năng mà ngẩng đầu, men theo ánh mắt của anh mà nhìn qua.

Lục Trăn Ngôn đang đi về phía bọn họ, còn cách nhau nửa mét, anh ta dừng bước.

“Luật sư Diệp, có thể làm lỡ vài phút của cô không?” Anh ta nhìn về phía Diệp Tri Chi.

Diệp Tri Chi có chút do dự: “Luật sư Lục, có chuyện gì sao?”

“Luật sư Diệp, con mèo lần trước…”

Lục Trăn Ngôn dừng một lúc: “Cô có thể bán con mèo đó cho tôi không?”

Diệp Tri Chi ngẩn người: “Anh nói Trì Trì?”

“Đúng vậy.”

Diệp Tri Chi nhớ đến cuộc điện thoại lần trước, nhất thời hiểu rõ ý đồ của anh ta.

Cô khách sáo mà trả lời: “Xin lỗi, nếu là chuyện này thì tôi nhớ hôm đó tôi đã nhờ bệnh viện thú y chuyển lời rồi, tạm thời tôi không có ý định này.”

“Được, vậy làm phiền rồi.” Lục Trăn Ngôn hơi chần chừ một lúc nhưng cũng không dây dưa.

Trước khi rời đi, anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Về chuyện của luật sư Quý, tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cô.”

Diệp Tri Chi nói: “Luật sư Lục, anh không cần xin lỗi giúp cô ta. Trong chuyện này, người sai không phải là anh mà là cô ta.”

Lục Trăn Ngôn cau mày, vừa tính nói gì đó.

Giang Yến Từ bước lên trước một bước, giọng nói cực kỳ hờ hững: “Luật sư Lục, anh cũng là luật sư chắc cũng biết, có vài chuyện làm sai rồi thì phải trả cái giá tương ứng, không phải chỉ dựa vào một câu xin lỗi là có thể kết thúc được.”

Nói rồi, lại quay đầu nhìn Diệp Tri Chi nói: “Đi thôi.”

Diệp Tri Chi gật đầu rồi đuổi theo bước chân anh.

Lục Trăn Ngôn đứng yên ở đó, nhìn theo bóng lưng của hai người, vẻ mặt khó hiểu.

Thịnh Dĩ Minh lúc này mới phản ứng trở lại, vội vàng đuổi theo: “Nè, đợi em với.”

Trước khi rời đi, cậu ta nhịn không được mà quay đầu nhìn Lục Trăn Ngôn một cái.

Sau khi lên xe, Thịnh Dĩ Minh kéo dây an toàn qua, động tác rất chậm chạp, luống cuống không thắt vào được, thỉnh thoảng nhìn vào phía gương chiếu hậu.

Giang Yến Từ chú ý đến cậu ta, ánh mắt liếc qua, chầm chậm lên tiếng: “Sau vậy? Có nghi vấn hả?”

Thịnh Dĩ Minh nhanh chóng thu tầm nhìn từ phía gương chiếu hậu, kiên trì nói: “Đúng vậy, lúc nãy đàm phán có vài chỗ tôi quả thật không hiểu lắm.”

Giang Yến Từ hỏi: “Chỗ nào?”

Thịnh Dĩ Minh hỏi: “Hoàn cảnh xung quanh thật sự sẽ ảnh hưởng đến giá cả thương mại sao?”

“Điều này rất đơn giản.” Giang Yến Từ nói: “Tôi lấy một ví dụ, có hai tòa nhà thương mại, một tòa xây ba tầng hầm đậu xe, trên mặt đất cũng có chỗ đậu xe rộng rãi, tòa còn lại chen chúc trong khu dân cư, rất khó tìm được vị trí đậu xe, nếu cậu là chủ xe thì cậu muốn đến tòa nào?”

Thịnh Dĩ Minh buột miệng nói ra: “Đương nhiên là tòa thứ nhất.”

Lời vừa nói ra, cậu ta hiểu được chút.

Cậu ta lại tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao có thể ép giá xuống thấp đến như vậy? Cho dù hoàn cảnh xung quanh có khác biệt thì dù sao đó cũng là một tòa cao ốc mà, cho dù là định giá thì cũng không đến năm mươi triệu chứ?”

“Lần trước đàm phán với tập đoàn Minh Dương là vào nửa tháng trước. Nửa tháng này, cậu tưởng bọn họ không tìm bên thu mua khác sao?” Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Bọn họ có thể quay đầu tìm chúng ta, chứng minh bọn họ không tìm được bên thu mua thích hợp. Điều này cũng nói cho chúng ta biết một tin tức, đối với đa số bên thu mua mà nói, mua lại món nợ xấu này là một việc mua bán thua lỗ.”

Diệp Tri Chi nói: “Hơn nữa không có đấu thầu nên cuộc đàm phán này từ đầu đã nghiêng về phía chúng ta.”

Thịnh Dĩ Minh há hốc mồm: “Vậy sau khi anh nhận cuộc điện thoại cuối cùng đó thì đối phương cứ vậy mà đáp ứng điều kiện…”

Người tiếp lời là Diệp Tri Chi: “Đó là sách lược, là để đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của đối phương.”

“Cho nên, nội dung trong cuộc điện thoại đó, không phải là thật?” Thịnh Dĩ Minh đột ngột phản ứng trở lại.

Cậu ta nhất thời kinh ngạc: “Nhưng anh không sợ sau khi bọn họ biết được chân tướng thì sẽ đến gây phiền phức sao?”

Giang Yến Từ cười nhẹ một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi có nói gì sao? Giá cả, chẳng phải cũng là bọn họ tự đồng ý. Không phải sao?”

“…” Thịnh Dĩ Minh có chút cạn lời.

Cuộc đàm phán hôm nay quả thật là lật đổ tam quan của cậu ta.

Nhưng Diệp Tri Chi hình như đã luyện thành thói quen.

Thịnh Dĩ Minh cũng không thể không thừa nhận, hai người bọn họ phối hợp thật sự rất tốt.

Nhưng mà, vẫn không cam tâm.

Cả chặng đường này, Thịnh Dĩ Minh cố gắng tiêu hóa những lời của Giang Yến Từ, càng nghĩ thì càng cảm thấy tuyệt vọng, lần nữa nhận thức được khoảng cách giữa mình và Giang Yến Từ. Trong tưởng tượng ban đầu của cậu ta, sau khi vào công ty luật thì dựa vào thực lực của mình mà chiến thắng Giang Yến Từ, cảnh tượng khiến đối phương nhìn mình với cặp mắt khác vốn không xảy ra, ngược lại bản thân một lần rồi lại một lần bị Giang Yến Từ dạy làm người.

Về đến công ty luật, đi thang máy để lên lầu. Thịnh Dĩ Minh nhớ đến gì đó, vội vàng lấy chìa khóa xe ra rồi nói: “Đúng rồi, chìa khóa xe, trả anh.” Dừng một lúc, cậu ta lại gượng gạo mà bổ sung một câu: “Sau này có đàm phán, có thể để tôi đi theo nữa được không? Tôi có thể lái xe được.”

Giang Yến Từ lướt nhìn một cái, nói: “Vậy cậu cầm lấy chìa khóa xe.”

“Hả?” Thịnh Dĩ Minh có chút kinh ngạc.

Giang Yến Từ nói: “Sau này chiếc xe này do cậu phụ trách lái.”

“Chút nữa đưa bọn tôi trở về.” Anh dừng một lúc, lại dặn dò: “Còn có, tám giờ sáng mai, ở Sao Trời Hải Đô, nhớ đến đón bọn tôi đúng giờ.”

Thịnh Dĩ Minh:???

Giang Yến Từ lại nhìn về phía cậu ta, nhẹ giọng nói: “Không phải muốn đi theo sao? Ngày mai còn một cuộc đàm phán nữa.”

Sống hơn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Thịnh Dĩ Minh muốn nói ra tên của một loại thực vật.

Nhưng lời cậu ta muốn nói toàn bộ đều mắc kẹt trong cổ họng, hít sâu một hơi, ấm ức mà nói: “Tôi đến, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

***

Sau khi tan làm, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ lại rơi vào một trạng thái kỳ lạ.

Nói ra cũng có chút kỳ lạ, Diệp Tri Chi cứ cảm thấy, trạng thái bây giờ của bọn họ không giống bạn cùng phòng thuê nhà ở ghép nữa, ngược lại giống như một cặp vợ chồng già đã chung sống nhiều năm, gấp gáp về nhà để đút cho con ăn.

“Đứa con” này, đương nhiên chính là Trì Trì.

Nhưng khi về đến khu chung cư, khi mở cửa ra Trì Trì lại không chạy ra đón bọn họ như thường ngày. Diệp Tri Chi thấy hơi kỳ lạ, phản ứng theo bản năng mà dừng bước, đột nhiên trong lòng cô sinh ra cảnh giác.

“Đợi đã.” Cô thấp giọng, nhìn về phía Giang Yến Từ: “Đây là tiếng gì vậy?”

Giang Yến Từ cũng dừng lại mà lắng nghe kỹ càng. Phòng khách truyền đến tiếng sột soạt nhỏ.

Diệp Tri Chi bước nhẹ qua tìm kiếm kỹ càng.

Sau đó cô nhìn thấy, rương đựng thức ăn mèo trong phòng khách đã bị mở ra, Trì Trì đang dùng sức chui vào trong, nhưng nửa thân dưới đã bị kẹt vào kẽ hở trong rương, cái mông nhỏ tròn xoe nhô lên, lộ ra bên ngoài.

Diệp Tri Chi nhanh chóng bước đến rồi xách nó ra.

“Meo.” Làm việc xấu bị bắt tại trận, Trì Trì mở to đôi mắt vô tội mà nhìn Diệp Tri Chi.

“Hóa ra là thằng nhóc này.” Diệp Tri Chi thở phào một hơi: “Còn dám ăn vụng, có phải con quên chuyện lần trước vào bệnh viện rồi không?”

“Meo meo.”

“Cái rương đóng chặt như vậy, làm sao nó mở ra được vậy?” Diệp Tri Chi cụp mắt nhìn cái rương một cái: “Thức ăn mèo nên đổi chỗ giấu rồi, thằng nhóc này ranh ma lắm.”

“Bình thường có phải để con đói rồi không?” Giang Yến Từ bước qua, khóe môi vương nụ cười.

“Anh còn chiều nó nữa.” Diệp Tri Chi không vui mà nói, cúi đầu nhìn Trì Trì một cái rồi nhét nó vào trong tay của Giang Yến Từ: “Nếu đã như vậy thì anh nuôi nó đi.”

Cô như nghĩ đến gì đó, lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, tối nay phải tắm cho nó rồi.”

“…” Giang Yến Từ nhìn Trì Trì trong tay.

Nó nghiêng đầu, ánh mắt rất vô tội nhìn anh rồi kêu một tiếng.

“Meo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play