Lúc Giản Tùng Ý đến được Bắc thành, trời đang mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm, tầm tã mịt mù. Trận mưa lớn khiến cả chốn phố thị phồn hoa rơi vào khung cảnh xám xịt.

Cái áo cậu đang mặc là áo ngắn tay nên cậu thấy hơi lạnh.

Nhìn thoáng qua màn hình, Bách Hoài vẫn chưa trả lời tin nhắn, cậu cứ kéo xuống làm mới đoạn trò chuyện, lo lắng chờ thông báo.

Đến lúc kéo không ra được cái gì nữa, ngay lập tức điện thoại lại báo một địa điểm quen thuộc trên hệ thống, giống như là nơi cậu thường đi tới.

Thật ra tới tận bây giờ cậu vẫn chưa thật sự tới nơi đó bao giờ.

Địa chỉ này là thứ duy nhất tồn tại trong đoạn chat giữa cậu và dì Bách Hoài, sau đó lại xuất hiện trong lưu trữ cuộc trò chuyện, được viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần trong vở rồi bị nhét vào tủ quần áo.

Mọi chuyện đã từng thế nào, cậu nhớ rất rõ.

Ba năm ấy, cậu ngược xuôi ngang dọc khắc ghi cái địa chỉ này. Cậu vẫn muốn đi tìm, nhưng luôn có một lằn ranh ngăn cậu lại gần, bởi vì cậu không hiểu tâm ý của mình, cũng không biết tâm ý của người ấy ra sao, cho nên chỉ có thể sợ hãi ngây ngốc.

Mà bây giờ, cuối cùng Giản Tùng Ý cũng có thể không cần phải do dự, không còn gì có thể cản bước cậu tìm đến với người mà cậu thích đến đau lòng kia.

Trời mưa thật lớn, Giản Tùng Ý chỉ chạy có một đoạn từ cửa xe ra tới gác bảo vệ mà đã ướt sũng cả người.

Tóc trên đầu cậu mọc dài lại rồi, mái tóc đen bồng bềnh xõa tung. Nước chảy thành từng hạt châu nhỏ, trượt xuống khuôn mặt trắng nõn, giao nhau ở cằm rồi rơi xuống xương quai xanh. Áo phông màu trắng cũng bị ướt nhẹp, dính ở trên người, khắc họa dáng người gầy gò của cậu, nhìn qua thật sự không có chút da thịt gì nhưng, đẹp trai đến lạ.

Cậu hất tóc, bọt nước bắn tứ tung, cười ngượng một cái rồi nhìn về phía chú bảo vệ.

“Anh ơi, em đến đây tìm bạn thôi mà, anh có thể cho em vào được không?”

Nước mưa bao bọc lấy ngũ quan của Giản Tùng Ý đẹp đến nao lòng.

“Anh” bảo vệ gần năm mươi tuổi rung động trong lòng, cảm thán không biết bao nhiêu năm rồi mới được một thiếu niên gọi là “anh”, khiến người ta có thiện cảm đến vậy. Thế nhưng thích là một chuyện, nhiệm vụ của mình lại là một chuyện khác.

Thế nên ông lắc đầu, “Phải có thẻ gác cổng mới được, hoặc là kêu bạn cậu ra đón cậu đi.”

Bất động sản trên danh nghĩa Bách Hàn đều quá cao cấp, mà chỗ bại hoại nhất của những chỗ hạng sang này là nghiêm ngặt hết chỗ nói. Giản Tùng Ý không muốn làm khó chú bảo vệ cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới mái hiên, gọi điện lần nữa cho Bách Hoài.

Gió thổi có chút dữ dội, cây cối trong tiểu khu nghiêng nghêng ngả ngả, tựa hồ có thể gãy bất kì lúc nào, quần áo ướt đẫm dán trên lưng. Khó chịu thì không nói đi, cái chính là lạnh đến điên người, Giản Tùng Ý chà xát cánh tay, tiếp tục gọi điện thoại. Chờ đợi không phải vấn đề, lo lắng cho Bách Hoài mới là vấn đề.

Cậu thật hối hận bản thân không ép Bách Hoài kí hiệu mình trước khi anh đi.

Bởi vì Giản Tùng Ý từng nghe qua AO sau khi kí hiệu xong sẽ có lòng trung thành tuyệt đối với người kia, ý niệm dựa dẫm lẫn tâm linh tương thông với nhau.

Mà không phải giống như bây giờ, bặt vô âm tín, hoàn toàn không biết gì cả.

Giản Tùng Ý cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, thút thít một tiếng, trong lòng rối ren buồn khổ, thậm chí cậu còn tính báo cảnh sát nếu anh không bắt máy.

Cũng may ngay một giây trước thời điểm cậu định báo cảnh sát, cuộc gọi đã được kết nối.

Giọng nói đầu bên kia điện thoại có chút khàn khàn, nghe rất mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng thủy chung như mọi ngày.

“Bảo bối, sao vậy?”

Chỉ trong giây lát, câu nói ngắn ngủi ấy khiến Giản Tùng Ý nghe xong mũi lại cay cay.

“Chú bảo vệ không cho em vào tiểu khu, anh có thể tới đón em không, trời mưa lớn quá đi…” Cậu muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng lại không tự chủ được mà làm nũng với anh.

Đầu bên kia điện thoại im lặng ngắn ngủi nhưng ngay tức khắc nói: “Ngoan, đứng ở đó đừng nhúc nhích, tôi tới đón em ngay.”

“Ừm, em ở cửa số một.”

“Được rồi, đừng tắt máy, tôi lo.”

“Ừm.”

Giản Tùng Ý nắm điện thoại, nghe thấy bên kia có tiếng áo quần sột soạt, còn có tiếng bước chân vội vã, rồi sau đó là tiếng mưa rơi vang dội.

Có lẽ Bách Hoài đã đi xuống lầu.

“Sao lại đột nhiên tới đây?”

“Sáng nay tìm không thấy anh…”

Người bên kia điện thoại tựa như đang tự trách bản thân, lúng túng không biết giải thích thế nào.

“Tối hôm qua anh rất khó chịu, cả đêm không ngủ được, đến sáng mới chợp mắt một lúc nên không chú ý tới di động hết pin. Anh xin lỗi.”

“Em không trách anh. Em chỉ…” Giản Tùng Ý cắn cắn môi, nhịn xuống giọt nước sắp tràn ra nơi khóe mắt, “Em chỉ nhớ anh một chút thôi.”

Cậu vẫn không thừa nhận rằng mình rất nhớ Bách Hoài. Mỗi lần Bách Hoài hỏi, cậu đều ngoài lạnh trong nóng, tàn nhẫn phán một câu, làm gì nhớ anh, bớt đi, đừng có mà tự kỉ.

Cho nên nghe một câu nhớ anh, Bách Hoài xót không chịu được, khó có thể tưởng tượng được cảm xúc chất nhiều đến cỡ nào mới có thể làm cho đồ ngốc kiêu ngạo kia chủ động nói câu nhớ anh.

Anh vội vã đi tới chỗ của Giản Tùng Ý, một giây một phút cũng không dám trì hoãn.

Giản Tùng Ý nhìn thấy anh cầm ô, xuyên qua làn mưa dày đặc.

Bước đi của anh ấy không hề bình tĩnh chút nào, gương mặt lãnh đạm lạnh lùng kia toàn là nét lo lắng đau lòng.

Đột nhiên Giản Tùng Ý không biết nên nói gì nữa, đứng cứng ngắc tại chỗ, ngón tay bấu chặt lấy dây cặp, yếu ớt kêu một tiếng: “Bách Hoài.”

Ngay giây phút đó, cậu đã bị kéo vào một cái ôm chặt chẽ đầy ấm áp và khô ráo.

“Giản Tùng Ý, em là kẻ ngốc sao?”

“Không phải, chỉ là em nhớ anh.”

Cậu bị anh ôm đến bất động, bị gọi là đồ ngốc cũng không hề tức giận, chỉ ngoan ngoãn đứng đó, bật ra những thanh âm tủi thân cực kì.

Ngoan quá.

Thế nhưng Bách Hoài tình nguyện thấy cậu tức giận mắng anh vài câu, đấm anh vài cái cũng không cần cậu ngoan như vậy, ngoan đến độ lòng anh bất an.

Vốn anh đang ở trong thời kì cảm xúc mẫn cảm nhất, trong lòng cứ tê rần như thế, thậm chí hốc mắt cũng cay cay, dúi đầu Giản Tùng Ý vào hõm vai của mình, cúi đầu xoa xoa mái tóc ướt sũng của cậu: “Chúng ta về nhà trước rồi nói.”

“Ừm.”

Giản Tùng Ý được Bách Hoài ôm chặt vào lòng, tha về nhà.

Mưa gió dữ dội, mà lần này Giản Tùng Ý không bị ướt nữa, chỉ có Bách Hoài ướt vai áo.

Về đến nhà, Bách Hoài cũng không hề giống như Giản Tùng Ý tưởng tượng rằng sẽ có một nụ hôn kích động kiểu tiểu biệt thắng tân hôn. Anh chỉ đẩy cậu vào phòng tắm, bật nước ấm: “Tắm đi, đừng để bị cảm.”

Giản Tiểu Tùng tắm đến thơm ngào ngạt.

Bách Hoài gõ cửa: “Anh mang quần áo vào cho em.”

“A, vào đi.”

Trước kia lúc Bách Hoài giúp Giản Tùng Ý mang quần áo, thường thường hai người sẽ “đùa” nhau chút ở trong nhà tắm.

Ashhh…

Giản Tùng Ý nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, đưa lưng lại với cửa, nghe thấy tiếng mở cửa mà trong lòng khẩn trương với chờ mong ghê gớm.

“Quần áo đặt trên kệ rồi.”

“Ừm.”

Câu chữ ngắn gọn, tiếng đóng cửa truyền tới ngay sau đó.

Giản Tùng Ý ngẩn người, phát hiện trong phòng tắm đã không một bóng người.

Nhất thời trong lòng cực kì xấu hổ và tức giận.

Tên Bách Hoài khốn nạn kia! Nhìn thấy bóng lưng quyến rũ như vậy làm sao có thể bỏ đi như không có gì chứ?!

Quên đi, không giận, tên kia bệnh rồi cho nên chắc là không cứng nổi, bình thường, không trách không trách.

Giản Tùng Ý không chịu thừa nhận là bóng lưng của mình không có chút mị lực nào, trấn an tâm lí nhưng vẫn cứ ủ rũ.

Mà Bách Hoài ở ngoài cửa đã đi vào nhà tắm còn lại, cởi đồ, mở vòi sen rồi mặc cho nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, có ý muốn dập tắt hỏa nhiệt bên dưới.

Nhưng cho dù anh có xối như thế nào cũng không tắt được, nhắm mắt lại, tất cả đều là dáng người của Omega kia.

Anh thấy đúng thật là ông trời đã phái Giản Tùng Ý tới tra tấn mình. Đã biết rất rõ mình không nỡ đi đến cùng, lại cố tình còn cho mình thấy phía sau. Thế thì cứ thế đi, làm chi còn để cho em ấy ngoan như vậy, mê luyến như vậy…

Sự đơn giản của em ấy thực sự quá khiến người ta đắm chìm.

Chỉ là em ấy ăn không ngon sao? Vòng eo lại gầy đi như vậy...

Mảnh như vậy, đến lúc đó có thể tiếp nhận được không…

Bách Hoài nghĩ xong, ngay lập tức cào đầu vỗ trán, điều chỉnh vòi sen lớn hơn nữa, hít sâu một hơi…

Thật sự sắp mất trí đến nơi rồi. . Truyện Đông Phương

Anh đã điên cuồng muốn như thế suốt một đêm, hoài nghi rằng sức tự chủ mà mình vẫn hằng kiêu ngạo có thể chống đỡ qua nổi không.

Còn đối với Giản Tùng Ý ngốc nghếch không biết gì, tắm rửa xong đi ra ngoài là đã thấy Bách Hoài mới thay bộ đồ khác, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngoại trừ mắt anh hơi đỏ lên thì anh có vẻ khá mỏi mệt, có gì không đúng lắm.

Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đang đứng kia.

Giản Tùng Ý mặc đồ của anh, có chút hơi quá khổ, cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra mảng da thịt trắng trẻo, xương quai xanh cũng phô ra. Cậu đi chân trần, từng bước giẫm lên thảm lông màu trắng tinh, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của mình, “Em không tìm thấy máy sấy tóc.”

Bách Hoài ngoắc cậu, “Lại đây, tôi sấy giúp em.”

Giản Tùng Ý nghe lời bước lại, ngồi xếp bằng trên mặt thảm ở trước người Bách Hoài, mặc cho đầu ngón tay anh luồn vào từng sợi tóc của mình, vuốt ve từng chút từng chút da đầu, để cho làn gió ấm áp từ máy sấy thổi qua.

Anh dịu dàng nhận xét, “Tóc dài ra rồi.”

“Ừm.”

Giản Tùng Ý mím môi, “Em thấy anh luôn thích xoa đầu em, tóc dài thì xoa mới đã cho nên không cắt nữa.”

Đỉnh đầu truyền tới một tiếng “Ừ” thản nhiên, cũng không còn âm thanh nào nữa.

Giản Tùng Ý muốn nghe Bách Hoài trêu mình, khen mình, hôn mình, thế nhưng, một xíu cũng không có.

Cậu hơi hụt hẫng, bàn tay bấu lấy lông trắng trên mặt thảm, không vui chút nào.

Cho đến lúc sấy tóc xong, cậu mới quyết định hỏi Bách Hoài rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà lần này gặp nhau cứ thấy có vấn đề.

Nhưng khi quay người lại, cậu phát hiện mắt của Bách Hoài đỏ lên, khuôn mặt lãnh đạm lạnh lùng rướm mồ hôi.

Giản Tùng Ý ngẩn người, vội vã đứng dậy rồi ngồi trên đùi Bách Hoài, bưng lấy mặt anh, vuốt ve khóe mắt anh, kích động luống cuống: “Bách Hoài, anh sao thế?! Mẹ kiếp, anh có chuyện gì thì nói cho em biết đi mà! Anh đừng như vậy, em sợ!”

Anh ghì cổ của cậu lại, siết cậu vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ của cậu rồi thấp giọng nói: “Không sao cả, chỉ là nhớ em.”

Giản Tùng Ý không tin. Hôm nay Bách Hoài quá bất thường, cậu đẩy anh ra, không nhịn được mà mất bình tĩnh: “Bách Hoài! Em sắp giận anh đấy! Anh đã hứa không lừa em cơ mà!”

“Anh không lừa em, anh thật sự nhớ em.”

“Thôi, anh đừng có mà nói cho qua chuyện! Nhìn anh giống không sao lắm hả? Anh không biết em cũng lo lắng cho anh sao? Hai tháng nay mỗi ngày em chỉ có thể thấy anh qua video, chỉ có thể nghe anh nói cái gì thì là cái đó. Em không biết rốt cuộc là anh có vui hay không vui, có nhớ hay không nhớ em, có khó chịu hay là thế nào. Em biết anh không muốn khiến em lo lắng, cho nên em cũng không hỏi anh. Nhưng mà không hỏi đâu có nghĩa là trong lòng em không lo lắng! Mẹ nó, em nhớ anh như vậy, lo cho anh như vậy, vừa nghe nói anh đổ bệnh liền không màng tới bất kì thứ gì đi tìm anh. Thế mà ngay cả hôn em một cái, dỗ em một chút anh cũng không làm. Vậy thì chớ, đã thế anh còn gạt em!”

Giản Tùng Ý càng lúc càng lên giọng, nói xong mắt đã đầy nước, đỏ bừng lên.

Ánh mắt của cậu thật sự rất đẹp, giống như hoa đào vậy, mỗi lần đuôi mắt đỏ hồng lên, Bách Hoài lại không kiềm được muốn hôn cậu.

Cái miệng của cậu cũng rất tuyệt, luôn ướt át đỏ mọng, mỗi lúc mắng chửi người lẫn lúc cầu xin tha thứ đều rất xinh, cứ như dụ người tới nếm thử.

Bách Hoài nhìn người đối diện, cố gắng tự chủ, khống chế kiềm hãm, cố gắng không lộ ra bất thường.

Anh nhắm mắt lại, không nhìn Giản Tùng Ý nữa.

Anh cho là mình không nhìn cậu, là có thể đối kháng lại được dục vọng của Alpha khảm sâu vào trong xương tủy.

Nhưng đau khổ áp lực chất đống, lại nghe được giọng Giản Tùng Ý: “Bách Hoài, em ngửi được mùi pheromone của anh, rất đậm.”

Lực khống chế của anh từ trước đến giờ rất tốt, làm sao có thể tiết ra nhiều tin tức tổ như vậy chứ?!

Giản Tùng Ý chắc chắn Bách Hoài có vấn đề rồi, vội nắm cằm anh, bắt anh ngẩng đầu: “Bách Hoài, anh mở to mắt nhìn em này, xin anh đấy, nói em nghe, rốt cuộc là anh bị làm sao đi mà.”

Bách Hoài chậm rãi nhấc mắt lên, trong con ngươi kia tất cả đều phản chiếu bất đắc dĩ đau khổ do áp chế dục vọng của mình.

Anh nhìn Omega trước mặt vẫn ngơ ngác ngây thơ, cười khổ nói: “Ăn cơm xong, anh đưa em về.”

Nhất thời Giản Tùng Ý cảm thấy mình như bị xối một thau đá lạnh từ đầu xuống chân, tức tối lẫn tủi thân dâng trào.

“Em ngàn dặm xa xôi tới thăm anh, mà anh ngay cả một câu cũng không nói đã đuổi em đi ư? Bách Hoài, có phải anh hết thương em rồi đúng không?!”

“Anh không đuổi em, lại càng không phải không thương em. Anh chỉ không tin tưởng được bản thân.” Bách Hoài xoa đầu cậu.

Giản Tùng Ý ngay lập tức hỏi lại, “Không tin tưởng bản thân là sao?”

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhéo eo Giản Tùng Ý, đè cậu xuống, hạ giọng thật trầm, “Bảo bối, thấy chưa? Em hiểu không?”

Giản Tùng Ý cảm nhận được.

Hơn nữa cảm giác kia khiến cậu giật thót, vội vàng lùi về phía sau.

Sau đó cậu lại thấy như vậy không đúng, đỏ mặt thầm thì: “Anh nói sớm một chút chứ, đâu phải em không thể giúp anh được…”

“Em có phải ngốc đến mất trí rồi không?”

Bách Hoài biết em bé nhà anh không kịp phản ứng, tức giận bật cười, lại không nỡ mắng cậu, chỉ có thể giải thích rõ ràng.

“Anh đang ở trong thời kì nhạy cảm.”

Danh từ này quen quen, Giản Tùng Ý đứng hình mất mấy giây.

Bách Hoài cười khổ giải thích, “Thời kìa nhạy cảm của Alpha rất đáng sợ, cảm xúc sẽ bị phóng đại tới vô hạn, dục vọng cũng vậy. Còn có thể dễ dàng bộc phát, không có cảm giác an toàn, sự tự chủ sẽ trở nên rất kém, ham muốn chiếm hữu sẽ rất mạnh. Chỉ cần em toát ra chút tin tức tố thì đối với anh mà nói đó chính là bị động động dục. Cho nên Giản Tùng Ý, em nói anh biết, em tính giúp anh thế nào?”

Giản Tùng Ý nghe xong, ngoan ngoãn trượt xuống đùi Bách Hoài, đi đến đầu bên kia của sô pha, đưa lưng về phía anh, lấy điện thoại ra.

Bách Hoài nghĩ tiểu Omega nhà mình không biết trời cao đất rộng kia, không biết là mình đang đùa với lửa, lại còn dám đưa mình vào miệng Alpha đang ở trong kì nhạy cảm, chắc là biết sợ rồi.

Anh đang chuẩn bị đứng dậy dẫn cậu về thì…

Nhưng tiểu Omega kia lại chạy về, cưỡi lên người anh, ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn anh một cái, như là trấn an mềm mại không tiếng động.

“Em mới lên mạng tra, thời kì nhạy cảm của Alpha không có thuốc ức chế, chỉ có thể chịu đựng cho qua hoặc là dùng pheromone của Omega trấn an.”

Giản Tùng Ý ngồi ngoan ngoãn trên đùi Bách Hoài, “Hơn nữa đằng sau còn nói Alpha thích kiểu Omega vừa ngoan vừa mềm. Tuy em không hiểu lắm nhưng mà em sẽ cố gắng ngoan một chút, mềm một chút… Cho nên anh đừng đuổi em đi mà, để em ở cùng anh, em không nỡ để anh một mình đau khổ, hơn nữa em muốn anh, muốn cùng anh làm chuyện đã chờ biết bao lâu nay.”

Mặt trời sắp mọc đằng Tây rồi, Giản Tùng Ý táo bạo hung tàn mà cũng có ngày biết điều thế này.

Bách Hoài hận không thể muốn cậu ngay bây giờ, thế nhưng thật sự không nỡ, chỉ có thể cố gắng chống cự pheromone hoa hồng quyến rũ kia. Tia lý trí ngoan cường cuối cùng cũng sắp đứt, “Ngoan, đừng nghịch, em còn nhỏ.”

“Trong đợt kiểm tra thể chất cho kỳ tuyển sinh đại học, bác sĩ bảo tuyến thể và khoang sinh dục của em đã phát dục hoàn toàn rồi.”

Tuy Giản Tùng Ý ngoan nhưng dường như cậu đã quyết định rồi, cắn môi, kiên quyết nói, “Gần đây ôn thi rất mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày cũng không giảm thành tích được. Cho nên anh đừng đuổi em đi được không? Để em ở với anh mấy ngày, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Hơn nữa em biết kì nhạy cảm có bao nhiêu thống khổ, trước kia đều là anh cùng em vượt qua, lần này để em giúp anh nhé?”

Cậu cương ngạnh, hầu kết chuyển động lên xuống.

“Bách Hoài, em cũng rất đau lòng mà, đau lòng của anh, giống như đau lòng của em thôi. Hơn nữa anh có biết em nhớ anh nhiều tới mức nào không? Nếu không phải là bây giờ không có kì phát tình thì em chắc chắn cũng để anh kí hiệu em hoàn toàn. Mẹ nó, em thật sự chịu không nổi cái cảm giác chia xa với anh rồi. Chẳng lẽ chỉ có em thật lòng thật dạ nghĩ làm sao chúng ta có thể cùng nhau cả đời không tách ra được sao? Anh nói anh không muốn kí hiệu hoàn toàn em, thế anh không sợ em bỏ anh đi với Alpha khác sao?”

Giản Tùng Ý nói đến khúc sau, càng nghĩ càng tủi thân, thậm chí bắt đầu giận anh rồi.

Nhưng chỉ một câu nói bừa vô ý thức lại tựa như búa tạ giáng vào lòng Bách Hoài.

Giản Tùng Ý chỉ có thể là của anh.

Đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, khiến người ta không nỡ như vậy, cũng chỉ có thể là Giản Tùng Ý.

Đây giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho nhớ nhung làm Bách Hoài đau khổ kia lẫn với dục vọng chiếm hữu của tình yêu nháy mắt bộc phát. Rồi mọi thứ dễ dàng bị thể chất ở kì nhạy cảm phóng đại, cuồn cuộn phóng ra, cướp lấy từng tế bào, đoạt lấy từng chút lí trí.

Anh nhấn chặt gáy của Giản Tùng Ý, mạnh mẽ hôn xuống, một tay thì nắm lấy eo cậu, giống như là muốn khảm người này vào cốt thịt của mình.

Giản Tùng Ý chưa từng trải nghiệm qua cái hôn nào của Bách Hoài kịch liệt như thế này, công kích chiếm đoạt. Vì thế nên cậu có muốn giãy dụa cũng không thể mà chỉ có thể đắm chìm trong thế công này, đáp lại bằng bản năng của mình.

Nhưng sự đáp lại ngây ngô này khiến Bách Hoài mất đi lí trí, tham muốn giữ lấy càng trầm trọng thêm, lại càng muốn tước đoạt đi càng nhiều.

Áo sơ mi rộng màu trắng phanh ra, khớp xương rõ ràng cuốn hút kia tham lam lướt xuống từng tấc da thịt.

Giản Tùng Ý chiều anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, cho dù kịch liệt đến mức não cậu dường như thiếu ô xi tới nơi nhưng vẫn ôm chặt lấy anh, không hề kháng cự chút nào.

Cả hai rất nhớ nhau, nhớ đến không có chỗ nào giải tỏa rồi.

Đại não Giản Tùng Ý dần dần trống rỗng, cậu cảm giác mình đang đi giữa gió tuyết hoặc là đi ở giữa rừng, lạc đường rồi, không còn cách nào kháng cự nữa.

Khi bàn tay thon dài kia tìm được phần mong manh nhất của đóa hoa hồng, cậu cũng dung túng cúi đầu để anh muốn làm gì thì làm.

Không ai phát hiện, mùi hoa hồng đã tỏa ra ngoài tự lúc nào, ngập tràn trong gió tuyết. Hai luồng tin tức tố va vào nhau, quyện lấy. Tuyết tùng lạnh bao nhiêu bây giờ lại trở nên nhiệt tình mãnh liệt bấy nhiêu.

Lý trí của Giản Tùng Ý cũng sắp tan rã đến nơi rồi, độ ấm thân thể càng lúc càng tăng, càng lúc càng mềm, cậu hơi không chịu nổi được thế tiến công mãnh liệt này, cắn nhẹ Bách Hoài một cái.

Đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt và đau đớn nơi khóe môi khiến chút lí trí của Bách Hoài trở về.

Chỉ trong nháy mắt, Bách Hoài kịp phản ứng, rút tay lại rồi đẩy Giản Tùng Ý ra, đứng lên thở mạnh một cái nhằm làm cho mình tỉnh táo, âm điệu đè nén khàn khàn: “Ngoan, đừng quậy, tôi đưa em về.”

Anh cho rằng bản thân có thể duy trì chút lí trí cuối cùng để đưa ra quyết định chính xác.

Nhưng Giản Tùng Ý lại đẩy anh ngã trên ghế, cưỡi lên, rồi chống hai tay lên vai anh, đỏ mắt nhìn: “Bách Hoài! Khốn nạn, anh dụ dỗ ông đây phát tình rồi mà dám không chịu trách nhiệm ư?!”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play