Tô Tuyết Vy ngẩn người, mấy ngày qua rất lâu rồi không đi tới quán bar Hoàng Kim, vội vàng nói: “Tôi không phải là, mà tôi.
.
”
“Đừng có mà tôi, nếu như cô còn muốn làm công việc này hãy ngay lập tức tới đây.
”
“Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.
”
Thực sự Tô Tuyết Vy rất lo lắng cho Tô Thần Vũ, nhìn số điện thoại của Chu Hạo Thanh trong danh bạ, ngón tay chần chừ không thể bấm gọi, cô không muốn lại làm phiền Chu Hạo Thanh.
Đây là lần cuối cùng, Tô Tuyết Vy tự nhủ với bản thân, mở điện thoại lên liên lạc với Chu Hạo Thanh.
“Alo, anh Hạo Thanh.
”
“Có chuyện gì sao Tuyết Vy?” Giọng nói mềm dịu của Chu Hạo Thanh truyền đến.
“Bây giờ tôi có một chút việc, tôi muốn nhờ anh đến giúp tôi chăm sóc cho Thần Vũ một chút, tôi sẽ về nhanh thôi.
”
“Được rồi, em đi làm việc đi, tôi sẽ đến bệnh viện ngay.
”
“Cám ơn anh, Hạo Thanh.
”
Tô Tuyết Vy cầm chặt điện thoại di động trong tay, nhìn Tô Thần Vũ ở trong phòng bệnh, mang theo một vẻ mặt tươi cười đi vào.
“Thần Vũ, mẹ phải đi làm, một lát chú Hạo Thanh sẽ đến chăm sóc cho con, con phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không?”
Tô Thần Vũ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Tuyết Vy lại nhìn cái bánh bao đang cầm trên tay, lập tức không còn thích thú, tại sao vẫn là chú Hạo Thanh đến chăm sóc cho cậu mà không phải là ba đến.
Ở trong lòng Tô Thần Vũ, ba là một người không có thật, mỗi lần Tô Tuyết Vy đều nói với cậu là ba sẽ sớm xuất hiện, nhưng mà cho đến bây giờ cậu vẫn chưa nhìn thấy ba.
Tại quán bar Hoàng Kim, Mạnh Tú Cầm ung dung cao quý ngồi ở ghế sô pha nhìn quản lý: “Điện thoại gọi sao rồi?”
“Bà Tú Cầm, bà yên tâm, tôi đã gọi điện thoại, tôi đảm bảo cô ta sẽ đến đây sớm thôi.
” Người quản lý cúi đầu khom lưng nhìn Mạnh Tú Cầm.
Mạnh Tú Cầm khẽ nghiến răng một cái, nói: “Sau này đừng nên mềm lòng với loại người này, đã nhiều ngày không đến làm như vậy, mọi người trong quán bar Hoàng Kim này ai cũng bất tài như vậy sao?”
“Dạ dạ dạ, bà nói đúng lắm.
”
Mạnh Tú Cầm liếc mắt khinh thường nhìn quản lý, sau đó từ trên ghế sô pha đứng dậy, vỗ tay bước ra cửa nói: “Nhớ kỹ những gì tôi nói, sau này không được chấp nhận những loại người này.
”
“Dạ được, bà đi thong thả, bà đi thong thả.
” Vẻ mặt quản lý ngại ngùng nói.
Nhìn thấy Mạnh Tú Cầm đi rồi, liền quay đầu lại đá mạnh vào cái ghế bên cạnh: “Mẹ kiếp, đồ đê tiện, đúng là chó cậy thế chủ nhân mà!”
“Lát nữa cô ta đến, mấy người hãy làm theo lời bà ta nói.
” Quản lý căn dặn.
Tô Tuyết Vy vội vàng ngồi lên xe, trong đầu cô đã sắp quên mất quán bar Hoàng Kim rồi, những chuyện xảy ra mấy ngày nay làm cho tinh thần cô chút kiệt quệ, đầu óc vô cùng hỗn độn, cái gì cũng không nhớ nổi.
Dựa vào cửa kính xe, suy nghĩ dần dần trôi đi, đột nhiên Tô Tuyết Vy cảm thấy bản thân mình rất giống bốn năm về trước, thời điểm mà cái gì cô cũng không biết.
Khi đó mọi chuyện vẫn như vậy, nếu như lúc trước cô không đi tìm hiểu về lai lịch bản thân cô, hiện tại những chuyện này có thể xảy ra hay không?
Khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, buồn cười chính là không có nếu như, nếu hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ không do dự quyết định đi tìm hiểu lai lịch của bản thân, không có gì quan trọng hơn chuyện này cả.
Hơn nữa, đó là cơ hội duy nhất, cô không muốn bỏ lỡ nó.
Cô biết rằng mỗi một lựa chọn cho chuyện gì đó đều phải trả cái giá tương ứng, bây giờ những chuyện đang xảy ra có lẽ là cái giá cho sự lựa chọn lúc trước.
Két két!
Chiếc xe dừng lại ngay cửa chính quán bar Hoàng Kim.
Nhìn vào cửa chính quán bar Hoàng Kim, đột nhiên Tô Tuyết Vy cảm thấy nơi này giống như một giấc mơ vậy, làm cho cô cảm thấy rất chân thực.
Ở nơi dành cho những người có tiền này, rốt cuộc cô có thể tồn tại đến khi nào?
Đi qua cửa bên hông, bước vào sảnh lớn của quán bar Hoàng Kim, trực tiếp đi vào phòng làm việc của người quản lý.
Cốc cốc cốc!
“Vào đi.
” Giọng nói của người quản lý truyền ra.
Tô Tuyết Vy mở cửa bước vào, ánh mắt không hoảng sợ nhìn người quản lý, mặc kệ kết quả hôm nay có ra sao cô đều sẽ chấp nhận.
Cô chưa kịp lên tiếng nói chuyện, quản lý đã mở miệng la mắng thậm tệ: “Cô còn biết quay về à! Mấy ngày nay không thấy mặt cô đâu, lại tìm đến giường của đàn ông để vui vẻ à?”
Người quản lý nói chuyện rất khó nghe nhưng Tô Tuyết Vy vẫn đứng im chịu trận.
Thấy Tô Tuyết Vy không nói gì, quản lý càng la mắng thậm tệ hơn: “Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không muốn làm nữa ngay lập tức hãy mau cút đi chỗ khác, cô biết ở ngoài kia có bao nhiêu người muốn có được vị trí này hay không?”
Tô Tuyết Vy vẫn cúi đầu không trả lời.
Cô thấy quản lý nói không sai, bản thân vì những chuyện xung quanh mà nghỉ làm lâu đến như vậy, tùy ý quản lý tuôn lời mắng chửi.
Cho dù người quản lý có chửi như thế nào, Tô Tuyết Vy vẫn một mực cúi đầu, toàn bộ tâm trí chỉ suy nghĩ đến Tô Thần Vũ, không biết là Chu Hạo Thanh đã đến bệnh viện hay chưa mà Tô Thần Vũ cũng không biết như thế nào rồi.
Cũng không biết trong khoảng thời gian cô đến đây, Tô Minh Nguyệt có bí mật đến phòng bệnh lần nữa để đưa cậu bé đi không, Tuyệt Vy cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Đột nhiên, con người co rút lại, đôi môi Tô Tuyết Vy run rẩy nói: “Không, không, không.
” Vừa nói vừa lùi về phía sau.
Người quản lý đậo mạnh lên bàn một cái la lớn: “Tô Tuyết Vy! Cô còn nói không, việc này không thể giải quyết qua loa được, tôi còn đang tìm lý do để giữ cô lại, nhưng bây giờ tôi chính thức đuổi việc cô, chuyện này không cần bàn bạc, bây giờ cô hãy mau chóng cút ra khỏi quán bar Hoàng Kim cho tôi!”
Nghe được câu này, Tô Tuyết Vy trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Ông, ông nói cái gì?”
“Tôi nói cái gì? Nãy giờ tôi nói gì cô không nghe thấy sao?” Người quản lý mất kiên nhẫn nhìn cô nói lại một lần nữa: “Tôi nói cô bị đuổi việc, sau này không cần tới làm nữa.
”
Không, cô không thể mất đi công việc này, nếu như ngay cả công việc cũng không còn, cô lấy cái gì để đi thưa kiện, lấy cái gì để bắt Tô Minh Nguyệt phải trả giá thật đắt.
“Tôi xin lỗi, ông có thể cho tôi một cơ hội được không?” Tô Tuyết Vy cầu xin.
“Tôi nói cô không cần đến làm nữa, đừng có ở đây làm liền phiền tôi!” Người quản lý trực tiếp đuổi cô ra khỏi cửa.
Tô Tuyết Vy chưa từng bỏ ý định kéo lấy tay áo của người quản lý cầu xin: “Tôi xin ông đó, cầu xin ông, tôi thể mất đi công việc này, xin ông hãy cho tôi một cơ hội.
”
Bị hành động của Tô Tuyết Vy dọa cho sợ, quản lý như biến thành một hung thần ra tay đuổi Tô Tuyết Vy, lớn tiếng hét lên: “Cô còn không chịu đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cô đi.
”
“Xin hãy cho tôi một cơ hội, một cơ hội nữa.
Tôi không thể mất đi công việc này.
” Tô Tuyết Vy cầu xin.
Người quản lí mất kiên nhẫn ngồi dây dưa với cô, kéo tay áo của mình lên và hét lớn: “Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài.
”
Không!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai người bảo vệ mắc áo đen bước vào, trực tiếp nắm tay Tô Tuyết Vy kéo ra ngoài, Tô Tuyết Vy giãy giụa nói: “Tôi cầu xin ông!”
Tô Tuyết Vy bị ném xuống mặt đất, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, ở bên ngoài đập cửa, cô nhất định không thể để mất đi cơ hội duy nhất để chống lại Tô Minh Nguyệt.
Mạnh Tú Cầm vẫn chưa đi, bà ta trốn trong bóng tối nhìn từng hành động của Tô Tuyết Vy, trong lòng lạnh lùng cười nói, đồ đê tiện, tôi xem sau này cô lấy cái gì để đấu với tôi.
Mà ở một bên khác.
Sau khi Chu Hạo Thanh nhận được điện thoại của Tô Tuyết Vy liền bỏ công việc sang một bên, vội vàng lái xe đến bệnh viện, chỉ cần là Tô Tuyết Vy có bất kỳ yêu cầu gì anh ta đều sẽ làm được, cho dù Tô Tuyết Vy bảo anh ta để yên thì anh ta vẫn sẽ quản, anh ta đã từng nói rồi nhất định phải bảo vệ Tô Tuyết Vy.
.