Tình cờ Chu Hạo Thanh đứng ở ngoài cửa liền nghe thấy Chu Chính Nam đang cùng nói chuyện với một ai đó, anh ta lúc này rất tức giận, Chu Chính Nam cả ngày lúc nào cũng cãi nhau với anh đây sao?
Kìm nén hồi lâu, anh ta gõ cửa, rồi đi vào, kính cẩn gọi: "Ba, chú Chính Vĩ.

"
Lục Chính Vĩ giả bộ uy nghiêm, sau đó nhàn nhạt đáp: "Ừ.

"
“Lại đây ngồi đi.

” Chu Chính Nam cũng đồng thời lên tiếng.

Sau khi Chu Chính Nam lên tiếng thì Chu Hạo Thanh cũng bước đến ngồi xuống, anh ta chính là muốn xem hai con cáo già muốn làm gì.

Vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, mọi suy nghĩ trong đầu anh ta đều trôi về tư liệu trong văn phòng của Thịnh Vân Hạo.

Cuộc thảo luận giữa hai người rất gay gắt, Chu Chính Nam nhìn cậu con trai đang lơ đãng nói: "Chú Chính Vĩ đang hỏi anh sao anh không trả lời!"
Chu Hạo Thanh lúc này mới định thần lại, nói: "Thực xin lỗi, chú Chính Vĩ, vừa rồi cháu nghe không rõ, phiền chú nói lại lần nữa được không?"
Nhìn thái độ thành khẩn của Chu Hạo Thanh, Lục Chính Vĩ lặp lại chủ đề vừa rồi: "Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa, cậu cảm thấy Lục Đan Bạch nhà chúng tôi thế nào?"
Nghĩ lại dáng vẻ nhỏ nhắn với hàm răng trắng của Lục Đan Bạch, Chu Hạo Thanh Tập đoàn Thịnh Lâmch Tô Tuyết Vy, nhưng không thể không để ý tới mặt mũi của Lục Chính Vĩ được nên đành phải nói: “Đan Bạch là một cô gái tốt, nhưng cháu cảm thấy cháu không xứng với cô ấy.

"

Lục Đan Bạch đang đứng ở bên ngoài cửa nghe được không khỏi ậm ừ vài tiếng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, không xứng với mình? Sợ rằng anh ta không muốn cùng mình kết hôn mới là thật.

Giơ tay gõ cửa, đi thẳng vào không đợi ai trả lời, ngồi ở bên cạnh Lục Chính Vĩ nói: "Không dám, là tôi không xứng với anh.

"
Khi nghe đến đây, họ có chút khó hiểu, tại sao hai đứa trẻ này bỗng dưng nồng nặc mùi thuốc súng như vậy.

Chu Hạo Thanh không biết Lục Đan Bạch có chuyện gì, khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Cô Đan Bạch quá lời rồi, cô tốt như vậy đương nhiên cũng sẽ có người trân trọng cô hơn tôi.


Nếu mọi chuyện đã nói tới nước này rồi, sao lại không biết thời biết thế mà bàn tới chuyện xóa bỏ hôn ước này, quả thật Chu Hạo Thanh cũng không tính tới chuyện sẽ cùng Lục Đan Bạch kết hôn.

Lục Đan Bạch liếc mắt nhìn về phía Chu Hạo Thanh, bộ dáng vô cùng hiên ngang lẫm liệt, cũng nhanh chóng tiếp lời: "Được, bà cô đây liền cho phép từ hôn.


Vừa nghe thấy những lời này của Lục Đan Bạch, khuôn mặt của Lục Chính Vĩ đen lại một nửa, tức giận nói: "Từ hay không từ hôn tôi nói mới tính, hai người ở lại đây giải thích tử tế cho tôi, thì mới nghĩ tới chuyện rời đi.


Nói xong liền cùng Chu Chính Nam đi ra ngoài.

Trên mặt Lục Đan Bạch lộ rõ vẻ khó xử nhìn về phía Lục Chính Vĩ nói: "Ba! Lát nữa con còn có việc!”
Một lát nữa cô ấy còn phải đi tìm Lâm Tịch Tuyết, chuyện kia cô ấy tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Lục Chính Vĩ hừ lạnh một tiếng nói: "Con liền ở đây cho ba! Không được đi đâu hết!"
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Lục Đan Bạch đành phải đầu hàng, cô ấy biết Chu Hạo Thanh không thích mình, nhưng cô ấy lại không có cách nào khác, cũng không khả năng để yên mặc kệ hai lão cáo già này muốn là gì thì làm được.

Trong lúc nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ, không có động tĩnh gì khác, Lục Đan Bạch lúc này mới mở nói: "Ba anh cùng với ba tôi chẳng qua chỉ là muốn hai chúng ta kết hôn, chỉ cần chúng ta giả bộ đáp ứng là có thể rồi.


Nghe giọng điệu bất lực của cô ấy, Chu Hạo Thanh lại nghĩ đến Tô Tuyết Vy, anh ta không muốn làm trái ý mình, nhưng dường như đây là cách tốt nhất lúc này, Chu Hạo Thanh chỉ có thể nói: "Được, tôi đồng ý với cô, nhưng chuyện này cô phải đảm bảo với tôi chỉ có hai người chúng ta biết, nhất định trước cuối tháng phải giải quyết cho xong chuyện này.


Lục Đan Bạch giơ hai tay lên nói: "Được, được, tôi hứa.

"
Nói xong đứng dậy mở cửa, phát hiện cửa bị khóa, vội vàng kéo nắm cửa vài cái, quay đầu nhìn Chu Hạo Thanh, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

"Bọn họ khóa trái cửa rồi.

"
Hai người bọn họ ở bên trong phòng nên không biết gì, nhưng cảm thấy hai người kia thật sự vì lợi ích mà chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Trong lòng Lục Đan Bạch nóng như lửa đốt không ngừng đi đi lại lại, Lâm Tịch Tuyết vẫn ở nhà chờ cô ấy, cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này chờ chết được, nhất định phải tìm cách thoát ra ngoài.

Đột nhiên chạy đến bên bàn làm việc tìm đồ vật gì đó, Chu Hạo Thanh nhìn cô ấy nói: "Ở đó không có chìa khóa.

"
Lục Đan Bạch cảm thấy chán nản, sao chồng sắp cưới của cô lại có thể ngu ngốc như vậy? Ai nói nhất định phải tìm chìa khóa?
"Tôi đang tìm một dây sắt mảnh để mở cửa.

"
Chu Hạo Thanh khi nghe những lời này của cô ấy không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hỏi lại: “Cô có thể mở cửa bằng cách này?”
Lục Đan Bạch không muốn nói chuyện với anh ta nên tự mình đi tìm, Chu Hạo Thanh cũng không vội, chỉ ngồi trên sô pha nhìn cô ấy tìm thứ này kiếm thứ kia, vội vàng ra ngoài như vậy? Là có chuyện gì?
Các ngăn kéo lần lượt bị Lục Đan Bạch mở ra, bên trong ngoại trừ tờ giấy còn có một số thứ nhỏ không quan trọng khác, cuối cùng cô ấy cảm thấy nản lòng ngồi trên ghế xoay nhìn Chu Hạo Thanh hỏi: “Anh không vội sao?”
"Cô vội cái gì? Chẳng lẽ bên ngoài có người đang chờ cô sao?"
Lục Đan Bạch tức giận nghiên răng, lời nói ra cũng không hề suy nghĩ: "Đúng vậy, người tình nhỏ của tôi đang đợi ở bên ngoài.

"
Những lời này khiến Chu Hạo Thanh tức giận vô cớ, người tình của cô ấy sao, hóa ra cô ấy lại có người tình bên ngoài? Chẳng trách lại muốn giải từ hôn ước, nghĩ như vậy, Chu Hạo Thanh lập tức giận tái mặt.

Thấy Chu Hạo Thanh không lên tiếng, Lục Đan Bạch ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói: "Tổng giám đốc Thanh, vì đây là văn phòng của anh, hẳn là anh phải có chìa khóa mới đúng, lúc này nên lấy ra được rồi.


Chu Hạo Thanh không nói, nhưng anh ta lại không ngờ người tình Lục Đan Bạch đang đợi ở bên ngoài lại khiến cô ấy để tâm như vậy vì hắn ta không tiếc lấy lòng mình.

“Là tôi đã lừa anh, Lâm Tịch Tuyết vẫn đang đợi tôi ở nhà.

Ông chủ lớn anh có thể giúp đỡ được không.

” Lục Đan Bạch nói với vẻ mặt cầu xin.

Chu Hạo Thanh nghe thấy những lời này, sắc mặt mới giãn ra đôi chút, anh ta lấy chìa khóa trong tay ra, đứng dậy đi về phía cửa văn phòng.

Thời điểm nhìn thấy cửa phòng được mở ra, Lục Đan Bạch cầm lấy đồ của chính mình, nhảy dựng lên hôn Chu Hạo Thanh một cái, nói: "Cám ơn anh!"
Cảnh tượng này tình cờ bị hai lão cáo già nhìn thấy, hai người họ đi tới nhẹ nhàng nói: "Đã nói chuyện xong rồi à?"
Chu Hạo Thanh bước vào văn phòng không nói lời nào, hồn xác đều bị chuyện vừa rồi dọa, vừa rồi Lục Đan Bạch thật sự hôn anh ta sao? Ngón tay chạm vào gò má chỗ mới vừa được hôn, như thể nhiệt độ trên đó vẫn còn.

“Ừm, đã nói chuyện xong.

” Chu Hạo Thanh chỉ đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Bước đến trước cửa sổ sát đất, anh ta không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ vừa rồi tâm tình của anh ta đã bắt đầu có chút biến hóa.

Lục Đan Bạch ra khỏi tập đoàn Chu Thị, cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, vội vàng dừng gọi xe đi về phía nhà Lâm Tịch Tuyết.

Ở trong xe khi đã bình tĩnh lại một chút, cô ấy mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, cô ấy cứ như vậy mà hôn vị hôn phu ngốc đó sao? Khi đã tỉnh táo lại, thầm nghĩ, quả nhiên là mưu kế của hai lão cáo già, khẳng định là chủ ý của Lục Chính Vĩ.

Trong lòng tràn đầy đau khổ và tức giận, vội vàng lấy điện thoại di động ra gửi cho Chu Hạo Thanh một tin nhắn.

"Vừa rồi tôi không phải cố ý.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play