Khi Lục Đan Bạch bước ra khỏi nhà ga, cô ấy nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đợi bên ngoài, hai người họ cứ như thế đứng một chỗ nhìn nhau.
Trong lòng không khỏi gào thét, hôm qua nói dối anh Tô Tuyết Vy không có ở đó, hôm nay lại đụng phải anh ở đây, đây không phải là rơi vào hang sói sao? Khi cô ấy đang băn khoăn không biết giải thích thế nào, thì Thịnh Vân Hạo đã nói.
"Cám ơn cô Đan Bạch."
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để lại một mình Lục Đan Bạch ở cổng nhà ga mà trong lòng bối rối.
Vừa rồi anh thực sự nói cảm ơn với cô ấy, người đàn ông cao cao tại thượng này thật sự nói cảm ơn với cô ấy sao? Điều này thực sự khiến cô ấy có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Chiếc xe phi nước đại ra khỏi ga, Thịnh Vân Hạo biết mình không nên buông tay vì vậy anh sẽ cho người bí mật bảo vệ cô, mà không để cô biết.
Bên kia, đồn cảnh sát.
"Chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Tô vậy? Hai người chết chỉ trong một tuần."
"Tôi không biết có phải mình đã đụng đến người không nên đụng đến hay không? Giống như vụ án mạng năm đó của nhà họ Trình, cả nhà chết không rõ nguyên nhân, đến bây giờ vẫn không biết kẻ sát nhân là ai."
Tiếng bàn luận từ bên ngoài truyền qua cửa vào phòng thẩm vấn từng chút một.
"Anh có chắc chỉ có hai người trong số họ không?" Viên cảnh sát hỏi kèm theo ảnh của Thịnh Vân Hạo và Chu Hạo Thanh.
"Tôi chắc chắn, tôi chắc chắn, ngày hôm qua khi bọn họ rời đi không lâu, ông chủ lập tức xảy ra chuyện."
"Vợ của ông ấy, Mạnh Tú Cầm ở đâu?"
"Dạ thưa, bà chủ đã không về nhà trong vài ngày rồi."
Cảnh sát ghi lại một cái gì đó và nói: "Được rồi, anh có thể đi được rồi, cảm ơn anh đã hợp tác."
Người giúp việc nhà họ Tô bước ra khỏi phòng thẩm vấn, viên cảnh sát lập tức bước ra khỏi phòng thẩm vấn và nói: "Bây giờ triệu tập hai người Chu Hạo Thanh và Thịnh Vân Hạo đến ngay lập tức."
"Được."
Lúc này hai người họ không hề biết rằng có một cơn bão đang ập đến.
Sau khi nhận được cuộc gọi, vẻ mặt Chu Hạo Thanh vô cùng xấu xí bước ra khỏi bãi đậu xe chuẩn bị vào văn phòng, tiện thể gọi điện thoại cho Thịnh Vân Hạo.
"Tô Hồng Dịch đã chết, bây giờ cảnh sát triệu tập chúng ta đến đồn cảnh sát."
“Tôi sẽ đến đồn cảnh sát ngay lập tức."
Nghe vậy, Thịnh Vân Hạo ngay lập tức lái xe đến đồn cảnh sát.
Làm sao mà sự việc lại trùng hợp đến vậy? Chân trước họ vừa rời đi, thì ở ngay chân sau Tô Hồng Dịch đã chết, hơn nữa cũng không tìm thấy Mạnh Tú Cầm, như thể mọi chuyện đã được tính trước.
Thịnh Vân Hạo cau mày, rốt cuộc họ đang che giấu điều gì?
Đôi mắt cả đêm không ngủ giờ giống như một con sư tử đang tức giận, như thể trong một giây sau đó anh sẽ dùng móng vuốt sắc bén của mình để khai phá ra tất cả sự thật.
Chu Hạo Thanh đứng ở cửa đồn cảnh sát, chưa từng nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ bị triệu tập đến đồn cảnh sát, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, giống như có người cố ý vu oan cho bọn họ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đi vào nghe xem bọn họ nói cái gì?"
Cả hai cùng nhau bước vào đồn cảnh sát.
Phòng thẩm vấn.
“Ngày hôm qua anh đã đi đâu sau khi rời khỏi nhà họ Tô?” Viên cảnh sát sốt ruột hỏi.
Hai người nhìn nhau nói: "Nhà bạn."
"Nói rõ hơn, có ai làm chứng cho anh không?"
“Lục Đan Bạch, chúng tôi đã đến nhà Lục Đan Bạch ngay sau khi rời đồn cảnh sát ngày hôm qua.” Chu Hạo Thanh nói.
Thịnh Vân Hạo thấy lạ liền hỏi: "Nhà họ Tô đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cảnh sát thở dài nói: "Tô Minh Nguyệt vừa gặp tai nạn xe hơi cách đây vài ngày.
Ngay sau khi hai anh rời đi ngày hôm qua, Tô Hồng Dịch liền được phát hiện đã chết ở nhà.
Cho đến nay vẫn không nghe tìm được tung tích của vợ ông ta là Mạnh Tú Cầm.
Chúng tôi gọi điện thì không ai trả lời...!"
"Cảm ơn cảnh sát."
"Chờ đã, để cho Lục Đan Bạch tới làm chứng cho anh."
Chu Hạo Thanh gọi cho Lục Đan Bạch, giọng nói ồn ào ở đầu dây bên kia khiến Chu Hạo Thanh phải bật tai nghe.
"Có chuyện gì vậy? Tôi đã đưa Tuyết Vy lên xe rồi."
"Tới đồn cảnh sát đi."
Lục Đan Bạch kỳ quái liếc nhìn điện thoại hỏi: "Sao vậy?"
"Cần cô làm nhân chứng, Tô Hồng Dịch chết rồi."
"Tôi đến ngay đây."
Lục Đan Bạch lái xe ô tô đến đồn cảnh sát ngay khi nhận được cuộc gọi, trong đầu cô ấy có một sự bối rối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từng chuyện một xuất hiện trong đầu cô ấy.
Hai người bước ra khỏi phòng thẩm vấn và ngồi xuống hành lang để chờ Lục Đan Bạch đến.
Chu Hạo Thanh nhẹ giọng nói: "Mạnh Tú Cầm này rốt cuộc đi đâu vậy chứ?"
“Cái chết của Tô Hồng Dịch, Mạnh Tú Cầm không thể không có liên quan.” Thịnh Vân Hạo nói tiếp: “Ngày hôm qua ngay khi chúng ta vừa đi, Mạnh Tú Cầm chắc chắn chưa rời khỏi nhà họ Tô.”
Hai người im lặng ngồi trên sô pha, Thịnh Vân Hạo bây giờ cảm thấy rối bời, mất đi Tô Tuyết Vy cũng đủ khiến anh sốc rồi, giờ đây anh còn phải dọn dẹp đống hỗn độn trong nhà họ Tô.
Anh nhất định sẽ không để Mạnh Tú Cầm thoát khỏi.
Lục Đan Bạch vừa bước xuống xe, liền đi thẳng đến sảnh của đồn cảnh sát, hai người này quả thật suýt giết chết cô ấy.
Viên cảnh sát lo lắng nhìn cô ấy và hỏi: "Thưa cô, cô muốn tìm ai vậy?"
“Tôi là nhân chứng, chính là Lục Đan Bạch.” Cô ấy nói không đầu không đuôi.
Viên cảnh sát liếc nhìn cô ấy nói: "Vào đi."
Lục Đan Bạch vừa vào vài phút đã đi ra, cảnh sát chỉ cô về hướng hai người đang ngồi ở đó, Lục Đan Bạch liền thờ phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi, hai người an toàn rồi.” Lục Đan Bạch đứng ở trước mặt hai người nói.
Hai người họ nhìn Lục Đan Bạch trước mặt, đứng dậy đi vòng qua cô ấy rời đi không thèm nói một lời cảm ơn, cô ấy nghiến kẽ răng tức giận, siết chặt rồi lại buông lỏng nắm đấm, quyết định giả vờ không quen biết.
“Mạnh Tú Cầm không thể thoát khỏi cái chết của Tô Hồng Dịch.” Thịnh Vân Hạo tiếp tục: “Quay lại nhà họ Tô và kiểm tra tung tích của Mạnh Tú Cầm.”
Chu Hạo Thanh gật đầu và lên xe của Thịnh Vân Hạo.
Nhìn chiếc xe đi qua, Lục Đan Bạch càng ngày càng thấy kỳ quái, từ khi nào mà mối quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy?
Tay Thịnh Vân Hạo đặt trên vô lăng nói một cách mạnh mẽ: "Tôi đã gặp Tuyết Vy."
Nghe thấy những lời này, đồng tử của Chu Hạo Thanh nhíu chặt lại, Thịnh Vân Hạo làm sao lại có thể đụng phải cô trong khi sáng nay chính Lục Đan Bạch đưa cô đến trạm xe chứ?
“Anh."
Biết Chu Hạo Thanh muốn nói gì, Thịnh Vân Hạo ngắt lời anh ta và nói: "Tôi không làm gì cả, thành thật mà nói, tôi không muốn để cô ấy đi như vậy, nhưng tôi không muốn cô ấy ghét tôi."
Khi nghe giọng nói thống khổ của Thịnh Vân Hạo, Chu Hạo Thanh chỉ im lặng không nói gì.
"Thực ra, ngày hôm qua tôi đã phát hiện cô ấy đang ở biệt thự của Lục Đan Bạch.
Rõ ràng là tôi có thể nhìn thấy cô ấy và đưa cô ấy đi ngay khi tôi vừa mở cửa, nhưng tôi lại không làm vậy.
Tôi sợ cô ấy ghét tôi, anh hiểu không? Tôi sợ cô ấy ghét tôi."
Chu Hạo Thanh lắng nghe cuộc độc thoại của Thịnh Vân Hạo trong im lặng.
"Hôm nay cô ấy nói không còn yêu tôi nữa, tôi không tin chút nào.
Tôi sợ hãi bỏ đi, nhưng tôi rất sợ.”
Khi đối mặt với Tô Tuyết Vy, lòng kiêu hãnh của Thịnh Vân Hạo luôn dễ bị lay đổ, anh luôn bị đánh bại trước mặt cô.
Chu Hạo Thanh biết anh rất đau, trong giọng nói đầy ăn năn và tự trách, nhưng anh ta có thể thay đổi được gì? Không còn gì có thể thay đổi được nữa phải không?
“Nếu ngay từ đầu anh có thể tin cô ấy, thì hôm nay có xảy ra chuyện này không?” Chu Hạo Thanh bình tĩnh nói.
Thịnh Vân Hạo nuốt cay đắng vào lòng nói: "Anh nói đúng."
Tất cả những điều này là do chính anh tự gây ra, không ai khác ngoài chính anh..