“Mẹ, chuyện này phải tính sao đây? Họ phải có bằng chứng.” Tô Minh Nguyệt lo lắng đi lại.
“Minh Nguyệt, đừng lo lắng, cho dù bọn họ có chứng cứ, những người đó đều đã bị mẹ giải quyết, đến lúc đó sẽ không có chứng cứ.

Xem bọn họ nói cái gì.” Mạnh Tú Cầm vẻ mặt dữ tợn.
Nghe được lời nói của Mạnh Tú Cầm, Tô Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “E rằng Tô Tuyết Vy sẽ kể lại chuyện bốn năm trước, sau đó hai chúng ta sẽ không thể tránh khỏi có liên quan.”
“Con nhãi kia không dám nói, trong tay nó không có chứng cứ.

Cho dù nói ra rồi, ai mà tin, huống chi Thịnh Vân Hạo đứng về phía con.”
“Nhưng, đứa trẻ đó…” Tô Minh Nguyệt ngứa răng khi nghĩ đến khuôn mặt giống Thịnh Vân Hạo của Tô Thần Vũ.
“Đừng lo lắng, Minh Nguyệt, chỉ cần cô ta không nói gì, không ai biết Tô Thần Vũ là con của Thịnh Vân Hạo.” Mạnh Tú Cầm nói tiếp: “Hơn nữa, cô ta Tô Tuyết Vy lấy cái gì để đấu với chúng ta chứ, chỉ cần có mẹ ở đây, cô ta sẽ không thể làm gì chúng ta!”
Giọng điệu của Tô Minh Nguyệt đầy chua chát: “Loại con khốn này lẽ ra phải chết lâu lắm rồi.

Lẽ ra cô ta phải chết trong trận hỏa hoạn bốn năm trước đó.”
Cô ta nói câu này thản nhiên như thể không liên quan gì đến mình.
Khi Thịnh Vân Hạo ở ngoài cửa nghe thấy những lời này, toàn thân anh bị bao trùm bởi sự tức giận và thất vọng, Tô Minh Nguyệt đã lừa dối anh nhiều năm như vậy, lừa anh đến thảm.

“Cô nói lại lần nữa đi.” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng mở cửa nói, ánh mắt nhìn Tô Minh Nguyệt trở nên ảm đạm.
Mạnh Tú Cầm và Tô Minh Nguyệt sửng sốt, họ không biết Thịnh Vân Hạo đến từ lúc nào, hay thậm chí anh đã nghe ngóng ở cửa bao lâu.
“Em không phải, em không, anh Vân Hạo, hãy nghe em giải thích.” Tô Minh Nguyệt lo lắng nhìn Thịnh Vân Hạo.
“Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích tại sao bốn năm trước mẹ con cô nói dối tôi?” Thịnh Vân Hạo nói một cách mỉa mai: “Nhà họ Tô của cô thực sự đã nói dối tôi.”
“Tổng giám đốc Thịnh, đây đều là Tô Tuyết Vy buộc chúng tôi phải nói.” Đến lúc này Mạnh Tú Cầm vẫn không ngừng bôi xấu Tô Tuyết Vy.
Nghe được những lời này, Thịnh Vân Hạo càng tức giận: “Tô Tuyết Vy ép buộc các người? Ha, đến bây giờ rồi mà các người vẫn định hại Tuyết Vy!”
Tô Minh Nguyệt nghe thấy thế thì biết Thịnh Vân Hạo đã hoàn toàn biết mọi chuyện bốn năm trước, nhưng cô ta vẫn cố vãn hồi Thịnh Vân Hạo: “Anh Vân Hạo, hãy nghe em!”
Thịnh Vân Hạo nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, chế nhạo, giọng điệu không chút cảm xúc nói: “Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, Tuyết Vy sẽ vô tội.

Các người cứ đợi ngồi tù đi.”
Nói xong, Thịnh Vân Hạo bỏ đi mà không quay lại.
Tô Minh Nguyệt lo lắng khóc, nắm lấy tay Mạnh Tú Cầm và hỏi: “Mẹ, chúng ta có thể làm gì đây! Chắc hẳn Tô Tuyết Vy đã nói với anh Vân Hạo.”
Mạnh Tú Cầm đã bị sốc bởi những lời đó, chỉ cần Thịnh Vân Hạo tìm ra bằng chứng, thì vụ giết người hơn mười năm trước sẽ sớm được điều tra, tất cả những gì bà ta làm lúc đó sẽ bị lật tẩy.”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạnh Tú Cầm xấu đến cực điểm, Thịnh Vân Hạo hẳn là không thể phát hiện chuyện này mới đúng.
“Con muốn xuất viện, con muốn giải thích rõ ràng với anh Vân Hạo.” Tô Minh Nguyệt kéo ống tay áo của Mạnh Tú Cầm: “Mẹ, con không thể để mất anh Vân Hạo.”
Mạnh Tú Cầm bình tĩnh nói: “Minh Nguyệt, đừng lo lắng, Thịnh Vân Hạo hiện tại không tìm được chứng cứ.

Mẹ sẽ giúp con giải quyết chuyện này.

Đừng lo lắng.”
Tô Minh Nguyệt chỉ có thể tin tưởng Mạnh Tú Cầm, vì cô ta quá tin tưởng nên mới rơi vào bước đường hôm nay, nếu không những chuyện về sau sẽ không xảy ra.
Mạnh Tú Cầm biết rằng Tô Minh Nguyệt sẽ không ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, vì cô ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm Thịnh Vân Hạo và giải thích cho anh hiểu.

Nhưng nếu như thế, mọi thứ bà ta làm sẽ bị lật tẩy.
Một ý tưởng nguy hiểm trong lòng bà ta đang dần được nung nấu.
Lục Đan Bạch lái xe đưa hai mẹ con Tô Tuyết Vy đến một biệt thự ngoại ô tương đối khuất.
Đỗ xe ổn định trong gara, Lục Đan Bạch giúp Tô Tuyết Vy lấy đồ, đưa hai người vào nhà.

“Để Tô Thần Vũ ở đây trước, để cậu bé ngủ một giấc.” Lục Đan Bạch trầm giọng nói.
Tô Tuyết Vy gật đầu, nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường, sau đó cùng Lục Đan Bạch chậm rãi ra khỏi cửa.
“Cô uống gì không?” Lục Đan Bạch đi vào trong bếp: “Nước trái cây hay cà phê?”
“Tôi uống nước lọc là được rồi.”
Lục Đan Bạch bước ra với hai cốc nước và ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy đang cầm cốc nước, không biết nên nói cái gì, trong đầu đều là suy nghĩ, tại sao cô ấy lại giúp mình, cô ấy giúp mình là có mục đích gì sao?
Lục Đan Bạch dường như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, nói thẳng: “Cô Tuyết Vy không phải quá kiêng kỵ tôi.

Cô muốn nói gì thì nói.

Ở đây không có người ngoài.”
“Sao cô lại giúp tôi?” Tô Tuyết Vy cắn môi nghi ngờ.
“Chuyện này...” Ngón trỏ vỗ cằm suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không biết, có lẽ là tôi nghĩ cô quá hiền lành bị người khác ức hiếp, tôi cũng thấy chướng mắt với những hành động của những kẻ đó.”
Tô Tuyết Vy có chút bối rối hỏi: “Cô không sợ nhà họ Tô làm phiền sao?”
“Nhà họ Tô?” Lục Đan Bạch khẽ khịt mũi: “Tôi hoàn toàn không để nhà họ Tô vào mắt, những trò mèo của họ không làm gì được tôi, huống chi họ không dám làm gì tôi..”
Tô Tuyết Vy không biết phải nói gì, chỉ có thể ngây ngốc nói: “Cảm ơn cô Đan Bạch.”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn làm một việc đúng đắn.” Lục Đan Bạch cười cong mắt nhìn Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy cười không nói, cô biết rất rõ Lục Đan Bạch giúp cô chỉ vì Chu Hạo Thanh.
“Cũng đừng hiểu sai ý tôi.

Tôi không giúp cô vì Chu Hạo Thanh, mà là vì tôi muốn giúp cô.

Tôi là người rạch ròi.” Lục Đan Bạch nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng không sợ nhà họ Tô làm phiền tôi.”
“Ý cô là gì?” Tô Tuyết Vy bị những lời này làm cho bối rối.
“Tuy rằng tôi là cô cả nhà họ Lục, nhưng tôi cũng không thể dựa vào thế lực của gia tộc, tôi cũng phải có thực lực của chính mình.” Lục Đan Bạch chớp mắt nhìn Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy không hiểu mà lắc đầu, đặt cái cốc xuống nói: “Dù sao, cám ơn cô nhiều.”
“Không cần cảm ơn mà, cô đói rồi đúng không? Để tôi nấu cơm.” Lục Đan Bạch vừa muốn nói đi nấu cơm, phát hiện mình không biết nấu, liền trở mặt nói: “Tôi sẽ đặt cơm đến đây.”
Quá sững sờ trước hành động của Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy nắm tay cô nói: “Không cần đặt, để tôi làm.”
Lục Đan Bạch ngượng ngùng nhìn cô, cười nói: “Vậy thì phiền cô Tuyết Vy.”
“Không phiền, không phiền, cô đã giúp tôi nhiều như vậy, đây cũng là tôi trả lại sự giúp đỡ của cô một chút.” Tô Tuyết Vy đứng dậy đi tới phòng bếp: “Trong bếp có cái gì không?
“Có đấy, nguyên liệu ở trong tủ lạnh.” Lục Đan Bạch đi theo cô nói: “Để tôi giúp cô.”
“Được.”
Nhất thời, tiếng cười nói của hai người tràn ngập trong biệt thự, tạm thời quên đi mệt nhọc cùng nguy hiểm, lúc này chỉ muốn tận hưởng bình yên khó có được.
Sắp tới, một cơn bão ảnh hưởng đến mọi người sẽ ập đến, nhưng mọi người vẫn không hề hay biết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play