Không phải ngày hôm trước y đã giúp hắn an táng bà lão rồi hay sao? Như thế nào mà xác người vẫn còn nằm đây?
Nghĩ đến chính mình có lẽ đã bị hoa mắt, vì thế Sỹ Danh một lần nữa bước tới nhìn lại…
Quả nhiên bà lão đã không còn nữa, chỉ có mỗi Phi Diệp vẫn ngồi ở đó hướng nhìn về nơi người đã từng nằm giống như đang chờ đợi…
“Hắn còn nhớ sao? Lẽ nào hắn vẫn còn chưa quên lão bà đi sao?”
Sỹ Danh nghĩ đền liền bước đến bên cạnh Phi Diệp nói: “Đừng chờ đợi nữa, bà của ngươi không quay lại được đâu.”
Thoáng nghe thấy một giọng nói xa lạ khiến Phi Diệp giật mình dựng người dậy hỏi: “Ai…? Là ai…?”
Phản ứng, âm điệu của hắn hệt như khi đó, rõ ràng là hắn đã quên đi y rồi vậy mà tại sao hắn vẫn…?
Y lặng thinh suy nghĩ rất lâu, lại nói: “Tại hạ tên gọi Việt Sỹ Danh, ngày trước đi săn vô tình thất lạc đến đây, may được bà lão cho nương nhờ, hôm nay tại hạ quay trở lại chỉ muốn đền ơn nhưng không ngờ người đã quy tiên… thật đáng tiếc…”
Phi Diệp nghe qua những lời người khách lạ vừa nói hoàn toàn không hiểu cái gì, chỉ thoáng cảm giác có chút mất mát đau thương trong lòng vì thế nhỏ giọng gọi: “Bà… bà…”
Sỹ Danh nghe hắn gọi vậy liền mừng rõ nói: “Đúng… đúng… là bà lão sống ở nơi này, công tử có biết hay không?”
Rồi hắn trầm lặng suy nghĩ rất lâu lại lắc đầu: “Không biết… Nơi này đã từng có một bà lão sống sao?”
Phi Diệp quả nhiên là đã quên hết mọi thứ về bà lão rồi, thế nhưng sao hắn vẫn còn ngồi đây? Sỹ Danh nghĩ đến liền hỏi: “Công tử thật sự không nhớ gì cả sao?”
“Không nhớ…” Dù là một chút hắn cũng không thể nhớ ra được…
“Vậy sao ngươi lại ngồi ở đây?”
Phi Diệp nghe hỏi lại trầm tư suy nghĩ, rồi hắn chậm rãi ngồi xuống giường, trong vô thức còn đưa tay chạm đến nơi bà lão đã từng nằm, thời điểm đó hắn chợt nhận ra trong tim mình nhói lên cơn đau…
“Không biết…”
Dù không thể nhớ ra thế nhưng hắn vẫn muốn ngồi ở đây, tựa như chờ đợi một điều gì đó từ trong vô vọng…
Sỹ Danh nhìn hắn, thoáng cảm nhận được một chút tư vị xót xa. Bởi vì quá quyến luyến bà lão mà Phi Diệp vẫn ngồi ở nơi này chờ đợi bà tỉnh dậy… Có thể hắn không nhớ được nhưng mọi thứ vẫn còn nằm sâu trong tiềm thức hắn, không hề quên đi.
Y đã từng không hiểu, vì sao hắn cái gì cũng quên đi mà chỉ có duy nhất cây đàn kia là không bao giờ quên. Nó là kỷ vật vô cùng quan trọng, một thứ gắn liền với tình yêu của hắn. Dù có chối bỏ, hay phủ nhận sự tồn tại của y bao nhiêu lần đi chăng nữa thì trong tiềm thức của hắn chưa từng quên y.
Tình yêu đó của hắn phải sâu nặng bao nhiêu mới ra thành thế này?
Y không biết, mà cũng tuyệt đối không muốn nhìn nhận, bởi vì trong mắt y, tình yêu của hắn là mù quáng, càng không đáng để được trân trọng.
Dù cho trong quá khứ hay hiện tại thì Sỹ Danh cũng chưa từng muốn chấp nhận hắn, vì thế y vội vàng quay lưng rời đi…
Như thói quen nào đó, người đi rồi cũng sẽ tự động quay trở lại chỉ để quan sát một người. Vậy nên ngày hôm sau Sỹ Danh một lần nữa đến nói với hắn rằng chính mình là một kẻ đi săn lạc đường lại không may bị thương, vì thế mong hắn cho y tá túc ở nơi này vài hôm. Phi Diệp nghe qua dường như không có phản ứng nhưng cũng không hoàn toàn từ chối. Là vì hắn vốn không quan tâm, chỉ cần người đừng gây phiền hà đối với hắn là được.
Vì thế Sỹ Danh đã ở lại ngôi nhà nhỏ này cùng Phi Diệp, mỗi ngày dù chưa từng rời đi thế nhưng y vẫn phải vờ như bản thân vừa mới đến mà gặp hắn lặp lại câu chuyện cũ để cho hắn biết người lạ đang ở trong nhà mình là ai.
Thật phiền phức! Hắn thật là một kẻ mất trí phiền phức!
Kể cũng lạ, vòng ký ức của Phi Diệp tuy ngắn ngủi nhưng một ngày đối với hắn trôi qua thật dài, tựa như bằng cả một năm. Cuộc sống của hắn lặp đi lặp lại nhàm chán đến lạ kỳ vậy mà hắn vẫn có thể bình thản mà sống.
Hắn có thể ngồi hàng giờ bên cạnh giường nơi người bà của hắn đã từng nằm hay đánh lên những cung đàn quen thuộc… Người không hề ăn gì ngoài hai bữa chính, mỗi bữa đều chỉ là cơm trắng lạt lẽo.
Lại nói Sỹ Danh trước đây vốn chỉ ăn toàn những món ngon vật lạ, hiện tại đến nơi này chỉ thấy toàn cơm trắng liền có chút không quen, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không ăn được.
Buổi trưa Sỹ Danh đi săn trở về, như thường lệ y bước vào trong nhà lại trông thấy Phi Diệp đang dùng bữa, y nhẹ đặt con thỏ rừng vừa săn được ở bên ngoài xuống rồi đến bên cạnh hắn hỏi: “Thứ này ngươi ăn mãi không thấy chán sao?”
“Chán…?” Tại sao lại thấy chán, không phải rất bình thường sao? Phi Diệp nghĩ đến liền lắc đầu: “Không thấy…”
Làm sao hắn có thể thấy chán khi mỗi ngày chỉ biết đến cơm trắng mà hoàn toàn đã quên mất những món ngon vốn có trên đời này? Lại nói bởi vì mỗi ngày hắn không được nạp đủ chất dinh dưỡng, thế nên nhìn dáng dấp hắn càng trở nên gầy ốm xanh xao.
Hắn đã sống một cuộc đời gần như không tưởng mà người bình thường vốn là không cách gì sống được, thế nhưng đối với hắn đều không sao cả, hắn chấp nhận mọi khổ sở như lẽ tất nhiên.
Khi ấy thoáng trong đầu Sỹ Danh chợt nghĩ đến, nếu như năm xưa không tước đoạt mất đôi mắt của hắn thì liệu bây giờ hắn có ra thành như thế này?
Sỹ Danh nghĩ đến chỉ có thể ngầm thở dài. Không biết vì sao thời điểm đó trong lòng y đột nhiên cảm giác thật xót xa.
Là hối hận sao? Không ngờ đến lúc này y mới bắt đầu nghĩ đến chuyện hối hận trong khi nhiều năm qua y thậm chí còn không hề nhớ tới.
Cuộc sống bình yên bên thê tử cùng hài nhi đáng yêu đã khiến y quên hết mọi thứ về hắn.
Người vốn là đã quên đi sự tồn tại của hắn mà ngay cả bản thân hắn cũng không còn nhớ được cái gì, thế vì sao vận mệnh còn gieo chi cuộc gặp gỡ này? Bản thân hắn dù cho không thể tự nhận ra chính mình đang đau khổ nhưng với người đối diện khi nhìn thấy rồi không thể không thấy xót xa đau lòng…
Đã bao lần y tự hỏi vì sao đêm đêm ngủ vẫn thường hay mơ thấy hắn đến tìm y trong khi người vốn là đã quên đi? Có thể nào dù không nói ra nhưng hắn vẫn muốn y trả lại mắt cho hắn? Nếu là như vậy thì…
Trời đang ngả về chiều, sắc nắng theo đó cũng nhạt dần đi, khắp nơi phủ trùm lên một màu tang tóc thê lương. Phi Diệp tựa như người vô hồn lại ngồi bệt ở trước cửa hướng nhìn ra bên ngoài trời lặng nghe từng tiếng lá cây dao động xôn xao…
Nhớ đến thời điểm nhiều năm về trước khi người mới gả tới vương phủ, hắn chưa từng ngồi yên được như vậy… Sỹ Danh nghĩ đến ngầm thở dài, y lại ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Ngươi đang nhìn gì?”
Phi Diệp nghe qua hoàn toàn không có chút phản ứng, y lại hỏi: “Thế giới mà ngươi nhìn thấy là gì?”
Lúc này hắn đột nhiên có chút phản ứng liền hơi ngẩng đầu lên. Thế giới nơi hắn nhìn thấy là gì sao? Hắn lặng người suy nghĩ rất lâu đáp: “Thế giới đó… trống rỗng… tối tăm… sâu thẳm…”
Sỹ Danh nghe qua thoáng lặng người: “Thế sao…”
Thì ra đó là những thứ mà hắn vẫn luôn luôn nhìn thấy. Mỗi sáng thức dậy, nếu không có giọng nói kia âm vang bên tai thì một ngày của hắn có lẽ cũng sẽ kết thúc đi như thế, chưa từng thay đổi…
Nó sâu thẳm… tối tăm… trống rỗng… ra là như thế…
Lúc này bên tai y đột nhiên có tiếng nói vọng đến: “Còn ngươi…”
“Ánh sáng…” Phi Diệp nghe qua dường như có chút kinh động…
Ánh sáng dường như là một thứ gì đó mà hắn chưa từng nghĩ đến, cũng không hề biết, vì thế lại hỏi: “Ánh sáng đó… hình dạng như thế nào?”
Những lời hắn nói qua tựa như kim châm vào lòng Sỹ Danh rồi chợt nhói lên cơn đau: “Ánh sáng… không có hình dạng… chỉ là… nhờ nó ta có thể thấy được mọi thứ…”
“Mọi thứ…?”
“Phải… ta thấy ngươi cùng mọi thứ xung quanh ngươi…”
Những thứ có tồn tại nhưng mà hắn đã quên đi từ lâu cũng không còn biết đến nữa…
Thời điểm đó Phi Diệp dường như lặng im, rất khó để nói được rằng hắn đang suy nghĩ về điều gì. Sỹ Danh ngồi nhìn hắn rất lâu, lại hỏi: “Ngươi có muốn nhìn thấy ánh sáng không?”
Ánh sáng là cội nguồn của sự sống, là khi một người mất đi rồi vẫn luôn khao khát có được, còn hắn thì sao? Một kẻ đã quên đi ánh sáng rồi liệu có mong muốn để được nhìn thấy một lần nữa?
Sỹ Danh đã suy nghĩ với rất nhiều lý do cùng câu trả lời thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến hắn sẽ hỏi: “Ta cần có ánh sáng để làm gì?”
Y nghe qua lại thoáng ngẩn người, nhất thời không thể trả lời được…
Ánh sáng đó đối với Phi Diệp mà nói vốn là không có ý nghĩa gì. Bởi vì hắn không có bất cứ ước muốn nào để nhìn thấy hình dạng những thứ như y nói, vậy nên ánh sáng này có thật sự cần thiết hay không? Vì thế hắn lắc đầu nói: “Đủ rồi… những thứ ta có đã quá đủ rồi… không cần thêm nữa…”
Phi Diệp nói rồi nhẹ đứng dậy rời đi, dù cho không có ánh sáng thì cuộc sống của hắn cũng đã đủ bình yên…
Thời điểm nhìn thấy người đi, y lại nói vọng theo: “Ngươi tưởng bản thân có thể sống như vậy đến suốt đời sao?”
Hắn nghe qua chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi bận tâm.”
Nếu như hắn nói muốn thì sao? Y có thể trả lại ánh sáng cho hắn được không? Rốt cuộc cũng chỉ là một câu chuyện dư thừa…
Người này vốn là không cần y quan tâm, mà đối với hắn y cũng không hề tồn tại. Dù mỗi ngày y có đến nói cho hắn biết mình là ai thì hắn cũng không thể nhớ, người đã triệt để quên hết rồi mà sao y vẫn không thể buông tay? Vạn nhất một ngày nào đó hắn có chết cũng tuyệt đối không liên quan gì y, vậy thì tại sao y vẫn còn vương vấn ở nơi này?
Hắn chết rồi thì tốt… chết được càng tốt…
Sỹ Danh nghĩ đến chỉ có thể lắc đầu rồi âm thầm rời đi.
Ngày y trở về nhà, Thanh Giao nhìn thấy vô cùng lo lắng hỏi: “Vương gia, nhiều ngày qua chàng đã đi đâu mà sao trông chàng hốc hác tiều tụy đến thế này?”
Y nghe hỏi chẳng những không trả lời mà còn gạt tay nàng ra rồi lạnh nhạt quay đi.
Không rõ vì sao trong lòng y cảm thấy vô cùng bực tức, hình ảnh Phi Diệp vẫn luôn quấn quanh trong đầu, rời xa một lúc mà cảm thấy bứt rứt, lo lắng không yên.
“Ta… bị làm sao vậy?” Trong lòng sao cứ mãi bất an thế này?
Sỹ Danh nghĩ đến lại không ngừng thở dài. Rốt cuộc người rời đi vài hôm cũng tự lần mò tìm đường quay về. Không biết đã bao nhiêu lần y hạ quyết tâm không tìm gặp hắn nữa rồi mà vẫn không cách gì làm được…
Chỉ là hôm nay Sỹ Danh đến nhưng không thấy Phi Diệp, đợi mãi tới giữa trưa mới thấy hắn loạng choạng bước ra…
Phi Diệp từng bước liêu xiêu hướng thẳng xuống bếp, chỉ là người vừa đi được một nửa đường lại ngã xuống đất rồi lâm vào mê man, hơi thở vô cùng bất ổn…
Sỹ Danh nhìn thấy liền cả kinh bước đến bên cạnh xem qua người hắn…
“Sốt… rồi sao…?”
Y nhớ lão bà từng nói, đây là cái tật của hắn. Người cứ cách vài tuần lại làm sốt một lần, quả thật rất khó chịu.
Hiện tại người hắn vô cùng nóng cần phải được hạ nhiệt ngay…
Thời điểm Sỹ Danh muốn chạm vào người Phi Diệp thì ngón tay hắn đột nhiên có chút động…
Hắn vừa hồi tỉnh liền nhanh chóng đứng dậy hướng thẳng đến nơi chứa nước ở bếp rồi vừa uống lại vừa tạt thẳng vào người chính mình…
Sỹ Danh vừa trông thấy liền cả kinh không ngừng tự hỏi: “Hắn… hắn điên rồi sao?”
Người đang sốt cao như vậy sao còn dám đem nước lạnh tạt vào người? Lẽ nào hắn muốn chết? Y nghĩ tới liền muốn bước đến ngăn cản Phi Diệp thế nhưng lại đột nhiên trông thấy hắn quỵ xuống, hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy chính mình, người lại không ngừng run rẩy…
Vừa rồi hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, người nóng đến mức cảm giác như bị thiêu đốt, vậy nên hắn muốn uống nước, lại muốn dùng nước lạnh làm nguội đi thân thể, chỉ là giờ đây hắn chợt thấy vô cùng lạnh, đầu hắn đau đến muốn nổ tung ra không thể chịu được…
“Khó thở quá…” Hắn vì thế càng siết chặt lấy chính mình rồi không ngừng thở dốc…
Giữa lúc đó đột nhiên có ai ôm choàng lấy hắn nói: “Đừng làm như vậy, nước lạnh không khiến ngươi bớt nóng hơn được đâu…”
“Ai…? Là ai…?” Là ai đang ôm lấy hắn? Giọng nói người truyền đến nửa phần quen tai, nửa phần xa lạ, hắn muốn đẩy y ra lại chỉ cảm thấy người không còn chút sức lực, cứ thế hắn lại chìm sâu vào trong cơn mê man…
Suốt hơn hai ngày Phi Diệp sốt cao không hạ vẫn là có Sỹ Danh luôn luôn ở bên cạnh đắp khăn, lau người giúp hắn hạ nhiệt. Quả nhiên hắn tuyệt đối không thể sống một mình trong tình trạng này mà.
Ngày qua nếu như y không xuất hiện kịp thời thì có lẽ Phi Diệp đã sớm chết. Sỹ Danh nghĩ đến đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lại chợt cảm nhận được khí lạnh toát ra từ thân thể hắn khiến y cả kinh giật mình hồi tỉnh…
Vừa rồi lúc lau người cho Phi Diệp xong thì y vô tình ngủ quên đi mất. Thời điểm vừa tỉnh dậy, y nhanh chóng chạm vào người hắn kiểm tra…
“Người hắn… vẫn còn rất nóng…”
Đúng rồi… Người chết thì làm sao có thể nóng được thế này…? Là mơ thôi… cũng chỉ là một giấc mơ thôi…
Lại một ngày nữa qua đi, cơn sốt của hắn rốt cuộc cũng giảm dần…
Đêm, Sỹ Danh ngồi ngủ bên cạnh giường Phi Diệp đột nhiên lại gặp phải một giấc mơ kỳ lạ…
Ở trong một gian phòng lạ lẫm, có một người đang ngồi trên giường, tay hắn cầm lấy một mảnh ngọc bội nhìn ngắm rất lâu…
“Thanh Giao…?”
Không đúng…! Hình ảnh truyền tới dù khá mờ ảo thế nhưng y vẫn có thể nhận ra người đó là nam nhân, chính là Phi Diệp…
Lại nói mảnh ngọc đó… không phải là vật đính ước y trao tặng cho Thanh Giao sao?
Lúc này Thanh Giao không biết từ đâu xuất hiện rồi đột nhiên bước tới giật lấy mảnh ngọc trên tay Phi Diệp tươi cười hỏi: “Mảnh ngọc này đẹp thật nha! Ở đâu đệ có đấy?”
Phi Diệp dường như tức giận liền đứng dậy bước về phía Thanh Giao muốn giật lại mảnh ngọc: “Không liên quan tỷ, trả lại cho đệ!”
Nàng đương nhiên không có ý định trả liền nói: “Đừng tưởng tỷ không biết, ngươi thường xuyên giả dạng tỷ đi gặp ai hả? Nói mau! Nếu không tỷ không trả ngươi đâu!”
Nàng tuy là hỏi thế nhưng cũng đã biết rất rõ ràng, Phi Diệp dường như có chút xấu hổ quay đi: “Tại sao ta phải nói? Thứ đó tỷ thích thì cứ việc lấy đi, ta không cần!”
Hắn nói rồi ngay lập tức rời đi, Thanh Giao dường như chưa có ý định buông tha hắn liền bước theo gọi: “Ấy… này… Phi Diệp… đợi tỷ…”
Hai người vừa rời đi, không gian lại đột nhiên trở nên tối tăm…
Vừa rồi là cái gì? Sỹ Danh có phải đã nghe lầm rồi không?
Thời điểm đó y lại chợt nghe thấy tiếng pháo, dường như là hỷ sự. Bên ngoài giống trống khua chiên ầm ĩ, bên trong khuê phòng người nữ nhân sắp xuất giá nọ đột nhiên có tiếng cãi vả lẫn nhau…
Y nhẹ nhàng bước tới lén nhìn vào bên trong, quả nhiên là Phi Diệp cùng Thanh Giao, thế nhưng…
Hai người cùng bận y phục nam, lại còn có cả hỷ phục vẫn còn nằm trên bàn…
Trên khuôn mặt Phi Diệp khi ấy đầy bối rối bất an liên tục lắc đầu nói: “Không… Không được…! Tuyệt đối không được! Ta không thể thay tỷ gả đến Việt gia…”
Rồi hắn đứng lặng thinh suy nghĩ rất lâu, sau lại kiên quyết nói: “Ta… ta sẽ đến nói rõ với y để dừng hôn sự này lại…”
Hắn nói rồi muốn quay đi liền bị Thanh Giao bắt lại quát to: “Ngươi điên sao? Chuyện đã đến nước này ngươi còn tính đi nói sự thật? Ngươi muốn toàn gia ta gặp phải đại họa sao?”
Thời điểm đó không biết Phi Diệp đã nghĩ gì mà chỉ thấy hắn quay lại siết chặt lấy tay Thanh Giao nói: “Tỷ tỷ, người đó… người thật sự rất yêu tỷ… Tỷ tỷ, ngươi đừng đi, hôn sự này ngươi cũng biết không thể dừng lại được mà…”
Thanh Giao vừa nghe qua lời này dường như có chút tức giận nói: “Nhưng ta vốn không yêu y thì làm sao đây!? … Phi Diệp…”
Nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn hắn nói: “Ngươi không phải rất thích y sao?”
“Ta…” Trên khuôn mặt Phi Diệp chợt hiện rõ lên nét khổ sở khó nói nên lời…
Thanh Giao lúc này đột nhiên gạt tay hắn ra nói: “Mặc kệ… chuyện ngươi tự làm tự chịu, tỷ mặc kệ. Ngươi yêu thích y như vậy thì tự đi mà lấy!”
Khi ấy, Sỹ Danh nhìn thấy Phi Diệp đứng lặng thinh rất lâu. Lúc này chợt có nha hoàn đến gõ cửa gọi: “Tiểu thư, người đã thay y phục xong chưa? Có thể để nô tì vào giúp người được không?”
“Không… không cần đâu…! Ngươi ở bên ngoài đợi ta…”
Giọng nói của Phi Diệp lúc này lại giống hệt Thanh Giao khiến cho nha hoàn không chút hoài nghi liền đứng đợi ở bên ngoài…
Ở bên trong hỷ phòng, Phi Diệp tự mình trút bỏ đi bộ dạng nam nhân rồi thay hỷ phục vào giả dạng Thanh Giao, không lâu sau có đoàn người đến đưa hắn đi…
Nhìn theo bóng lưng hắn, Sỹ Danh thoáng nghe tim mình vỡ nát. Trong phút chốc, mọi ký ức của y dường như bị đảo lộn, sự thật mà bấy lâu y tin tưởng thì ra mới chính là dối trá…
“Dối trá…!”
Tất cả thì ra đều chỉ là dối trá sao? Phi Diệp… tại sao? Tại sao…
“Phi Diệp!!!”
Thời điểm Sỹ Danh đuổi theo hắn lại cảm giác như mình vừa rơi xuống liền kích y hồi tỉnh…
“Giấc mơ kia là gì? Ta vừa nhìn thấy cái gì kia?”
Làm sao có thể hoang đường đến vậy?
Chợt nhìn lại Phi Diệp hiện vẫn còn trong cơn sốt miên man, Sỹ Danh thoáng cảm thấy tim mình đau thắt lại: “Phi Diệp… Phi Diệp… đâu mới là sự thật? Ngươi mau nói ta biết…”
Thế nhưng vô ích thôi, mọi sự thật đã cùng với ký ức của hắn sớm vùi chôn dưới đáy dòng thời gian không còn sót lại chút gì…
Chỉ là y… nhất định phải tìm kiếm sự thật… dù cho nó có dối trá đến đâu thì y cũng phải tuyệt đối tìm cho ra.
Ngày hôm sau, Phi Diệp dường như đã vượt qua cơn sốt rồi lại giống như bình thường.
Thời gian trôi qua đối với hắn đều như nhau, tự mình hắn vốn là không thể phân biệt được ngày hay đêm. Vì thế mỗi khi sau một giấc ngủ dậy hắn liền sẽ rời giường đi nấu cơm.
Như thường lệ, hắn chậm rãi hướng xuống bếp. Lúc muốn châm nước đãi gạo liền nhận ra không còn nước nữa, vì thế hắn mang thùng nước nhỏ đi ra suối lấy nước…
Sỹ Danh nhìn thấy Phi Diệp rời khỏi nhà liền nhanh chóng đi theo sau lưng hắn…
Gần ngôi nhà nhỏ này là đầu nguồn một con suối nhỏ, dường như trước đây có ai đó thường xuyên đưa hắn đến đây lấy nước, là ai đó đã từng nói rằng: “Con à, khi nhà hết nước rồi thì con hãy đến đây lấy nước có biết không?”
Người đó, hắn mặc dù không nhớ nhưng lại biết làm theo những gì người dạy bảo…
Thời điểm hắn khom người xuống lấy nước đột nhiên mất đà muốn ngã xuống liền được Sỹ Danh bắt lại: “Ngươi cẩn thận!”
Người này sống một mình quả nhiên không ổn một chút nào. Nếu không có ai bên cạnh thì hắn hẳn là phải chết đi cả trăm lần rồi…
Phi Diệp được người cứu rồi vội vàng vùng ra khỏi vòng tay y đồng thời lui lại, trong lúc đó có lẽ hắn cũng nhận ra được người vừa cứu mình, vì thế nhỏ giọng nói: “Đa… đa tạ!”
Sỹ Danh ngầm thở dài nói: “Nhà ngươi ở đâu? Vì sao không ai đi lấy nước mà lại để một kẻ mù như ngươi đi?”
“Nhà ta…” Hắn nghĩ đến rồi lắc đầu đáp: “Ta sống một mình…”
Y vốn biết là hắn sẽ trả lời như vậy mà, vì thế liền nói: “Ngươi sống như vậy thật nguy hiểm. Trùng hợp nhà ta cũng ở gần đây, để ta đưa ngươi về, được không?”
Nói rồi Sỹ Danh còn không đợi Phi Diệp đồng ý mà nhanh chóng cúi người xuống nhặt thùng nước của hắn lên để lấy một ít nước rồi đặt vào tay hắn nói: “Nước của ngươi đây! Rồi nhà của ngươi ở đâu? Chúng ta cùng về đi…”
Phi Diệp nhận lấy nước rồi nhẹ gật đầu chậm rãi bước đi, Sỹ Danh vẫn là lặng lẽ bước theo một bên không nói lời nào…
Ngày hôm đó lại tiếp tục qua đi trong bình lặng. Cho đến sáng hôm sau, khi Phi Diệp vừa tỉnh dậy muốn đi nấu cơm liền bị Sỹ Danh chặn lại hỏi: “Trời vẫn còn rất sớm, ngươi muốn đi đâu?”
Đột nhiên có người lạ xuất hiện trong nhà khiến hắn cả kinh lui người lại thất thanh hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”
Sỹ Danh nhìn qua phản ứng của hắn liền vờ tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Phi Diệp? Ngươi… ngươi làm sao? Ta là Sỹ Danh, là phu quân của ngươi đây… Lẽ nào ngươi quên mất rồi sao?”
“Phi Diệp…? Phu quân…” Người này vừa nói cái gì? Dù cho hắn không nhớ cái gì nhưng cũng hiểu rất rõ chính mình là nam nhân, không thể nào có chuyện như y nói, nghĩ đến hắn ngay lập tức lạnh giọng nói: “Ngươi nói bậy! Ngươi sao có thể là phu quân ta?”
Lúc này Sỹ Danh mới thở dài bắt lấy tay hắn nói: “Chuyện này vốn là có nguyệt lão làm chứng, ta tuyệt đối không nói bậy! Ngươi xem, ngay cả ta cũng muốn biết ngươi vốn là nam nhân sao lại muốn gả cho ta. Đáng tiếc lúc này ngươi đã quên hết rồi thì ta còn biết hỏi ai đây?”
“Ta…”
Phi Diệp thoáng cảm thấy cả người hoang mang đến cực điểm, lúc này Sỹ Danh càng siết chặt lấy tay hắn hỏi: “Phi Diệp, ngươi mau nhớ ra đi, không phải ngươi rất yêu ta sao? Vậy mà vì sao ngươi có thể quên đi? Mau… mau nhớ ra đi!”
“Ta… Yêu…?” Phi Diệp đột nhiên bị một kẻ xa lạ dồn ép toàn những chuyện lạ lùng lại không ngừng đốc thúc hắn phải nhớ lại, thế nhưng đầu óc hắn hiện tại chỉ là một mảnh trống rỗng đen tối không thể nghĩ ra được cái gì.
“Đau… đau đầu quá…” Hắn đột nhiên ôm lấy đầu chính mình, người lại không ngừng run lên: “Đừng… đừng ép ta…”
Sỹ Danh nhìn qua liền kinh hãi ôm chặt lấy hắn an ủi: “Được… được, Phi Diệp… Phi Diệp… ta không ép ngươi…! Không nhớ cũng không sao… không nhớ cũng không sao…”
Đúng là y đã quá mức vội vàng rồi…
Qua một hồi lâu, đợi cho người trong lòng mình bình tĩnh lại rồi y mới nói: “Hiện tại ngươi không nhớ được, chúng ta từ từ tìm lại ký ức cho ngươi được không?”
“Ký ức…”
Có thật sự cần thiết không?
Phi Diệp nghe đề nghị chỉ lặng im không trả lời, bởi vì ký ức mà người kia nói hắn không muốn biết, mà cũng không cần biết…
Có chăng chỉ là nguyện vọng của chính y mà thôi…
Vì thế mỗi ngày Sỹ Danh ở lại bên cạnh Phi Diệp rồi đóng vai là một người phu quân mà hắn không hề nhớ đến để kể cho hắn nghe từng câu chuyện êm đẹp trong quá khứ, những ngày mà hắn mới vừa được gả đến Việt gia…
Phi Diệp dường như không hề quan tâm lắm, người nói mặc kệ người, hắn vẫn cứ lặng thinh ngồi nghe nhưng không một chút phản ứng…
Sỹ Danh nghĩ đến chính mình thật ngu ngốc, làm sao có thể hy vọng rằng những câu chuyện đó có thể khiến hắn nhớ ra được? Chỉ là mỗi lần nhớ đến một câu chuyện lại khiến tim y một lần đau nhói…
Thì ra những ký ức đó y chưa từng quên đi mà chỉ cố chôn sâu trong lòng, bởi vì y sợ nhớ đến, sợ phải thừa nhận một sự thật mà y chưa từng dám nhìn nhận…
Hết một tháng qua đi, những câu chuyện trong vòng nửa năm đầu tiên khi Phi Diệp được gả về Việt vương phủ, Sỹ Danh đều kể lại không sót một chi tiết nào, chỉ là y dù có kể bao nhiêu thì Phi Diệp cũng sẽ quên đi vào mỗi sáng thức dậy, hắn hoàn toàn không lưu lại được chút gì…
Sỹ Danh chợt thấy trong tim mình đau nhói, biết khi nào thì hắn mới có thể nhớ lại?
Thời điểm đó không biết vì sao y chỉ muốn ở bên cạnh Phi Diệp, dù cho hắn có ra sao y cũng sẽ không từ bỏ hắn, lại nguyện dùng đôi mắt của mình để chỉ đường dẫn lối cho hắn, tuyệt không để cho cuộc sống của hắn chỉ là một màu đen tối cùng trống rỗng…
Đêm Sỹ Danh đưa Phi Diệp về phòng ngủ, hắn lại đột nhiên níu áo y lại nói: “Câu chuyện sáng nay ngươi đã kể… ta muốn nghe…”
Trước giờ Phi Diệp mặc dù nghe kể chuyện thế nhưng chưa từng hỏi lại, không biết vì sao hôm nay bỗng dưng lại muốn nghe? Sỹ Danh nghĩ đến liền lấy làm lạ, y ngồi xuống nắm lấy tay hắn hỏi: “Ngươi muốn nghe chuyện gì?”
“Ngày đó… thê tử ngươi vì sao rớt xuống vực? Vì sao ngươi biết nơi hắn rơi xuống mà đến tìm?”
“Ngày đó… Là linh cảm nói cho ta biết hắn đang gặp nguy hiểm, vì thế những nơi nào có thể nghĩ đến ta đều đi tìm…”
“Thế sao…”
Sỹ Danh thoáng lặng người đi không nói nữa, ngày hôm đó y chỉ biết Phi Diệp lén trốn khỏi vương phủ đi ra ngoài, cũng là ngày hắn bức hại Thanh Giao mất đi đôi mắt…
“Rốt cuộc là khi đó đã có chuyện gì xảy ra…?”
Khi ấy Sỹ Danh nhận ra bàn tay đang siết chặt lấy mình dần buông lỏng, hắn dường như đã đi vào giấc ngủ sâu, dù vậy y vẫn muốn ngồi bên cạnh hắn.
Mỗi lần chạm tay vào người hắn không biết vì sao chính mình lại cảm thấy rất đau, tiếc sao năm đó bản thân lại quá mức tàn nhẫn cướp đi đôi mắt hắn, trách sao mỗi đêm hắn đều hiện ra trong giấc mơ của mình để đi tìm đôi mắt…
Sỹ Danh nghĩ đến lại thở dài hỏi: “Phi Diệp, ta biết làm sao để chuộc lại lỗi lầm này?”
Không lâu sau, y gục đầu xuống bên cạnh Phi Diệp rồi thiếp dần đi…
Thời điểm đó đột nhiên y nghe thấy tiếng cãi vả, khi ấy trời mưa rất to, không gian mờ ảo đến không thấy rõ được cái gì…
Sỹ Danh chậm rãi bước tới nhìn qua…
“Kia là…”
Phi Diệp cùng với Thanh Giao đang đứng ở bên bờ nhai dằn co với nhau…
Thanh Giao siết chặt lấy tay Phi Diệp nói: “Phi Diệp, đã đủ lắm rồi, đến lúc ngươi phải trả lại thân phận cho tỷ tỷ…”
“Ta…” Phi Diệp dường như câm lặng không nói được gì, sau lại lắc đầu nói: “Không… không đúng! Tỷ vốn không hề yêu thích y vì sao lúc này lại quay về đây đòi ta trả lại thân phận? Vì sao tỷ phải làm vậy…?”
Thanh Giao càng siết chặt lấy tay hắn nói: “Trước đây là tỷ tỷ sai rồi mới không nhận ra, thời gian qua tỷ biết ngươi chịu nhiều thiệt thòi, lúc này ngươi có thể từ bỏ thân phận này rồi quay trở về làm nam nhân. Ngươi có thể tìm một cô nương tốt rồi thành gia lập thất, đệ đệ… tỷ thật lòng chỉ muốn tốt cho ngươi… mau trả lại cho tỷ đi…”
Phi Diệp nghe qua lặng thinh rất lâu rồi liên tục lắc đầu: “Không cần… Ta không cần những thứ tỷ vừa nói! Ta chỉ cần được ở bên cạnh y, dù cho thân phận ta có bị bại lộ, y có thể chấp nhận ta hay không đều không sao cả, ta chỉ muốn ở bên cạnh y… đời này đều phải ở bên cạnh y, ta tuyệt đối không thể từ bỏ…”
Hắn lời còn chưa dứt đột nhiên nhận phải một cái tát rất mạnh, Thanh Giao nhìn hắn giận dữ nói: “Hồ đồ! Ngươi vốn là nam nhân sao có thể nói những lời ích kỷ như vậy?”
Phi Diệp lúc này dường như đã quá mức chịu đựng liền mạnh đẩy Thanh Giao đi: “Chính tỷ mới là người ích kỷ đó!”
Thời điểm hắn đẩy Thanh Giao ra liền khiến nàng mất đà trượt chân muốn ngã xuống vực. Hắn thấy thế liền kinh hoảng với theo bắt lấy tay nàng, gọi to: “Tỷ tỷ…!!”
Thanh Giao nhìn Phi Diệp rồi lại nhìn xuống nơi vực sâu hun hút… Nếu như rớt xuống rồi nàng có lẽ sẽ chết, vì thế nàng nở nụ cười nhìn hắn hỏi: “Chúng ta rất giống nhau, chỉ cần cố ý giả dạng thành người kia thì hiếm ai có thể nhận ra… Ngươi nói xem như vậy có tốt không?”
“Không tốt…” Đương nhiên là không tốt, bởi vì những thứ nàng có hắn cũng có, và những thứ của hắn cũng sẽ thuộc về nàng.
Nàng lại nói: “Có phải trên đời này chỉ cần tồn tại một trong hai chúng ta là đủ rồi không? Lúc đó không ai giành giật tình yêu của ai…”
Khi ấy trời mưa càng lúc càng lớn, Phi Diệp tay càng siết chặt lấy tỷ tỷ của mình, hắn không trả lời cũng không muốn buông tay, nàng hỏi: “Nếu như hôm nay tỷ tỷ may mắn không chết, ngươi có nguyện ý trả lại thân phận cho tỷ không?”
“Ta…” Phi Diệp lặng thinh suy nghĩ rất lâu rồi lại lắc đầu: “Ta… không thể…! Ta không thể hoàn trả thân phận này, lại càng không muốn giao y cho tỷ, bởi vì tỷ không xứng đáng! Nhưng… ta cũng không muốn tỷ chết…”
“Thế sao…?” Thanh Giao thoáng nở nụ cười lạnh như băng: “Ngươi tệ lắm! Ngươi làm tỷ tỷ khóc rồi, hay là chúng ta cùng nhau từ bỏ đi!”
Nàng nói rồi đột nhiên rút lấy cây trâm cài trên đầu mình xuống rồi đâm mạnh vào mu bàn tay Phi Diệp khiến hắn kinh hãi buông lỏng tay ra, khi ấy cũng chính là nàng siết chặt lấy tay hắn đồng thời kéo hắn rơi xuống vực cùng nàng…
“Chúng ta cùng nhau chết đi, ngươi thấy có phải tốt hơn không?”
Thời điểm cả hai người rơi xuống, Sỹ Danh vội vàng chạy tới gọi to: “Không…!!! Phi Diệp… Phi Diệp…”
Thế sao? Thì ra chính là như thế này sao…?
Cuối cùng người đã cho y thấy điều gì? Liệu có phải là câu chuyện cười về một kẻ ngu ngốc tin lời một nữ nhân ích kỷ điêu ngoa giả dối để rồi phụ bạc, làm tổn thương người vẫn luôn hết lòng yêu mình hay không?
Thanh Giao… nữ nhân đó… nàng tự hại mình rồi hại người sau lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu hắn… Thế mà y lại chọn tin nàng mà không nguyện ý tin hắn…
Trách sao hắn thất vọng, trách sao hắn đau khổ, trách sao hắn quên đi hết… Một kẻ tệ bạc, một kẻ vô lương tâm, một kẻ tàn nhẫn như thế… hắn còn nhớ để làm gì…?
“Ngay từ đầu không phải tình yêu của hắn mù quáng mà chính ta mới là kẻ mù quáng… Phi Diệp… ta sai rồi…”
Sỹ Danh nghĩ đến chợt thấy lòng đau như ai cắt…
Lúc này đột nhiên có một bàn tay chạm vào đôi má y gọi: “Sỹ Danh… Sỹ Danh… đừng khóc… ngươi đừng khóc…”
Y vì tiếng gọi nọ mà giật mình tỉnh giấc lại đột nhiên trông thấy Phi Diệp đang ngồi tựa mình vào đầu giường…
Sỹ Danh ngay lập tức cả kinh dựng người ngồi dậy hỏi: “Ngươi… sao đêm không ngủ mà lại ngồi đây?”
Phi Diệp lúc này đột nhiên đưa tay đến chạm vào đôi má y nói: “Mảnh ngọc bội ngày đó… lúc ta giả dạng tỷ tỷ đến chơi đùa với ngươi lại vô ý rơi xuống núi bị thương ở đây…”
Hắn nói rồi chỉ vào má trái của mình: “Ngươi nói rằng sợ mặt ta có vết sẹo không ai thèm lấy vì thế ngươi tặng ta mảnh ngọc bội làm đính ước, nhưng mà nó đã bị tỷ tỷ lấy đi mất rồi, vậy nên ta không thể trả lại cho ngươi…”
Sỹ Danh vừa nghe qua liền cả kinh: “Phi… Phi Diệp… ngươi vừa nói cái gì vậy?”
Phi Diệp mặc dù nghe hỏi nhưng không trả lời y mà chỉ lặng thinh suy nghĩ rất lâu, lúc nhớ ra lại nói: “Một ngày có người đưa thư tín đến, là của tỷ tỷ, nàng nói muốn gặp ta…”
Y chợt hiểu ra những gì Phi Diệp muốn nói liền ngăn hắn lại, ngay lập tức y kéo hắn ôm vào lòng nói: “Phi Diệp… đừng nói nữa… đã đủ lắm rồi…”
Mỗi một lời hắn nói đều tựa như kim châm vào tim y đau nhói không thôi, chỉ là… người rốt cuộc cũng có thể nhớ ra tất cả, cố gắng của y cuối cùng đã được đền đáp. Sỹ Danh vui mừng đến phát điên lên, vòng tay y càng siết chặt lấy hắn hỏi: “Phi Diệp… ngươi đã nhớ ra tất cả rồi sao? Ngươi đã nhớ ra ta rồi sao?”
Phi Diệp khẽ gật đầu lại vòng tay qua ôm lấy y đáp: “Phải… ta đã nhớ rồi…”
“Thật tốt quá… tốt quá…”
Khi ấy Sỹ Danh đã khóc, là vì vui mừng mà khóc, cũng vì đau khổ mà khóc… Cuộc đời này y đúng là đã sai lầm quá nhiều rồi…
Thoáng cảm nhận được những giọt nước thấm ướt vào vai mình, Phi Diệp chỉ lặng thinh không nói, sau một hồi lâu hắn lại khẽ thì thầm bên tai y hỏi: “Sỹ Danh, giờ đây ngươi có thể nói cho ta biết, người ngươi yêu là ai? Là ta hay Thanh Giao?”
Sỹ Danh nghe qua lại càng siết chặt lấy Phi Diệp…
Năm xưa làm sao y không thể nhận ra người mình đã đính ước cùng người đưa về sau này tính cách hoàn toàn khác biệt cho được? Chỉ là y dù có biết cũng đã từng không dám nhìn nhận lại luôn tự lừa dối bản thân, y tự ép buộc chính mình phải chấp nhận Thanh Giao của hiện tại rồi tạm hài lòng với mọi thứ…
Thế nhưng giờ đây đã không còn cần thiết nữa, y biết mình cần gì và muốn gì, vì thế nói: “Người lần đầu tiên ta để mắt đến là Thanh Giao, nhưng người ta yêu chính là ngươi, một kẻ mạo danh nàng thế nhưng lại đáng yêu hơn nàng gấp vạn lần…”
Người vốn là đáng yêu như thế mà sao y có thể đối xử tàn nhẫn với hắn vậy?
“Thế sao…” Môi Phi Diệp vừa khẽ cong lên nở một nụ cười nguyện ý.
Lúc này y đột nhiên buông Phi Diệp ra đồng thời đưa tay chạm vào khuôn mặt rồi đến đôi mắt đã bị y phế đi từ lâu của hắn, lại nói: “Đôi mắt này của ngươi, ta không biết làm sao để đền trả. Ta biết ta đã quá sai lầm đến mức không cách gì cứu vãn lại được. Thế nhưng ngươi cho ta một cơ hội để sửa sai đi có được không?”
“Cơ hội…”
Y khẽ gật đầu nói: “Phải! Ta biết mình đã sai quá nhiều rồi vì thế không có tư cách gì để cầu ngươi tha thứ, chỉ cầu ngươi cho một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu đi được không? Nửa đời sau ta nguyện làm đôi mắt cho ngươi, tuyệt đối không để ngươi phải chịu khổ sở nữa, theo ta về nhà đi có được không?”
Phi Diệp lặng thinh suy nghĩ một hồi lâu lại nhẹ gật đầu đáp: “Được! Nhưng ta muốn có kiệu lớn đường đường chính chính đến rước ta đi hệt như ngày ngươi rước Thanh Giao có được không?”
Sỹ Danh nghe qua vui mừng đến phát điên vì thế y liên tục gật đầu rồi lại một lần nữa ôm chặt lấy hắn nói: “Được! Đương nhiên là được! Rồi sẽ có một cái kiệu lớn đến đây rước ngươi về, đời này ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi không rời nửa bước, cũng nguyện dùng đôi mắt này dẫn lối ngươi đi…”
Phi Diệp thoáng gật gật đầu lặng im, giờ đây hắn đã không còn gì để nói. Người đã biết hối lỗi hay hắn có tha thứ cho y hay không cũng thế, tất cả đều không quan trọng. Những ngày tháng đau khổ qua đi hết rồi có nhắc lại cũng bằng thừa, cuối cùng chỉ cần một câu trả lời từ chính y đã đủ khiến hắn mãn nguyện…
Sỹ Danh khi ấy nào hay biết điều gì, chỉ cảm thấy dường như chính mình vừa thoát ra từ nơi tăm tối rồi lại tìm thấy được chút ánh sáng của cuộc đời.
Là hắn… ánh sáng dẫn lối cho y cũng như y nguyện làm đôi mắt dẫn lối hắn đi suốt cả cuộc đời này.
Cuối cùng sau bao nhiêu dông tố, người đã trở về bên cạnh y, mặc kệ trước đây có bao nhiêu lỗi lầm đều không tính đến nữa, chỉ cần giờ đây có hắn ở bên cạnh đã là đủ lắm rồi.
Sáng hôm sau, Sỹ Danh vội vàng rời khỏi ngôi nhà nhỏ nọ để quay lại vương phủ…
Thời điểm trước khi rời đi còn thấy Phi Diệp ra trước cửa tiễn đưa Sỹ Danh, y ôm chặt lấy người rồi lại hôn lên môi hắn nói: “Ngươi ở đây đợi ta được không? Ta sẽ sớm quay lại rước ngươi về có biết không?”
Phi Diệp nghe dặn dò liền gật gật đầu, đợi người rời đi rồi hắn lại đến trước mộ bà lão năm xưa quỳ xuống gọi: “Bà ơi, con đến với bà đây! Nhiều năm rồi con đã lãng quên đi, bà có giận con không?”
Không gian vẫn im lìm tĩnh lặng, dù cho không có tiếng người trả lời thì hắn vẫn biết, bà nhất định không giận hắn đâu, bởi vì bà vẫn luôn luôn ở bên cạnh dõi theo hắn mà…
Phi Diệp nghĩ đến rồi lại đưa tay chạm đến tấm bia trước mộ bà lão, hắn giờ đây cho dù có cảm giác thật đau lòng cũng không khóc được nữa, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười xua tan hết mọi buồn đau.
Hắn quỳ bên cạnh mộ bà lão rất lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy quay trở về phòng nằm xuống giường. Ánh sáng, thứ hắn đã từng thấy trước đây một lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu, mọi vật khi ấy vô cùng tươi đẹp…
Phi Diệp không biết liệu chính mình còn có điều gì nuối tiếc? Nhiều năm trời hắn lãng quên đi mọi thứ nhưng vẫn giữ trọn vẹn tình yêu cùng với một người hội ngộ tình cờ vào buổi ban sơ. Mối tình đó đã từng đẹp tựa như tranh thế nhưng không biết tự bao giờ nó đã trở thành cơn ác mộng ngày đêm giày vò hắn. Yêu một người là đau khổ, quên đi một người lại càng đau khổ nhiều hơn…
Nỗi đau đó… nào ai hiểu thấu…
Khi ánh sáng tắt dần cũng là lúc hắn lãng quên đi…
Kiếp người tựa như giấc mộng,
Mộng tàn rồi lại hóa thành phù du.
* * *
Thời điểm Sỹ Danh trở về vương phủ liền khiến người người đều kinh hãi, y hiện tại tiều tụy xanh xao đến mức nhìn không ra.
Thanh Giao nhìn thấy y cho gọi kiệu lớn đến rồi cùng với đoàn người rời đi liền ngăn cản: “Vương gia, chàng đừng đi nữa! Chàng nhìn xem bản thân mình hốc hác đến thế nào rồi đi, nếu tiếp tục thế này chàng nhất định sẽ chết mất!”
Sỹ Danh đột nhiên bị Thanh Giao ngăn cản chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, y đứng lặng thinh suy nghĩ một hồi lâu lại bắt lấy nàng hỏi: “Nàng nói cho ta biết, mảnh ngọc bội đính ước năm đó nàng từ đâu mà có?”
Thanh Giao đột nhiên nghe hỏi chuyện xưa nhất thời không biết trả lời ra sao lại lắp bắp nói: “Là… là chàng tặng cho thiếp…”
Y nghe qua sắc mặt càng lạnh xuống hỏi: “Ta tặng nàng khi nào? Ở đâu?”
“Chuyện này…” Nàng vốn là làm sao biết được những như vậy, vì thế lắc đầu nói: “Chuyện… chuyện qua nhiều năm quá rồi… thiếp không nhớ.”
“Thế sao…” Sỹ Danh nghĩ đến chỉ có thể cười thực thê lương nói: “Nàng không nhớ, nhưng có người vẫn còn nhớ rất rõ.”
Thanh Giao nghe thấy chợt cả kinh hỏi: “Là… là ai?”
Y không chút ngần ngại liền đáp: “Là Phi Diệp, đệ đệ song sinh của nàng!”
“Phi… Phi Diệp!?”
Nàng thoáng có chút ngẩn người nhất thời im lặng, Sỹ Danh lại nói: “Đủ rồi Thanh Giao, đừng nói gì nữa cả! Ngay từ đầu là ta sai rồi, ta đặt lầm niềm tin vào nơi nàng, vì thế ta đã không tin hắn. Người vẫn luôn yêu ta vậy mà ta lại không ngừng làm tổn thương hắn, còn cướp mất đi đôi mắt khiến hắn phải sống trong đau khổ…”
Những lời y nói ra ẩn chứa đầy đau khổ, giận dữ, hối hận… song lúc này có nói ra đều đã quá muộn màng rồi, y nghĩ đến chỉ lắc lắc đầu nói: “Ta tuy không thể trách được nàng thế nhưng ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng.”
Vì sự dối trá của nàng đã khiến cuộc sống của cả ba người trở thành địa ngục, và cả hắn nữa, những ngày tháng đau khổ của hắn vĩnh viễn không ai có thể bù đắp được…
Sỹ Danh nói rồi nhanh chóng rời đi, Thanh Giao nhìn theo bóng lưng y rời xa lại thoáng nghe lòng mình tan vỡ liền quỵ xuống lắc đầu nói: “Hết rồi…”
Đã hết thật rồi… Phi Diệp… người vốn là mất tích đã nhiều năm, vì sao lúc này còn quay trở về phá nát cuộc sống của nàng?
Nàng nghĩ đến, trong lòng ngập tràn căm hận lại chẳng biết phải làm sao, những ngày tháng sau này chỉ e nàng khó lòng vượt qua…
Thời điểm Sỹ Danh cùng với đoàn người kiệu đến ngôi nhà nhỏ ở giữa rừng trời cũng đã gần tối.
Lúc này đoàn người đến liền đứng trơ mắt nhìn nhau hỏi: “Vương… vương gia, có thật là ở nơi này không?”
Trước mắt bọn họ đúng thật là một ngôi nhà, thế nhưng ngôi nhà đó xem ra đã hoang phế nhiều năm, một nơi nhà nát cột xiêu thế này thực sự không giống như có người đang ở…
Sỹ Danh nhìn qua thoáng không thể tin được vào mắt mình, vì thế y liên tục lắc đầu nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Mới sáng sớm lúc y rời đi thì mọi thứ vẫn còn bình thường vậy mà vì sao chỉ có vài canh giờ đã thành thế kia?
“Phi Diệp… Phi Diệp…”
Nhớ đến người nọ, y ngay lập tức chạy vào trong nhà tìm kiếm khắp nơi. Thời điểm bước vào phòng hắn nhìn qua vẫn là không thấy người đâu, thứ duy nhất y trông thấy lại chỉ có một bộ xương khô…
Sỹ Danh nhìn thấy liền cười đến nghiêng ngã: “Bộ xương khô sao? Rốt cuộc chỉ là một bộ xương khô thôi sao?”
Y vội vàng bước đến ôm chặt lấy thứ nọ rồi quỵ xuống lại không ngừng kêu gọi: “Phi Diệp… sao thế này…?”
“Phi Diệp… Phi Diệp…”
“…Ngươi không phải đòi kiệu lớn đến rước đi sao? Không phải đã nói là sẽ đợi ta quay lại sao? Thế mà vì sao không đợi? Ngươi vì sao không đợi…?”
Ai… ai đã từng hứa cho y một cơ hội? Ai nói là sẽ làm lại từ đầu? Rốt cuộc tất cả đều chỉ là giả dối cả sao?
“Ngươi từ đầu đã lừa dối ta, tới lúc này vẫn muốn lừa dối ta đến cả đời mới vừa ý sao?”
Ôm lấy di hài của Phi Diệp, Sỹ Danh chỉ cảm thấy tim mình vỡ thành từng mảnh, điên cuồng thống khổ, nước mắt phẫn uất thoáng ướt đẫm cả khuôn mặt y…
Mọi hy vọng của người giờ đây rốt cuộc lại chỉ là hư ảo…
“Điên mất rồi…! Ta đúng là điên mất rồi…!!”
Nhất định là y đã nhìn lầm rồi, người sáng nay y trông thấy vẫn còn nguyên vẹn thế kia mà sao giờ đây lại có thể trở thành một bộ xương khô? Y nghĩ đến liền gọi: “Phi Diệp… Phi Diệp… ngươi mau tỉnh… ta đến rước ngươi về nhà đây, ngươi mau tỉnh dậy, đừng dọa ta nữa có được hay không?”
Gọi tên hắn… Sỹ Danh không biết đã gọi đến bao nhiêu lần rồi vậy mà thứ y trông thấy vẫn hoàn là một bộ xương khô…
Lúc này, đột nhiên bên tai y có tiếng nói: “Vô ích thôi! Người đã chết từ lâu lắm rồi, ngươi có gọi nữa cũng vô dụng thôi.”
Sỹ Danh nghe thấy tiếng nói liền cả kinh ngước nhìn lên: “Ngươi… ngươi là…”
Gã đạo sĩ ngày trước y vô tình đụng phải rồi liên tục bám theo y nói toàn những điều khó hiểu đây mà, không ngờ gã lại bám theo y đến tận đây…
Thế nhưng người không phải chỉ vừa mới đến mà là đã ở đây nhiều ngày. Kể từ lúc gặp Sỹ Danh, gã đã ngầm theo dấu y tới tận nơi này rồi âm thầm quan sát xung quanh, đợi khi mọi chuyện đâu đã vào đấy rồi gã mới chịu xuất hiện nói: “Thấy chưa, ta đã bảo ngươi gặp cố nhân rồi mà cứ không tin… Người ngươi bốc mùi hôi thối là vì thứ kia đấy…”
“Cố nhân…” Sỹ Danh mày đột nhiên nhíu lại nói: “Ngươi nói bậy, người ta ngày đêm nhìn thấy rõ ràng là có hơi ấm, lại còn mỗi khi lên cơn sốt nóng đến như vậy thì làm sao có thể là cố nhân?”
Gã đạo sĩ ngay lập tức thở dài nói: “Những thứ ngươi nhìn thấy, cảm nhận được chỉ là ảo giác mà thôi… để xem nên nói thế nào đây…”
Gã suy nghĩ một hồi lâu lại nói: “Nói một cách chính xác thì người kia đã chết từ nhiều năm về trước rồi, chỉ một thời gian ngắn sau khi người bà của hắn qua đời…”
Sỹ Danh vừa nghe qua ngay lập tức cả kinh: “Không… không thể nào…! Sao lại có chuyện hoang đường như vậy?”
“Hoang đường?” Gã đạo sĩ nhìn y nhún mỏ nói: “Đừng tự dối lòng mình, ngay cả chính bản thân ngươi cũng có thể nhận ra người kia như vậy rất khó sống được một mình mà.”
Nắm tay Sỹ Danh trong phút chốc ngầm siết chặt lại, những lời gã nói cũng có phần đúng, chỉ là không phải thời điểm y vừa đến đây vẫn còn nhìn thấy bà lão nọ sao? Vì thế y lại nói: “Ngươi nói sai rồi! Rõ ràng khi ta vừa đến đây thì người bà của hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn trò chuyện rất nhiều lần, thời điểm bà lão mất ta còn giúp người kia an táng bà thì làm sao có chuyện hoang đường như ngươi nói…?”
Gã đạo sĩ đột nhiên thở dài lắc đầu nói: “Những thứ ngươi nhìn thấy có thể đều là ảo ảnh được tạo ra từ trong vòng lặp ký ức của người kia… Ngay từ đầu đó đã là một vòng lẩn quẩn không cách gì thoát ra được…”
“Sao… có thể…”
Sỹ Danh thoáng cảm thấy đầu óc choáng váng, y không hiểu gì cả, một chút cũng hoàn toàn không hiểu. Lúc này gã đạo sĩ lại nói: “Ta đồng ý ngươi đã giúp người kia xây mộ cho bà hắn, thế nhưng cái ngươi cho hạ huyệt xuống có thể cũng chỉ là một bộ xương khô…”
Bởi vì hắn khi đó hoàn toàn không nhận ra người bà của mình đã chết, thế nên hắn vẫn còn ngồi chờ đợi bà tỉnh dậy, thậm chí là cho đến tận lúc xác bà chỉ còn lại một bộ xương…
Nghĩ đến rồi, đầu của Sỹ Danh lại càng trở nên đau nhức: “Vậy ra ngay từ khi đến nơi này, đều chỉ là một mình ta độc thoại sao? Thế nhưng vì sao mọi thứ lại quá mức rõ ràng chân thực như thế?”
Gã đạo sĩ lặng người suy nghĩ rất lâu nói: “Có thể là trước khi bà lão mất đã từng tác động ý chí buộc người kia nhất định phải sống, hay là vì bản thân hắn còn tâm nguyện gì đó chưa được hoàn thành nên mới không cho phép bản thân chết đi… Hơn nữa hắn vốn là một kẻ mất trí, vòng đời cứ lặp đi lặp lại khiến hắn mặc dù chết đi rồi nhưng vẫn không biết mình đã chết. Vậy nên hắn vẫn cứ chết đi tỉnh dậy rồi sống như người bình thường cho đến khi…”
“Cho đến khi hắn có lại toàn bộ ký ức và nhớ ra là mình đã chết thì vòng lặp ký ức này mới có thể dừng lại.”
Sỹ Danh nói rồi tay càng siết chặt lấy di hài của Phi Diệp, gã đạo sĩ gật gật đầu: “Đúng… đúng là như thế… là chính ngươi đó đã đánh thức hắn dậy đồng thời kéo hắn ra khỏi vòng lẩn quẩn kia mà siêu thoát…”
Nhiều ngày qua sở dĩ lão chỉ đứng quan sát là vì chuyện này, muốn cho người nọ siêu thoát thì chỉ có duy nhất cách này, nếu cố gượng ép nhất định sẽ khiến hắn hồn phi phách tán…
“Thế sao? Hóa ra là do ta cả sao?” Lẽ nào vận mệnh dẫn lối y đến là để thay Phi Diệp an táng bà lão rồi giúp hắn thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn mà siêu thoát sao? Nếu y biết sớm điều này, y thà để cho hắn cả đời chìm trong vòng lẩn quẩn đó, để y cả đời này đều được ở lại bên cạnh hắn còn hơn…
Nhớ ra làm gì để y phải nhìn thấy kết cục đau thương này?
Ngày hôm đó, Sỹ Danh đã đắp lên một ngôi mộ bên cạnh người bà của Phi Diệp…
Thời điểm y quỳ trước mộ, nhìn tên người mà lại thoáng cảm nhận như là tên của chính mình.
Những tưởng bản thân đã đến vừa kịp lúc để cứu lấy hắn không ngờ là quá muộn, người vốn là sớm không còn tồn tại trên thế gian, cái y nhìn thấy chỉ là ký ức đầy đau khổ cùng những ngày tháng cuối đời luôn phải sống trong cô quạnh của hắn.
Y hại hắn mất rồi…
“Vì sai lầm quá mức ngu ngốc của ta mà đã hại ngươi mất rồi… Phi Diệp, liệu ngươi có tha thứ cho ta không?”
Tha thứ sao? Nếu như hắn thật sự tha thứ cho y thì đã không liên tục hiện về trong giấc mơ của y để đòi lại đôi mắt.
“Quả nhiên trên đời này có những sai lầm không cách gì cứu vãn được…”
Giá như năm xưa y chịu tin hắn, hay giá như y đừng tàn nhẫn cướp đi đôi mắt của hắn thì tốt biết mấy. Thế nhưng lúc này có hối hận đã muộn rồi, y nghĩ đến đột nhiên lại nở nụ cười nói: “Ta đã từng nói sẽ nguyện làm đôi mắt cho ngươi mà…”
Sỹ Danh vừa dứt lời liền tự đặt hai ngón tay vào mắt chính mình rồi ấn mạnh vào…
Máu tươi từ trong hốc mắt y không ngừng chảy tràn xuống, đau đớn đến khôn cùng, thế nhưng y cho dù có đau ra sao thì cũng tuyệt đối không thể so được với Phi Diệp năm đó…
Khi ấy máu tựa như nước mắt lăn dài trên đôi má Sỹ Danh, y tựa đầu vào tấm bia mộ Phi Diệp, khóe môi cư nhiên nở ra nụ cười đau xót gọi: “Phi Diệp… ngươi đừng đi… đừng rời bỏ ta…”
Không biết năm xưa có bao nhiêu lừa dối, y chỉ biết người khi ấy vô cùng tươi đẹp, hắn đến với y trọn lòng trọn dạ yêu mến, là y đã luôn không tin hắn mới dẫn đến kết cục này…
Đáng lắm… thực là đáng lắm…
22/8/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT