Khi Tô Tuyết Vy nói rằng cô muốn tự mình điều tra, Lục Đan Bạch suýt nữa ngã xuống đất, giữ vững cơ thể và nói: "Nhưng mà Tuyết Vy, cô có biết điều tra ở đâu không? Chưa kể, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục.

Tôi không dám để cô đi một mình."
Nếu như cô ấy thực sự để Tô Tuyết Vy đi điều tra, nửa đường gặp phải Thịnh Vân Hạo thì phải làm sao?
Cô ấy không thể gánh được trách nhiệm này.

Sau khi Chu Hạo Thanh biết, cho dù không đánh cô ấy, anh cũng sẽ mắng cô ấy.
Đương nhiên, Tô Tuyết Nhi biết cô ây đang lo lắng điều gì, an ủi nói: "Tôi biết cơ thể của mình có vấn đề, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là chuyện của Mạnh Tú Cầm, chuyện này còn liên quan đến thân thế của tôi, tôi phải điều tra."
"Không được." Lục Đan Bạch kiên quyết từ chối: "Ngoài chuyện này tôi cái gì cũng đều có thể đồng ý với cô!"
Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy bất lực mỉm cười.

Sự thật của chuyện bốn năm trước đã bại lộ, cô không có gì phải lo lắng, lo lắng duy nhất chính là Thần Vũ.
Nghĩ đến ánh mắt Tô Tuyết Vy lại trầm xuống, bệnh tình của Tô Thần Vũ, chẳng lẽ Thịnh Vân Hạo cũng biết Tô Thần Vũ là con trai anh ta sao, câu hỏi này khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy đau đầu, cô không muốn liên quan gì đến Thịnh Vân Hạo, cô cũng không muốn Thịnh Vân Hạo mang Tô Thần Vũ đi.

“Đan Bạch, tôi nhất định phải điều tra chuyện này.” Cuối cùng sau khi lần nữa bắt được manh mối về thân thế của cô, Tô Tuyết Vy sẽ không bỏ qua.
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tô Tuyết Vy, Lục Đan Bạch nghĩ thầm: Mình có thể làm gì? Nếu để Chu Hạo Thanh biết, vậy thì mình chết chắc.
Thấy Lục Đan Bạch không lên tiếng, Tô Tuyết Vy nâng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh tượng buổi tối lúc chạng vạng rất đẹp, cảnh Thịnh Vân Hạo tỏ tình với cô ở ven sông hiện lên thật rõ ràng trong đầu cô, khi ấy cô nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Thật đáng tiếc khi mọi thứ không như mong đợi, bẵng đi một thời gian dài, cô vướng mắc với Thịnh Vân Hạo.
Lục Đan Bạch không biết Tô Tuyết Vy đang suy nghĩ gì, cô ấy thở dài, nhượng bộ nói: "Chỉ cần cô khỏe lại, tôi sẽ giúp cô cùng nhau điều tra."
Suy nghĩ của cô bị lời nói của Lục Đan Bạch kéo lại, cô nói với vẻ biết ơn: "Cảm ơn, Đan Bạch."
Cửa được mở ra, Tô Thần Vũ bước vào, trên tay vẫn cầm hai quả táo, nhảy lên giường Tô Tuyết Vy, nói: "Mẹ, cho mẹ một quả táo."
"Cảm ơn con Thần Vũ."
Lục Đan Bạch nhìn một quả táo khác, trêu chọc Tô Thần Vũ: "Vậy trái còn lại có phải cho dì không?"
Tô Thần Vũ lập tức bảo vệ quả táo vội vàng nói: "Không phải cho dì, tất cả đều là cho mẹ!"
Thật giống như Thịnh Vân Hạo, trong lòng chỉ có Tô Tuyết Vy, Lục Đan Bạch cong môi, không nói chuyện, xoay người giả vờ tức giận.
Tô Thần Vũ nhìn quả táo rồi nhìn bóng lưng Lục Đan Bạch, sợ hãi bước tới nói: "Dì ơi, vậy quả này cho dì."
Lục Đan Bạch quay lại nhìn Tô Thần Vũ đang tủi thân, miễn cưỡng bật cười.

Cậu bé trông giống như bảo bối nhỏ của Tô Tuyết Vy, không giống Thịnh Vân Hạo một chút nào.
“Vậy thì đút cho dì ăn.” Lục Đan Bạch ôm chặt Tô Thần Vũ, mạnh mẽ hôn mặt cậu bé Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ vội vàng đẩy cô ấy ra và cầu cứu Tô Tuyết Vy: "Mẹ ơi, cứu con, bà cô này thật không đứng đắn với con!"
Tô Tuyết Vy cảm thấy thích thú.
Nhưng những ngày bình yên như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Sự thật trong bao lâu nữa sẽ bị tiết lộ?
Vừa đến cổng nhà họ Tô, hai người họ đã thấy nhà họ Tô đang tổ chức đám tang, một màu trắng đau buồn bao trùm cả gia đình nhà họ Tô.
Những bức ảnh đen trắng của Tô Minh Nguyệt được phóng to và treo khắp đại sảnh nhà họ Tô.

Tô Hồng Dịch ngồi trên ghế, lặng lẽ lau nước mắt: "Minh Nguyệt của tôi."

Đại sảnh nhà họ Tô đủ người ở mọi loại tầng lớp ngồi chật kín đại sảnh nhà họ Tô, lần lượt từng người lên thắp nén nhang, thưa: “Bác trai xin nén đau thương.”
Không biết ai đã nói: "Thịnh Vân Hạo đến rồi."
Tô Hồng Dịch ngừng lau nước mắt, run rẩy đứng dậy và đi về phía Thịnh Vân Hạo, đứng trước Thịnh Vân Hạo và nói: "Tổng giám đốc Hạo tới rồi, Minh Nguyệt sẽ rất vui mừng."
Thịnh Vân Hạo nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ qua một đêm mà Tô Hồng Dịch như già đi hàng chục tuổi, con gái lớn của ông ta bị tai nạn đêm qua, con gái nhỏ thì mất tích, ngay cả vợ ông ta cũng vậy.
Tô Hồng Dịch chậm rãi đi trở lại ghế ngồi xuống, lắc đầu cười khổ nói: "Tôi đã tạo nên nghiệp gì chứ."
Nhìn bức ảnh đen trắng bị che dấu của Tô Minh Nguyệt, Thịnh Vân Hạo chỉ thấy buồn, điều đáng buồn trong cuộc đời Tô Minh Nguyệt là cô ta đã bị Mạnh Tú Cầm dắt mũi và không còn cuộc sống của riêng mình.
Cho dù có chết cũng bị Mạnh Tú Cầm chính tay giết chết, nếu còn sống mà biết mẹ ruột muốn giết chết cô ta, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?
Hai người thắp hương theo lệ, cho đến khi khách khứa đi hết, trời cũng nhá nhem tối mới ngồi xuống bên cạnh Tô Hồng Dịch.
Tô Hồng Dịch biết mục đích chuyến thăm lần này của họ nên chỉ có thể bất lực lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Hạo, về chuyện của bốn năm trước, tôi một chút cũng không biết sự tình, tôi thay mặt nhà họ Tô xin lỗi cậu."
“Người ông nên xin lỗi là Tuyết Vy.” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.
Nghe thấy tên của Tô Tuyết Vy, thân thể Tô Hồng Dịch chấn động, nhớ lại những việc mình đã làm liền cười khổ: "Đúng vậy, người nên xin lỗi nhất chính là Tuyết Vy."
Cuối cùng thở dài: "Đây đều là duyên phận, báo ứng mà."
Chu Hạo Thanh hỏi: "Chú Tô, chú có biết vợ chú bây giờ ở đâu không?"
Tô Hồng Dịch lắc đầu nói: "Cái này, tôi thực sự không biết.

Từ lúc sáng nhận một cuộc điện thoại rồi ra ngoài đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy bà ấy."

“Nếu bà ấy quay lại, chú có thể vui lòng gọi cho chúng tôi được không?” Chu Hạo Thanh hỏi.
Chu Hạo Thanh thông cảm với những gì đã gặp phải của Tô Hồng Dịch, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ tha cho nhà họ Tô, những gì nhà họ Tô nợ sẽ được trả lại cho Tô Tuyết Vy.
“Mạnh Tú Cầm, có phải bà ấy đã làm gì đó ở bên ngoài không? Các cậu nghìn lần đừng có giấu tôi.” Tô Hồng Dịch từ những lời vừa rồi nghe ra có chút kỳ quái.
"Chuyện này ông đừng quan tâm, chuyện của bà ta, chúng tôi sẽ giải quyết.

Ông chỉ có trách nhiệm thông báo cho chúng tôi bà ta trở về là được." Giọng Thịnh Vân Hạo khiến người nghe không thể cưỡng lại được.
Tô Hồng Dịch liền đáp: "Được, nếu bà ấy trở về, tôi nhất định sẽ thông báo cho các cậu."
Hai người đứng dậy đi qua Tô Hồng Dịch để ra khỏi nhà họ Tô, khi đi ngang qua Tô Hồng Dịch, Thịnh Vân Hạo nhẹ nhàng nói: "Nén đau thương."
Tô Hồng Dịch đột nhiên gục xuống ghế và khóc: "Những năm này, đều đã làm ra những chuyện gì! Thật là tạo nghiệp mà!"
Nghe thấy giọng nói của Tô Hồng Dịch sau lưng, và gió đêm thổi trên người hai người, Thịnh Vân Hạo chỉ lạnh lùng nói: "Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm như vậy."
Nghe câu này, Chu Hạo Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo nói gì đó: "Câu này, có thể áp dụng y nguyên dành cho anh."
Anh nắm chặt tay, các khớp ngón tay bị nắm chặt đến mức trở nên trắng bệch, Thịnh Vân Hạo chống lại ý muốn đánh ai đó, vì anh biết rằng Chu Hạo Thanh nói đúng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play