Giọng nói của anh truyền đến trong gió đêm, trầm thấp lạnh lùng, nhưng rất rõ ràng.
Diệp Tri Chi sửng sốt đứng yên, những lời chưa nói xong bị kẹt hết lại trong cổ họng, sau một lúc lâu vẫn không thốt ra được chữ nào.
Lời này của Giang Yến Từ, cô đã nghe rõ ràng từng chữ, nhưng ý nghĩa cả câu khi kết hợp chúng lại với nhau sao lại trở nên khó hiểu như vậy nhỉ?
Không chờ cô nói tiếp, Giang Yến Từ đã kịp thời giải thích: “Đừng hiểu lầm, ý tôi là, mấy hôm trước bạn cùng phòng của tôi dọn đi rồi nên bên chỗ tôi đúng lúc thiếu một người thuê nhà chung, em có muốn dọn qua không?”
Diệp Tri Chi phản ứng lại, có hơi khó xử: “Nhưng tôi, tôi không được thích hợp cho lắm mà nhỉ?”
Giang Yến Từ nói: “Không đâu. Chỗ tôi đang ở rất gần công ty luật, là một căn hộ thông tầng LOFT, có tổng cộng hai tầng, ngoại trừ phòng khách ở lầu một là không gian dùng chung thì lầu trên và lầu dưới đều có phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng, tính riêng tư rất tốt, bình thường cũng không cần sợ sẽ quấy rầy làm phiền lẫn nhau.”
Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: “Trong thời gian ngắn như vậy, em cũng rất khó tìm được phòng ở thích hợp đúng không? Hiện giờ đang trong tình huống đặc biệt, em sống một mình bên ngoài sẽ không thể tránh được những lúc lạc lõng cô đơn, với lại khách sạn cũng không được an toàn cho lắm.”
“Em thuê nhà chung với tôi, hai người chúng ta cũng xem như có thể trông nom lẫn nhau, tôi có thể giúp em chăm sóc Trì Trì, bình thường đi làm về, tôi còn có thể tiện đường đi cùng em.”
Diệp Tri Chi đã gần như sắp bị anh thuyết phục rồi.
Nhưng vẫn đang quanh quẩn giữa dao động và chần chừ: “Nhưng mà…”
“Thật ra vẫn còn một nguyên nhân nữa.”
Giang Yến Từ rũ mắt, tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Một mình tôi không đủ sức gánh toàn bộ tiền thuê nhà, hơn nữa, tôi cũng không muốn tìm một người xa lạ làm bạn cùng nhà.”
“Tôi cảm thấy, em rất thích hợp.”
Lý trí còn sót lại đã hoàn toàn bị trừ khử, cô nghe thấy mình nói.
“… Được rồi.”
***
Lúc thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Tri Chi đã ngồi trên ghế phó lái.
Cô phản ứng muộn màng, bản thân rốt cuộc đã đồng ý cái gì vậy.
Chung cư LOFT ở gần công ty luật… Cô nhớ là, khu vực gần đây chỉ có một toà thôi.
“Anh nói chung cư LOFT, đừng nói là Sao Trời Hải Đô đó chứ?”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy, toà nhà cao lớn kia đã ở ngay trước mặt.
Diệp Tri Chi: “…”
Đúng thật là nó rồi.
Hành lý đã được chuẩn bị xong rồi, từ lúc cho thuê phòng đã đặt hết lên xe của Giang Yến Từ.
Sau khi xuống xe, Giang Yến Từ kéo hai vali của cô, đi phía trước.
Diệp Tri Chi cầm túi đựng mèo có chứa Trì Trì, hơi thấp thỏm mà theo sau anh.
Chính sách bảo vệ an ninh trật tự của Sao Trời Hải Đô thật sự không tệ, cả tòa cao ốc được trang bị hệ thống an toàn được vận hành bằng trí năng, còn có cả nhân viên an ninh thay ca làm việc xuyên suốt 24 giờ.
Khách hàng ra vào đều được yêu cầu đăng ký, lúc lên thang máy cũng phải quét thẻ phòng bằng thiết bị cảm ứng một lượt mới có thể chọn tầng thích hợp.
Bảo an ở cửa có vẻ như đã nhận ra Giang Yến Từ, lúc đăng ký thông tin cá nhân, còn cười hỏi một câu: “Anh Giang, đưa bạn gái đến đấy hả?”
“Đúng thế.”
Đúng lúc đó Diệp Tri Chi đang thất thần, hoàn hảo mà bỏ lỡ một cơ hội làm rõ sự thật.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần, bọn họ đã vào đến thang máy.
Nhìn Giang Yến Từ chọn tầng lầu mà bọn họ cần đi, Diệp Tri Chi không nhịn được mà kéo góc áo anh: “Giang Yến Từ, lúc nãy sao anh lại nói với bảo an tôi là…”
Giang Yến Từ mặt không đổi sắc mà nói: “Đây là để gia tăng ấn tượng của bảo an đối với em, nếu như thật sự có người đến đây làm phiền, sẽ khó tránh khỏi trường hợp người đó giả mạo thân phận nói là người quen của em, lúc đó bảo an cũng dễ dàng phân biệt thân phận người tới.”
Hình như cũng hợp lý.
Không đúng…
Không chờ cô phân tích tính logic của vấn đề này một cách rõ ràng xong, thang máy đã “Đinh” một tiếng, đến lầu 16.
Căn hộ mà Giang Yến Từ ở là căn số 1608.
“Tới rồi, đi vào thôi.” Giang Yến Từ nói.
Nhưng mới ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới, giọng nói của người nọ có hơi lớn.
Có một người đàn ông đứng ở trước cửa căn hộ 1608, đang đưa lưng về phía bọn họ nói chuyện điện thoại, bên cạnh còn đang đặt một vali.
“Bị ba tôi đuổi khỏi nhà rồi, không còn cách nào khác, chỉ có thể chắp vá một đêm bên ngoài thôi.”
“Không sao cả, tôi đến nhờ vả Giang…”
Dương Hiểu Địch xoay người lại, lập tức đụng mặt người vừa ra khỏi thang máy.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, quên luôn việc bản thân đang nói chuyện điện thoại.
Diệp Tri Chi cũng nhận ra cậu ta, lập tức kinh ngạc: “Cậu không phải là… anh trai tài xế ship đồ ăn lần trước hay sao?”
“Đúng rồi đúng rồi, em… Em bây giờ đang làm cho công ty chuyển nhà!” Dương Hiểu Địch trong cái khó ló cái khôn, lại cúp điện thoại, bày ra một nụ cười gượng gạo: “Anh Giang, những thứ anh nói không cần, em đã giải quyết hết rồi, bây giờ em mang đi luôn hay anh muốn xử lý thế nào?”
“Cậu mang đi xử lý đi.” Giang Yến Từ mỉm cười nói, nhưng ánh mắt đối diện với cậu ta lại mang đầy ý cảnh cáo: “Vất vả cho cậu rồi.”
Dương Hiểu Địch toát mồ hôi lạnh: “Ha, ha ha, đừng khách sáo đừng khách sáo, đây là nhiệm vụ của em.”
Diệp Tri Chi: “Sao cậu lại…”
“Là, là như vầy, lần trước em lái xe ông chủ đi làm việc riêng bị ông chủ phát hiện.” Cậu ta chạm phải ánh mắt gây sức ép của Giang Yến Từ, căng da đầu mà giải thích: “Cho nên ông chủ đuổi việc em, em chỉ đành thay đổi chỗ làm.”
Không chờ hai người lên tiếng, cậu ta đã nói tiếp: “Vậy em mang cái vali đồ đạc này đi xử lý trước nhé, em vẫn còn đơn hàng khác nữa, hai người cứ tiếp tục đi nhé, ha ha.”
“Đúng rồi, sau này nếu muốn chuyển nhà hoặc thu dọn đồ đạc cần vứt bỏ gì đó, hãy liên hệ em nhé.”
Dương Hiểu Địch cười gượng vài tiếng, chạy như bay như thể đang chạy trốn mà vọt vào thang máy, nhanh tay nhấn nút giữ cửa thang máy đang khép lại, nghiêng người chen vào.
Diệp Tri Chi nhìn cậu ta chạy vào thang máy, đến tận lúc giọng nói Giang Yến Từ truyền vào tai.
“Vào nhà đi.”
“… Ồ được.” Diệp Tri Chi hoàn hồn.
Cô cũng không để ý tới tình tiết này.
Sau khi vào nhà, Giang Yến Từ bật đèn.
Căn chung cư phong cách LOFT này có diện tích khoảng 70 mét vuông, có tổng cộng hai tầng, lầu một có một sảnh một phòng, phòng khách kết hợp với phòng ăn, phòng bếp xây theo kiểu mở, trên lầu hai ngoại trừ nhà vệ sinh độc lập với phòng ngủ thì bên cạnh còn có một phòng làm việc nhỏ.
Cho dù là môi trường hay thiết kế phòng ốc, đều tốt hơn căn nhà thuê kia của cô rất nhiều.
Diệp Tri Chi đánh giá xung quanh căn hộ, hơi chần chờ: “Tiền thuê nhà ở đây chắc đắt lắm nhỉ?”
“Cũng vừa phải thôi.” Giang Yến Từ thuận miệng báo một con số.
Diệp Tri Chi nhanh chóng nhẩm tính một lát, cũng rất kinh ngạc.
Sau khi chia đôi tiền thuê, giá ở đây vậy mà còn ngon lành hơn cả căn phòng nát kia của cô.
Cô nhớ lại chuyện chính, tiếp tục hỏi: “Vậy tiền thuê nhà…”
Giang Yến Từ không để ý lắm mà nói: “Tạm thời không cần lo lắng, bạn cùng nhà cũ của tôi đã trả trước ba tháng tiền nhà, nhưng lại dọn khỏi đây trước thời hạn, cậu ta cũng không định đòi tiền lại, em cứ ở đây trước đi, còn chuyện tiền thuê nhà để nói sau.”
“… Ừ.”
Bây giờ đã gần 9 giờ tối.
Lăn lộn cả ngày, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm chiều.
Diệp Tri Chi mở túi đựng mèo, thả Trì Trì ra ngoài, lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Muốn ra ngoài ăn không? Hay là gọi đồ ăn về?”
Giang Yến Từ nói: “Không được, đã trễ thế này rồi đừng nên ra ngoài, chúng ta tự làm đi.”
“Tự làm sao?” Nghe thấy mấy chữ này, Diệp Tri Chi không nhịn được mà ngạc nhiên.
Hơn hai mươi năm qua, cô rất khó có liên quan gì với hai chữ “nấu ăn”, ngay cả lúc ra ngoài đi làm, mỗi ngày cô cũng chỉ ăn đồ đóng gói hoặc đồ ăn bên ngoài, hoặc đi nhà hàng để giải quyết vấn đề ăn uống.
Giang Yến Từ nói: “Ừm, tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, để tôi làm.”
“Em cứ đi thu xếp đồ đạc trước đi, khi nào làm cơm xong thì tôi gọi.”
Diệp Tri Chi chần chừ: “Vậy, không cần giúp gì hả?”
Giang Yến Từ: “Không cần.”
Trước khi lên lầu, cô còn không yên tâm mà quay đầu lại: “Một mình anh có làm được không?”
“Được.” Giang Yến Từ dùng giọng điệu chắc chắn.
“Được thôi, vậy tôi đi thu xếp đồ đạc trước.”
Diệp Tri Chi xách hai cái vali đi lên lầu.
Đồ đạc của cô có tới hai cái vali lớn, lúc thu xếp có hơi phiền.
Căn phòng lầu hai được dọn dẹp rất sạch sẽ, có thể nhận ra là chỗ này có người đến quét dọn hằng ngày, toàn bộ chăn ga gối đệm đều mới tinh, cũng không giống như có người đã từng ở.
Phải hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Tri Chi mới thu xếp xong đồ đạc.
Kính cong.
Lúc này, cô mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa truyền tới.
Ai tới vậy?
“Meo meo.” Tiếng Trì Trì kêu to làm cô thu lại mạch suy nghĩ.
Diệp Tri Chi cúi đầu: “Trì Trì, sao thế?”
Trấn an lại Trì Trì đang nũng nịu lại làm lỡ thêm một chút thời gian, mười phút sau, cô mới ôm Trì Trì xuống lầu.
Lúc Diệp Tri Chi đi vào phòng ăn, Giang Yến Từ vừa đem món ăn cuối cùng bày lên bàn.
“Tôi vừa nghe được tiếng chuông cửa, là ai đến vậy?” Cô có hơi thắc mắc.
Động tác của Giang Yến Từ hơi dừng lại: “Là hàng xóm ấn nhầm chuông thôi.”
Anh chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Có thể ăn rồi.”
Trên bàn cơm đặt ba món mặn một món canh.
Trứng xào cà chua, thịt bò xào với gừng và hành cùng với cải trắng thái sợi, canh là canh trứng cùng rau tảo tía.
Cơm đã nấu xong.
Diệp Tri Chi gắp một miếng trứng xào ăn thử một chút, mùi vị vậy mà cũng không tệ lắm.
Có điều, mấy chuyện như nấu cơm thế mà lại có liên quan với Giang Yến Từ, cô lập tức cảm thấy rất khó tưởng tượng.
Ấn tượng mà anh để lại cho người ta rõ ràng là một hình ảnh không dính khói lửa trần gian.
Cô giương mắt nhìn về phía Giang Yến Từ, anh rất yên tĩnh mà gắp đồ ăn.
Cả một ngày hôm nay hình như toàn là Giang Yến Từ bận tới bận lui, trong lòng Diệp Tri Chi cũng áy náy.
Cơm nước xong, cô định dọn dẹp chén đũa.
Mới vừa cầm chén đũa trước mặt mình lên, đã bị Giang Yến Từ ngăn lại: “Không cần, để xuống đi, để tôi làm cho”
“Hả?” Diệp Tri Chi ngẩng đầu, có hơi khó hiểu: “Nếu chúng ta đã là bạn cùng nhà, thì phải thay phiên nhau làm việc mới đúng chứ.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên tạm thời không phân công.”
Giang Yến Từ nói: “Nay em cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay mấy việc này cứ để tôi làm, còn phân công cụ thể, thì để ngày mai bàn nhé?”
Thấy anh kiên trì, Diệp Tri Chi chỉ đành đồng ý.
Cô quả thật rất mệt.
“Đồ ăn hôm nay rất ngon, với cả, cảm ơn.”
“…”
Chờ Diệp Tri Chi lên lầu hai, Giang Yến Từ thu dọn chén đũa vào, cúi đầu nhìn thùng rác một cái, bên trong có một cái bao bì được in mấy chữ “Tiệm cơm nhảy nhót” rất nổi bật, bên dưới còn được chôn một nồi thức ăn đã bị cháy rụi.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể giải thích được.
Suýt chút nữa là bị lộ rồi.
Anh lấy di động ra, mở WeChat, và một cái nhóm chat có tên là “Người một nhà tương thân tương ái”.
Người một nhà tương thân tương ái ( 6)
Giang Yến Từ: [Phó tổng, thực đơn cậu cung cấp có vẻ không ổn lắm. @ Phó Dĩ Hành]
Đã gửi vào nhóm.
Phó Dĩ Hành: [Xuỳ.]
Phó Dĩ Hành: [Năng lực hành động của Giang tổng kém đến vậy hả?]
Nhưng Giang Yến Từ chưa kịp trả lời, đã có người nhảy vào.
Tương Tương thích ăn kẹo: [??? ]
Tương Tương thích ăn kẹo: [Tôi nghi ngờ anh đang ám chỉ tôi @Văn nhã bại hoại ]
Giang Lăng: [Trong nhóm có tận ba Giang tổng đấy? Không biết Phó tổng đang nhắc tới ai nhỉ (mỉm cười)]
Giang Lăng: [@ Phó Dĩ Hành]
Phó Dĩ Hành: […]
Phó Dĩ Hành: [Em nghe anh giải thích @Tương Tương thích ăn kẹo]
Tương Tương thích ăn kẹo: [Ừm, được thôi, anh giải thích đi, tôi nghe đây:)]
Chậm rãi gửi một cái meme vào nhóm chat, khóe miệng Giang Yến Từ cong lên, thuận tay ấn tắt màn hình di động, cũng không thèm để ý trận phong ba bão táp do chính anh châm ngòi.
***
Bận tới bận lui biết bao lâu, đến lúc này Diệp Tri Chi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Cô không muốn làm gì cả, sau khi tắm rửa xong, vừa đặt đầu lên gối nằm đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
“Meo meo…”
Ngày hôm sau, Diệp Tri Chi bị tiếng kêu của Trì Trì đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn Trì Trì đang ở bên cạnh cắn chăn của cô lôi đi: “Sao thế? Trì Trì?”
Trì Trì không lôi được chăn, lại quay thẳng về phía cô mà kêu.
“Đói bụng rồi hả?”
Diệp Tri Chi lấy di động trên tủ đầu giường xuống, dùng đôi mắt mở không ra mà nhìn giờ, hiện tại chỉ mới 6 giờ hơn, còn chưa được 7 giờ.
Hôm nay… Hình như còn là thứ bảy.
“Hay con không quen ngủ ở đây?” Diệp Tri Chi ngáp một cái, mở cửa phòng, định đi lấy thêm một ít thức ăn cho mèo đến.
Trì Trì lại nhảy “Vụt” xuống giường, nhanh như chớp chạy trốn khỏi phòng.
“Trì Trì, sao vậy con?”
Diệp Tri Chi mới vừa tỉnh ngủ, ý thức vẫn chưa tỉnh táo, theo bản năng mà lập tức đuổi theo.
Trì Trì chạy như bay thẳng một mạch xuống lầu.
Căn phòng dưới lầu còn chưa đóng kín cửa, hé ra một khe hở, Trì Trì dễ dàng chen người vào.
“Trì Trì?”
Diệp Tri Chi không suy nghĩ gì nhiều mà chạy theo nó, đẩy cửa phòng ra, bước vào.
Cửa vừa mở ra, Giang Yến Từ lập tức xuất hiện ngay trước mắt.
Trong phòng chưa kéo rèm, nắng sớm len lỏi qua khe hở mà chiếu vào phòng.
Giang Yến Từ có vẻ như mới tắm xong, nửa người trên không mặc quần áo, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm. Cơ thể vẫn chưa được lau khô, bọt nước trượt dọc theo vân da từ ngực xuống, rơi vào rồi biến mất sau chiếc khăn tắm quấn lỏng lẻo. Một tia nắng chiếu lên ngọn tóc, bọt nước được nắng sớm chiếu rọi hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Hình ảnh này, hình như đã quyến rũ vượt mức rồi.
Bước chân Diệp Tri Chi cứng lại, một chút buồn ngủ còn thừa lại cũng bị thổi bay.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Giang Yến Từ, cả người cô cứng đờ ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt khí huyết dâng trào, cả người đỏ bừng hệt như một con tôm luộc, mặt và lỗ tai nóng đến mức bốc cháy.
“Xin, xin lỗi!”
Diệp Tri Chi nhanh chóng xin lỗi, rồi lui ra ngoài.
Lúc rời khỏi đó, cô còn không quên đóng cửa lại.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Trì Trì đang nằm rạp trên mặt đất, khoanh hai tay lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Tri Chi mềm lòng đến mức không chịu nổi.
Thôi được rồi, mèo con thì có thể có ý xấu gì chứ.
Chỉ là, buổi sáng Giang Yến Từ sao lại không chịu đóng kín cửa!!!
Tất cả là vì tên Giang Yến Từ này, làm gì có ai đi tắm vào sáng sớm như thế!
Mặt Diệp Tri Chi đỏ lên. Nghĩ đến tình cảnh ngại ngùng bối rối ban nãy, cô nhịn không được mà che mặt rồi chạy một mạch lên lầu không thèm quay đầu lại.
Nghe tiếng bước chân “lạch bạch” chạy lên lầu, Giang Yến Từ yên lặng cười.
“Trì Trì, được đấy.” Anh ngồi xuống chỗ mép giường, tâm trạng vui vẻ xoa đầu Trì Trì một chút.
Trì Trì lật người, tràn ngập thích thú mà kêu một tiếng: “Meo.”
***
Sáng sớm thứ bảy đã xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn, Diệp Tri Chi quyết chọn cách quên nó đi. Sau lần đó, cô và Giang Yến Từ đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới.
Nhưng sau hôm đó, cô vẫn luôn cảm thấy bầu không khí giữa cô và Giang Yến Từ trở nên hơi diệu kỳ.
… Có lẽ chỉ mình cô đơn phương nghĩ như vậy thôi.
Đến tận thứ hai, quay lại công ty luật, Diệp Tri Chi nhận được câu trả lời của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla.
E-Angla đồng ý phần điều kiện mà Giang Yến Từ đưa ra, nhưng vẫn cứng rắn giữ nguyên thái độ kiên trì với phần điều kiện ban đầu mà bọn họ đề nghị.
Đối với kết quả này, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đều vô cùng bất ngờ.
Nhưng thứ càng bất ngờ hơn là quyết định của Hà Vân Duyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT