Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Tô Tuyết Vy im lặng thì bắt đầu ra vẻ tốt bụng nói.
“Tuyết Vy, em xem chị sắp đính hôn với anh Vân Hạo rồi, đến lúc đó em cũng có thể đến tham dự.”
Tô Tuyết Vy cong khóe miệng.
“Được thôi, vậy trước tiên xin chúc mừng hai người.
Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Tô Tuyết Vy nói xong thì không thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ, quay người đi lên lầu một mình.
Cuộc thảo luận trong phòng khách vẫn tiếp tục, Tô Tuyết Vy làm như bản thân không nghe thấy gì hết, vừa vào phòng thì lập tức khóa cửa nhốt mình bên trong.
Anh sắp đính hôn rồi, là sự thật.
Lần này thật sự sẽ đính hôn, nhưng vị hôn thê của anh không phải là cô nữa.
Tô Tuyết Vy ngồi dưới đất, không biết cô đã khóc bao lâu, mãi cho đến khi nước mắt trên mặt khô cạn thì lúc này bên ngoài có người gõ cửa một cái, cô không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đang tự mãn đắc ý như người chiến thắng, khoe khoang liếc nhìn Tô Tuyết Vy.
“Cô cũng đã nghe những gì tôi nói vừa rồi đúng không? Tôi sắp đính hôn với anh Vân Hạo rồi, tôi không so đo những chuyện trước đây với cô nữa, nếu cô muốn thì hoan nghênh cô đến tham dự buổi lễ đính hôn của chúng tôi.”
Khuôn mặt tràn đầy đắc ý và sự vui sướng không thể che giấu của Tô Minh Nguyệt khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Cô không cần phải khoe khoang như vậy trước mặt tôi làm gì, bởi vì cô sẽ không bao giờ có thể nhận được bất kỳ lời chúc phúc nào từ tôi hết.”
Tô Minh Nguyệt cúi đầu cười một tiếng rồi nói.
“Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm đến lời chúc phúc của cô sao? Chẳng qua là tôi muốn cho cô thấy rõ tình hình hiện tại mà thôi, anh Vân Hạo không còn yêu cô nữa, cho nên dù cô có cố gắng như thế nào thì cũng vô dụng thôi, cứ coi như cô đã con trai thì có sao đâu? Anh Vân Hạo sẽ không quan tâm đâu.”
Tô Tuyết Vy không thể nhịn được cười khi nghe những lời này.
“Tại sao cô sắp được đính hôn với Thịnh Vân Hạo rồi mà vẫn còn lo lắng đề phòng tôi như vậy? Chẳng lẽ cô sợ tôi sẽ chạy đến lễ đính hôn của hai người rồi nói cho Thịnh Vân Hạo biết rằng anh ấy và tôi đã có một đứa con trai sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Tô Minh Nguyệt, Tô Tuyết Vy tiếp tục nói.
“Nhưng mà đây cũng là một cách, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất không nên.
Khoe khoang ở trước mặt tôi, nếu không tôi thực sự sẽ chạy đến phá hủy buổi lễ đính hôn của các người.
Phá hủy buổi lễ đính hôn mà cô tha thiết mơ ước đấy.” Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như cô dám làm như vậy thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Tô Minh Nguyệt cũng không chịu yếu thế uy hiếp.
“Thật sao? Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, chờ xem xem đến lúc đó ai mới là người sống không bằng chết?”
Tô Tuyết Vy nói xong thì dừng lại sau đó lại nói tiếp: “Nếu như Thịnh Vân Hạo ở trước mặt biết bao nhiêu người biết được rằng anh ấy vẫn còn một đứa con trai thì cô cảm thấy anh ấy sẽ tiếp tục đính hôn với cô hay là sẽ đến nhận lại con trai của tôi? Cô thật sự cho rằng ở trong lòng anh ấy, cô quan trọng hơn con trai anh ấy sao? Nếu như cô có lòng tin như vậy, vậy thì bây giờ cô không cần phải ở đây khoe khoang với tôi làm gì.” Mỗi câu của Tô Tuyết Vy đều đâm vào chỗ đau của Tô Minh Nguyệt.
Tô Minh Nguyệt nghe cô nói như vậy thì cười thoải mái một cách lạ thường.
“Được rồi, Tô Tuyết Vy, tôi không quan tâm cô nói cái gì, dù sao thì hiện tại tôi sẽ là người sắp đính hôn với anh Vân Hạo, chứ không phải là cô.
Tôi sẽ không bỏ trốn khỏi buổi lễ đính hôn của anh Vân Hạo, cho nên cô dâu tương lai của anh ấy chắc chắn cũng sẽ là tôi.”
Tô Tuyết Vy thầm nhủ với bản thân phải bình tĩnh, giờ phút này cô tuyệt đối không thể để nước mắt của mình rơi xuống, cũng không thể lộ ra dù chỉ là một chút yếu đuối trước mặt Tô Minh Nguyệt.
Nếu như cô để cho cô ta thấy một chút biểu hiện của sự yếu đuối, vậy thì người thua cuộc chính là cô.
“Thật là buồn cười, cô nghĩ rằng tôi hiếm lạ cái vị trí cô dâu của Thịnh Vân Hạo sao? Chẳng qua cũng chỉ là thứ tôi không cần mà thôi, cô lại coi nó như bảo bối như vậy, thật là nực cười.” Tô Tuyết Vy lạnh lùng châm biếm Tô Minh Nguyệt.
Thế nhưng Tô Tuyết Vy không biết rằng, ngay khi cô nói ra câu này thì Tô Minh Nguyệt đã lén ghi âm lại.
“Không biết anh Vân Hạo sẽ nghĩ như thế nào khi nghe cô nói về anh ấy như vậy? Dù sao thì tôi cũng không thể phủ nhận chuyện trước đây anh ấy từng yêu cô.”
Tô Tuyết Vy không thèm nói chuyện vớ vẩn với cô ta nữa.
“Tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, xin mời cô về cho.” Tô Tuyết Vy nói xong thì lập tức đóng cửa lại.
Tô Tuyết Vy biết Tô Minh Nguyệt có hàng ngàn hàng vạn cách khiến cô rời khỏi Thịnh Vân Hạo, nhưng bây giờ cô chẳng còn gì ngoài Tô Thần Vũ, lời đe dọa của cô với Tô Minh Nguyệt chẳng qua là để cô ta đừng có bất kỳ chủ ý xấu nào với Thần Thần mà thôi.
Buổi tối Tô Tuyết Vy không xuống ăn tối, bởi vì cả nhà Tô Hồng Dịch đang sum họp đoàn tụ với nhau mà cô thì hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc vui đó.
Chỉ là vào buổi tối, lúc Tô Thần Vũ đến tìm cô, trong tay còn cầm theo một thứ.
“Thần Vũ, là ai đã đưa cái này cho con?” Tô Tuyết Vy cầm lấy tấm thiệp mời màu đỏ trên tay Thần Vũ, nhìn một cái rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Là cô Minh Nguyệt, cô ấy bảo con đưa cái này mẹ, cô ấy còn nói mẹ nhìn thấy cái này thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.” Thần Vũ ngây thơ không biết gì mở miệng nói.
Tô Tuyết Vy nhìn tấm thiệp mời màu đỏ này với vẻ mặt đau khổ, cô biết Tô Minh Nguyệt cố tình đưa tấm thiệp này đến để nhục nhã cô.
“Mẹ biết rồi, Thần Vũ mau đi ngủ thôi.” Tô Tuyết Vy nói xong thì ôm Thần Vũ vào giường, dỗ bé ngủ.
Đợi sau khi Thần Vũ ngủ say, Tô Tuyết Vy mới cầm tấm thiệp mời lên xem, thiệp mời màu đỏ thiết kế trang bìa theo kiểu Việt Nam, trông rất đẹp, nhưng trong mắt Tô Tuyết Vy, nó lại là vũ khí sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô run rẩy mở ra, phía trên là ảnh chụp của Thịnh Vân Hạo và Tô Minh Nguyệt, Tô Minh Nguyệt dựa đầu vào trong ngực của anh, mà Thịnh Vân Hạo cũng nhìn cô ta bằng dáng vẻ cưng chiều.
Tô Tuyết Vy cảm thấy thật châm chọc, bốn năm trước cô và Thịnh Vân Hạo cũng có tấm thiệp mời như thế này, vậy mà bây giờ cô lại nhận được thiệp mời của anh và một người phụ nữ khác.
Lễ đính hôn của họ khi đó cũng rất bắt mắt nhưng dường như tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Nhưng bây giờ cô lại khóc khi nhận được thiệp mời đính hôn của Thịnh Vân Hạo và Tô Minh Nguyệt, đối với cô mà nói thì chuyện này chính là một sự mỉa mai và nhục nhã.
Cô cũng từng tưởng tượng Thịnh Vân Hạo sẽ kết hôn sinh con, nhưng cô hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại như thế này, tại sao hết lần này đến lần khác người phụ nữ đó lại là Tô Minh Nguyệt?
Thành thật mà nói, cô thực sự không cam lòng.
Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không quan tâm hay sốt sắng về chuyện đính hôn giữa mình và Tô Minh Nguyệt, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giải quyết công việc của công ty thì anh luôn phái người đi tìm Tô Tuyết Vy, nhưng đều không thu được tin tức gì.
Đêm đó, trong phòng làm việc của chủ tịch được chiếu sáng rực rỡ trên tầng 23, phong cách trang trí đen trắng khiến cả căn phòng trông thật lạnh lẽo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng và tính cách của chủ nhân.
Thịnh Vân Hạo ngồi im lặng trên ghế sofa với khuôn mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy xấp thiệp mời màu đỏ chất đống trước mặt, anh cảm thấy bực bội lạ thường.
Anh nghĩ bản thân nên vui vẻ, dù sao thì Tô Minh Nguyệt cũng chính là ân nhân đã cứu mạng anh khi anh còn bé, anh vẫn luôn tìm kiếm người đó rất nhiều năm, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể đính hôn với cô ấy, nhưng tại sao anh lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Tất cả những gì mà anh đang nghĩ đến đều là hình bóng của người phụ nữ đó, khung cảnh đính hôn của anh và Tô Tuyết Vy vào bốn năm trước hiện lên rất rõ ràng.
Chỉ là buổi lễ đính hôn đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của anh.
Anh biết bản thân anh không có cách nào thoát ra khỏi cái bóng của buổi lễ đính hôn bốn năm trước, nhưng mà bây giờ hình như anh rất muốn nói lời xin lỗi với Tô Minh Nguyệt thì phải? Bởi vì anh biết rõ anh không hề yêu cô.
“Tổng giám đốc Cảnh, buổi lễ đính hôn của anh đã được sắp xếp xong xuôi, thiệp mời cũng đã được gửi đi, bây giờ cũng đã rất muộn rồi, chủ tịch không tan làm sao ạ?” Trợ lý vừa mở cửa đi vào nhẹ giọng hỏi.
Thịnh Vân Hạo im lặng không trả lời, giống như anh đang bị cuốn vào suy nghĩ của riêng mình, trợ lý chỉ có thể im lặng chờ Thịnh Vân Hạo trả lời.
Ngay khi trợ lý nghĩ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ không trả lời thì Thịnh Vân Hạo đột nhiên đứng dậy, không nói một lời cứ thế cầm áo khoác đi ra ngoài, trợ lý chỉ có thể nhanh chóng đi theo anh.
“Tổng giám đốc, ngày mai chính là lễ đính hôn của anh, bây giờ anh muốn về nhà sao?” Trợ lý thấy Thịnh Vân Hạo ngồi vào xe thì không nhịn được hỏi.
“Không phải, lái xe đến bờ sông.”
Mặc dù người trợ lý cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn khởi động xe sau đó lái xe đi về phía bờ sông.
Sau khoảng thời gian bốn năm anh lại đến bên bờ sông này, lần này đến đây anh cảm thấy dường như tất cả đã trôi qua mấy kiếp rồi, năm đó chính tại bờ sông này, anh đã thổ lộ với Tô Tuyết Vy, sau đó cầu hôn thành công.
Rốt cuộc thì bây giờ cũng không thể quay lại như lúc trước..