Hoàn thành xong nhiệm vụ được giao đã là chín giờ tối.

Thịnh Dĩ Minh vừa ngáp vừa gập laptop lại, cầm cái ly trên bàn lên rồi đi đến phòng uống nước.

Đang rót cà phê, cậu ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Hả?” Thịnh Dĩ Minh quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên đeo kính đang đứng ở cửa ra vào. Cậu ta biết người này, cậu ta đã từng gặp cậu ấy trong cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, hình như cậu ấy tên là Trương Văn Bân, là thực tập sinh dưới quyền người phụ trách công ty luật – Từ Hải Yến.

Cậu ta uể oải cụp mắt xuống, đáp: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao.”

Trương Văn Bân bước đến rồi nói: “Tôi để quên đồ nên quay lại lấy, thấy đèn vẫn sáng nên qua đây xem thôi.”

Cậu ấy đứng cạnh Thịnh Dĩ Minh, nhìn ly cà phê, nói: “Hạt cà phê ở đây đã ủ một ngày rồi, đừng uống nữa, xuống quán cà phê dưới lầu đi, tôi sẽ mời cậu.”

Thịnh Dĩ Minh sững sờ: “Sao tôi có thể mặt dày như thế được?”

Trương Văn Bân khoác vai cậu ta, nói: “Không sao đâu, tôi cũng đang cần một người để tâm sự đây.”

Hai người đi xuống quán cà phê dưới lầu, gọi hai ly cà phê rồi bắt đầu ngồi nói chuyện.

Trương Văn Bân nói, giọng điệu đầy ghen tị: “Cậu được đi theo luật sư Giang làm thực tập dưới quyền anh ấy chắc là học hỏi được nhiều điều lắm nhỉ? Tôi nghe nói anh ấy rất giỏi trong việc đàm phán kinh doanh và tài trợ cho các vụ sáp nhập và thu mua.”

Thịnh Dĩ Minh vừa khuấy cà phê vừa cười giễu cợt: “Học cái nỗi gì? Mỗi ngày anh ta đều coi tôi như nô lệ để sai vặt, kẻ như anh ta chắc chắn sẽ không dạy tôi bất cứ điều gì bổ ích.”

Trương Văn Bân sửng sốt, nhấp một ngụm cà phê rồi làm như vô tình hỏi: “Nói vậy là cậu có quen với luật sư Giang phải không? Trước kia anh ấy là người như thế nào?”

“Anh ta…” Không biết Thịnh Dĩ Minh nghĩ tới chuyện gì mà cau mày lại, nói: “Chả có gì đáng nhắc đến cả, cứ nhắc tới anh ta là xui xẻo, tôi cũng không biết rõ về anh ta cho lắm.”

“Nếu cậu với luật sư Giang…” Trương Văn Bân dừng lại một chút, mắt kính của cậu ấy lóe lên một vệt sáng: “Tôi cảm thấy quan hệ giữa cậu và luật sư Giang không được tốt cho lắm, vậy tại sao cậu lại xin làm thực tập dưới quyền anh ấy?”

“Tôi đến đây vì tôi biết…” Thịnh Dĩ Minh biết mình lỡ lời nên nhanh chóng sửa lại: “Là vì luật sư Diệp, chị ấy là bạn của chị tôi.”

Mắt kính của Trương Văn Bân lập lòe, chợt hiểu ra: “Là vậy sao?”

Thịnh Dĩ Minh hơi hơi khó hiểu: “Nhưng chẳng phải việc sắp xếp thực tập sinh là do công ty chỉ định sao? Cậu vừa mới nói tôi chủ động xin? Tôi chỉ nộp hồ sơ cho công ty rồi một lúc sau anh ta gọi tôi đến phỏng vấn thôi……”

Đôi mắt của Trương Văn Bân lại hơi hơi lóe lên: “Luật sư Giang là đối tác cho nên anh ấy có quyền chọn lựa. Có lẽ anh ấy đã chọn cậu rồi.”

“Tôi biết……” Thịnh Dĩ Minh nghiến răng.

Trương Văn Bân quan sát biểu hiện của cậu ta, đẩy đẩy mắt kính rồi nói tiếp: “Vì chúng ta đều là thực tập sinh của Quân Hòa nên chúng ta mới có thể nói chuyện như bây giờ, hay là để tôi chỉ cho cậu một mẹo, cậu nói cậu muốn học những điều bổ ích, nhưng bây giờ, công việc mỗi ngày của cậu chỉ là sửa sang lại hồ sơ, viết báo cáo và viết ý kiến thì chắc chắn sẽ không học được điều gì.”

Lực chú ý của Thịnh Dĩ Minh thành công bị thu hút: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”

Trương Văn Bân hạ giọng: “Muốn có trình độ thì đôi khi phải chủ động mới được.”

Thịnh Dĩ Minh giật mình.

Chủ động?

***

Sau khi ăn tối xong, Diệp Tri Chi ôm một chồng tài liệu ngồi trên ghế sô pha.

Sô pha đột nhiên lõm xuống, chỉ thấy Giang Yến Từ ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh ngồi đây làm gì?” Diệp Tri Chi khó hiểu, trỏ sang một bên hỏi: “Chẳng phải bên kia vẫn còn một cái sô pha hay sao?”

Giang Yến Từ không thèm giấu giếm: “Tôi muốn ngồi gần em hơn.”

“…”

Diệp Tri Chi cụp mắt, ôm chồng tài liệu lẳng lặng đi ra chỗ khác, cách xa anh một chút.

Ai mà ngờ cô vừa mới ngồi xuống, Giang Yến Từ cũng nhấc chân đi theo.

Diệp Tri Chi gập chồng tài liệu lại, tức giận nói: “Giang Yến Từ, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian một tháng để suy nghĩ, nên trong vòng một tháng này mong anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

“Đúng là tôi đã nói như thế.”

Giang Yến Từ đột nhiên nghiêng người, giọng nói trầm ấm ghé vào tai cô: “Nhưng mà Diệp Tiểu Thu à.”

“Anh dựa sát vào tôi như thế để làm gì?” Diệp Tri Chi lùi lại theo bản năng.

Giang Yến Từ nói: “Tôi cho em thời gian để suy nghĩ chứ không cho em thời gian để trốn tránh tôi.”

“Nào có…” Khi nhìn vào đôi mắt của anh, Diệp Tri Chi đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Giang Yến Từ rút tay lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng nói rồi, tôi đang theo đuổi em.”

Diệp Tri Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng tìm lại được một chút tự tin: “Nhưng hình như tôi còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi tôi thì phải.”

Cô ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nói: “Nếu không phải lần trước anh giở trò lưu manh với tôi thì tôi đã không choáng váng đầu óc mà đồng ý cái yêu cầu kì quặc của anh rồi.”

“Hơn nữa…”

Cô dừng lại một chút rồi mang luật pháp ra dọa: “Điều 237 Bộ luật Hình sự đã quy định những người dùng bạo lực, cưỡng bức hoặc dùng các biện pháp khác để buộc người khác làm ra những hành vi không đứng đắn thì bị phạt tù không quá năm năm hoặc bị tạm giữ hình sự.”

“Người nào phạm các tội nêu trên ở nơi công cộng thì bị phạt tù có thời hạn không dưới năm năm.”

“Luật sư Giang, dù sao anh cũng là luật sư, đừng biết luật mà phạm luật.”

Giang Yến Từ cười nhẹ rồi quay đầu sang nhìn cô: “Nếu luật sư Diệp đã giảng luật cho tôi, tôi có nên có qua có lại mới toại lòng nhau hay không?”

“Có qua có lại mới toại lòng nhau là sao?” Diệp Tri Chi khó hiểu.

Giang Yến Từ nhướng mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì loại hành vi không đứng đắn này em đã làm với tôi trước, đúng không?”

Diệp Tri Chi sửng sốt: “Tôi không…”

Giang Yến Từ nhắc nhở: “Lần đầu tiên là ở trong xe, lần thứ hai là ở chung cư.” Anh cụp mắt xuống, nói tiếp: “Ngay tại đây, lần trước em đã đè tôi xuống ngay chỗ này…”

“Khoan đã!”

Diệp Tri Chi vội vàng ngắt lời anh: “Đừng nói nữa, việc này coi như dừng ở đây.”

Cô nhìn sang chỗ khác, vành tai đỏ ửng: “Tôi muốn uống sữa chua, anh đi lấy giúp tôi đi.”

“Meo~.”

Trì Trì nhảy lên sô pha, chui vào lòng cô rồi tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống.

Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn nó, sau đó ngẩng đầu thúc giục: “Anh còn đứng đó làm gì, Trì Trì cũng muốn uống nữa đó.”

Giang Yến Từ “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý: “Trì Trì cũng muốn uống sữa chua?”

“Anh hỏi Trì Trì xem nó có muốn uống hay không, Trì Trì đáng yêu, con có muốn uống sữa chua không?” Diệp Tri Chi không chút xấu hổ, cúi đầu hỏi.

“Meo?” Trì Trì hoang mang kêu một tiếng.

“Ừ, mẹ biết rồi, để ba con đi lấy sữa chua.”

Giang Yến Từ nhìn một người một mèo, đột nhiên nở một nụ cười rồi đi vào bếp.

Diệp Tri Chi thấy vậy thì xoa xoa Trì Trì một lát, sau đó tiếp tục xem xét chồng tài liệu trong tay.

Một lúc sau, Giang Yến Từ lấy hai chai sữa chua trong tủ lạnh ra rồi đưa cho Diệp Tri Chi một chai.

“Cảm ơn anh.”

Diệp Tri Chi cầm lấy, vặn nắp chai sữa chua ra rồi uống một ngụm, sau đó lật tài liệu sang trang bên.

Cô vừa đọc vừa uống sữa chua, bỗng nhiên hỏi một cách khó hiểu: “Chẳng phải lúc trước tập đoàn Minh Dương đã từ chối mức giá mà chúng ta đề xuất hay sao, tại sao bây giờ họ lại đổi ý?”

Giang Yến Từ ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói đều đều: “Đó là một khoản nợ khó đòi nên chắc họ không tìm được người mua phù hợp.”

Diệp Tri Chi trầm ngâm, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

***

Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong xuôi, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ cùng nhau đi đến tập đoàn Minh Dương.

Trước khi đi, Thịnh Dĩ Minh đi theo sau Giang Yến Từ như muốn nói gì đó.

Mãi đến khi bước đến trước cửa thang máy, Diệp Tri Chi mới nhận ra sự khác thường của cậu ta, không nhịn được hỏi: “Tiểu Minh, em có chuyện gì muốn nói à?”

Thịnh Dĩ Minh có chút ngượng ngùng: “Em, em có chuyện muốn nói với Giang par.”

“Chuyện gì?”

Hình như bây giờ Giang Yến Từ mới để ý đến cậu ta, liếc nhìn cậu ta một cái.

“Giang par, chuyện là… có thể cho tôi cùng đi đến cuộc đàm phán kinh doanh hôm nay với hai người được không?” Thái độ của Thịnh Dĩ Minh không giống mấy ngày trước nữa, cậu ta khiêm tốn nói: “Tôi muốn học hỏi thêm nhiều điều.”

“Được.” Giang Yến Từ đồng ý một cách sảng khoái.

Thịnh Dĩ Minh hơi ngạc nhiên, song trong lòng cũng có chút phấn khích. Cậu ta vội vàng theo hai người vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong lòng thầm hiện một dấu hiệu thắng lợi.

Thành công rồi!

Lúc vào bãi đỗ xe, Giang Yến Từ đột nhiên hỏi cậu ta: “Cậu có bằng lái rồi nhỉ?”

Anh ta đang hỏi mình sao? Thịnh Dĩ Minh sững sờ, bất giác trả lời: “Tất nhiên.”

“Thế thì cậu lái xe đi.”

Vừa dứt lời, Giang Yến Từ lập tức ném chìa khóa xe trên tay cho cậu ta.

Khi Thịnh Dĩ Minh phản ứng lại thì chìa khóa xe đã nằm trong tay cậu ta rồi.

Thịnh Dĩ Minh:??

Cái gì?

Sau đó, cậu ta trơ mắt nhìn Giang Yến Từ ngồi ở hàng ghế sau với Diệp Tri Chi.

Cho đến khi ngồi vào ghế lái, Thịnh Dĩ Minh vẫn còn hơi hoang mang.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu ta trở thành tài xế của Giang Yến Từ từ khi nào vậy?

Bảo sao Giang Yến Từ đồng ý sảng khoái như vậy, thì ra là muốn cậu ta trở thành tài xế miễn phí.

Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi vào đường cao tốc.

Thịnh Dĩ Minh thỉnh thoảng lại quan sát hai người qua gương chiếu hậu, càng nhìn cậu ta càng cảm thấy ấm ức.

Ở hàng ghế phía sau, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đang nói chuyện về việc thu mua, nhưng nhìn từ góc độ của kính chiếu hậu thì hai người lại đang ngồi sát vào nhau, đầu sát bên đầu, không biết đang thì thầm cái gì.

“Tại sao Tập đoàn C.Z. lại muốn thu mua nợ xấu của tập đoàn Minh Dương?” Diệp Tri Chi nhìn tài liệu trong tay, hỏi một cách khó hiểu: “Dựa trên sự thẩm định của chúng ta, khoản nợ khổng lồ mà tập đoàn Minh Dương đang ghánh dường như không dễ xử lý.”

Giang Yến Từ biết cô đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Em nghĩ vụ thu mua này sẽ thua lỗ à?”

Diệp Tri Chi hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Nợ xấu thường được dùng để chỉ các khoản nợ khó đòi, các khoản cho vay không trả được hoặc không trả được sau hạn,… có thể là tài sản vật chất hoặc là tài sản vô hình, được phân loại do nhiều nguyên nhân như không có khả năng thu về tiền mặt và mất khả năng thanh toán, tóm lại là tài sản khó đòi.

Giang Yến Từ nói nhỏ: “Không, việc xử lý tài sản khó đòi thật ra là một ngành công nghiệp sinh lời cực lớn. Đằng sau những món tài sản khó đòi chính là một kho báu chưa được khai quật, hiện nay vẫn còn rất nhiều kho báu chưa được khai quật.”

“Kho báu?”

Giang Yến Từ mở miệng giải thích: “Hiện nay, thị trường xử lý những món tài sản khó đòi trong nước và các tổ chức chưa được phát triển cho lắm. Nhưng ở nước ngoài, có rất nhiều công ty đầu tư và công ty tài sản đang hoạt động chuyên về lĩnh vực này. Cơ cấu của việc xử lý tài sản khó đòi ở nước ngoài cũng đang phát triển rất ổn định.”

Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ví dụ, lúc tôi ở nước Y, tôi đã dùng mười triệu nhân dân tệ để giúp khách hàng mua một món tài sản khó đòi trị giá một trăm triệu nhân dân tệ từ một ngân hàng tư nhân, đồng thời, tôi còn giúp bọn họ phục hồi lại món tài sản khó đòi này. Trong vòng chưa đầy một năm, vị khách hàng đó đã thu được lợi nhuận vượt xa giá trị ban đầu phải bỏ ra.”

“Thật sự có một khoản lợi nhuận khổng lồ đằng sau những món tài sản khó đòi sao?” Diệp Tri Chi cảm thấy chuyện này rất khó tin.

Giang Yến Từ ngả người ra sau, mỉm cười đáp: “Còn phải tùy vào cách xử lý nữa.”

***

Khi đến nơi đã được hẹn trước, Diệp Tri Chi lập tức nhìn thấy đội đàm phán của tập đoàn Minh Dương.

Trong đó, bao gồm người phụ trách của tập đoàn Minh Dương, hai trợ lý và hai vị luật sư.

Song, khi nhìn thấy luật sư của phía bên kia, Diệp Tri Chi đột nhiên ngừng bước.

Ôi chao! Thì ra là đối thủ cũ…

Lục Trăn Ngôn và Quý An Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play