Tô Tuyết Vy lạnh lùng nhìn Tô Minh Nguyệt đang tự đánh giá bản thân, nhưng cô không phải là người cực kỳ nhàm chán như vậy.
“Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.
” Tô Tuyết Vy nói xong thì muốn xoay người rời đi, nhưng lời nói của Tô Minh Nguyệt đã ngăn cô lại.
“Tôi đã nói tôi muốn cảm ơn cô mà, như thế này đi, chỉ cần cô chịu rời khỏi anh Vân Hạo thì tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô.
” Tô Minh Nguyệt nghiêm nghị nói.
Tô Tuyết Vy cảm thấy thật nực cười.
“Nếu tôi không chịu đi thì sao?”
Đôi mắt của Tô Minh Nguyệt trở nên lạnh lẽo khi nghe cô nói vậy, cô ta lại quay đầu nhìn Thần Vũ đang ngồi trên ghế ở hành lang.
“Tôi không nghĩ rằng cô có tư cách gì để mặc cả với tôi.
”
Đối mặt với lời đe dọa trắng trợn của Tô Minh Nguyệt, Tô Tuyết Vy hoàn toàn không thèm quan tâm bình tĩnh đáp lại.
“Cô muốn dùng Thần Vũ để uy hiếp tôi sao? Chỉ sợ là cô đã quên thằng bé là con trai của ai rồi.
”
Lời đe dọa ngang ngược của Tô Tuyết Vy khiến Tô Minh Nguyệt choáng váng một lúc.
“Vì vậy, tốt hơn hết là cô đừng nên đưa ra bất kỳ ý nghĩ xấu nào.
” Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng.
Tô Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết Vy sẽ đe dọa cô ta như thế này.
Nhưng mà Tô Minh Nguyệt tạm thời kìm nén cơn tức giận trong lòng, cười nói với Tô Tuyết Vy.
“Nếu cô bằng lòng rời khỏi anh Vân Hạo, thì tôi sẵn sàng để cô quay về nhà họ Tô, dù sao thì cũng tốt hơn là tình trạng ăn nhờ ở đậu như bây giờ.
”
Nghe điều kiện của Tô Minh Nguyệt, cô càng cảm thấy nực cười hơn.
Năm đó, khi cô rời khỏi nhà họ Tô thì cô hoàn toàn không muốn quay lại nhà họ Tô.
Mà ở nhà họ Tô có một người mà cô hận nhất trong cuộc đời này, còn hận hơn cả Tô Minh Nguyệt và Mạnh Tú Cầm.
Không ai trên thế giới này có thể hiểu được cảm giác đó, cô có cảm xúc rất phức tạp với Tô Hồng Dịch, người đang cầm quyền hiện tại của nhà họ Tô, hồi đó là ông ta đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện nhưng cũng chính tay ông ta đã đẩy cô vào địa ngục.
Có lẽ trên đời này ngoại trừ ông ta thì không có ai biết nguyên nhân thật sự khiến cô rời khỏi nhà họ Tô, ngay cả Chu Hạo Thanh cũng không biết.
Cô nghĩ đến cái đêm khủng khiếp đó, cô đã nghĩ nếu như mình có thể chết trong đêm đó thì tốt quá, nhưng số phận đã không để cô chết vào đêm đó.
Cho nên từ khi đó cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Tô, bây giờ nghe xong lời này của Tô Minh Nguyệt, toàn thân cô khẽ run lên, căm hận nhìn Tô Minh Nguyệt rồi lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng tôi hiếm lạ nhà họ Tô mấy người lắm sao? Cho dù bây giờ cô có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không trở lại nhà họ Tô, cho nên cô nên từ bỏ suy nghĩ này đi.
”
Tô Minh Nguyệt không bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết Vy sẽ từ chối cô ta một cách dứt khoát như vậy.
“Tô Tuyết Vy, cô đừng có mà không biết tốt xấu, cô đã quên mất lúc trước là ai mang cô từ cô nhi viện trở về, là ai cho cô chỗ ở sao? Hiện tại cô trở nên vong ân phụ nghĩa như vậy, cô có xứng đối mặt với ba sao?”
Tô Minh Nguyệt không nhắc đến Tô Hồng Dịch thì còn tốt, vừa nhắc đến Tô Hồng Dịch thì cả người cô giống như một con sư tử đang giận dữ, giống như phát điên gầm lên với Tô Minh Nguyệt một cách mất kiểm soát: “Tô Minh Nguyệt, đừng có nhắc đến ba cô trước mặt tôi.
”
Tô Minh Nguyệt bị Tô Tuyết Vy mắng như vậy, cô ta có chút không biết phải làm sao, cô ta không hiểu tại sao Tô Tuyết Vy lại đột nhiên trở nên mất kiểm soát, như thể cô ta vừa nói ra điều gì vô cùng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Tô Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần.
“Tô Tuyết Vy, cô bị điên rồi sao, cô dám la mắng với tôi sao? Tôi chỉ đề nghị cô trở về nhà họ Tô, không cần phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu mà thôi, cô không biết tốt xấu đến mức đó hả.
”
Nếu như không phải Tô Minh Nguyệt nhắc đến Tô Hồng Dịch thì Tô Tuyết Vy cũng sẽ không mất kiểm soát như vậy, cô gần như đã quên hết những vết sẹo và ký ức xấu xí đó, nhưng bây giờ chúng lại bị khui ra.
“Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Tô Minh Nguyệt cô cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa.
” Tô Tuyết Vy nói xong thì lập tức muốn rời đi.
Nhưng Tô Minh Nguyệt đã ngăn cô lại lần nữa.
“Tô Tuyết Vy, cô nhất định phải rời khỏi anh Vân Hạo.
” Tô Minh Nguyệt tiếp tục dây dưa không ngừng.
Tô Tuyết Vy lại bị Tô Minh Nguyệt ngăn lại thì trong lòng rất tức giận.
Biểu cảm trong mắt cô khi nhìn Tô Minh Nguyệt vô cùng lạnh lùng.
“Hôm nay cô gọi tôi đến bệnh viện chính là muốn cùng tôi nói những lời này sao? Nếu như cô thật sự gọi tôi đến bệnh viện chỉ để nói những lời nói nhảm này, vậy thì tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa đâu, mời cô tránh ra.
”
Nhưng mà Tô Minh Nguyệt làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy, cô ta gọi Tô Tuyết Vy đến bệnh viện.
Chính là để thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta.
“Tô Tuyết Vy, tôi không muốn cãi nhau với cô, tôi nghĩ cô cũng đã biết anh Vân Hạo không còn yêu cô nữa, cho nên cô ở bên cạnh anh ấy cũng không có ích lợi gì, nếu như cô bằng lòng rời xa anh ấy, tôi có thể đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của cô.
”
“Thật sao? Cô sẵn sàng đồng ý bất kỳ điều kiện gì của tôi sao? Vậy thì tốt thôi, mời cô trả lại cho tôi thời gian bốn năm đã qua, nếu như cô có thể làm được thì tôi cũng sẽ làm được.
”
Sự kiên nhẫn của Tô Minh Nguyệt gần như cạn kiệt, giọng điệu của cô ta cũng trở nên vô cùng thô lỗ.
“Tô Tuyết Vy, tốt nhất là cô nên đồng ý yêu cầu của tôi.
Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận.
”
Tô Tuyết Vy nhìn Tô Minh Nguyệt, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đã hoàn toàn thay đổi, cô ta hoàn toàn không phải Tô Minh Nguyệt.
Mặc dù trước đây cô ta cũng rất tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, có thể bất chấp mọi thủ đoạn vì Thịnh Vân Hạo.
Cô vẫn còn nhớ khi còn bé lần đầu tiên cô đến nhà họ Tô, cô ta còn kéo lấy tay cô gọi em gái một cách thân thiết, nhưng nội tâm của cô ta bây giờ u ám biết bao nhiêu.
“Chuyện mà tôi hối hận nhất chính là được nhà họ Tô các người nhận làm con nuôi.
” Tô Tuyết Vy nói ra lời thật trong lòng.
Đúng vậy, chuyện mà cô hối hận nhất không phải là chuyện cô cố chấp làm theo ý mình vào bốn năm trước, mà là bị nhà họ Tô bọn họ nhận nuôi.
Ban đầu cô cho rằng Tô Hồng Dịch thật lòng thật dạ coi cô là con gái, nhưng cô không ngờ ông ta còn có suy nghĩ đó.
Khi đó, cô vừa mới bị Thịnh Vân Hạo hiểu lầm đã ngoại tình với người đàn ông khác, cô đã không nói ra sự thật về đứa con trong bụng, cứ để mặc cho bản thân bị Thịnh Vân Hạo hiểu lầm.
Cô tuyệt vọng trở về nhà, ban đầu cô tưởng rằng Tô Hồng Dịch ít nhất sẽ an ủi cô vài câu, nhưng cô không ngờ Tô Hồng Dịch lại mượn say rượu ép cô phát sinh quan hệ với ông ta.
Đêm ấy cô đã chống cự mạnh mẽ, thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Hồng Dịch, khóc lóc chạy ra ngoài, cũng vào đêm đó cô đã đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Cô sẽ không bao giờ có thể quên được đêm đó, chuyện này cũng đã trở thành một bí mật vĩnh viễn chôn chặt trong lòng cô.
Cho dù cô ở nước ngoài vất vả khó khăn rồi gặp được Chu Hạo Thanh, cô nói cho Chu Hạo Thanh biết chuyện về bản thân và nhà họ Tô, nhưng cô cũng không nói ra chuyện này.
Ban đầu Thịnh Vân Hạo hiểu lầm cô, cô muốn nhân cơ hội này ra nước ngoài tìm Tô Tranh Hữu, cũng chính là ba ruột của cô.
Tất cả mọi người đều nói Tô Tranh Hữu có liên quan đến vụ giết người đẫm máu trong vụ cháy ở nhà họ Trình nhiều năm trước, nhưng mà cô không tin vì trong ấn tượng của cô.
Tô Tranh Hữu là một người rất tốt bụng và dễ gần, ông sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
Đó là lý do tại sao cô sợ hãi không dám nói cho Thịnh Vân Hạo biết thân thế của Thần Vũ.
Cô không muốn để cho Thịnh Vân Hạo biết cô là con gái của một tội phạm giết người, càng không muốn làm liên lụy đến Thần Vũ.
Thần Vũ là do cô dùng mạng sống của mình để đổi lấy, vì vậy bất luận như thế nào thì cô cũng phải đảm bảo tương lai của Thần Vũ được hạnh phúc, không có gì phải âu lo.
Khi Tô Tuyết Vy dẫn Thần Vũ rời khỏi bệnh viện, Tô Minh Nguyệt vẫn còn ở sau lưng điên cuồng lăng mạ cô, nhưng mà cô không quan tâm đến điều đó.
Mãi cho đến khi đi ra đến cổng, cô và Thần Vũ bất ngờ bị một chiếc xe thương vụ màu đen chở đi.
Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến Tô Tuyết Vy không ngờ tới, chiếc xe thương vụ màu đen này dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Tô.
Tô Tuyết Vy cảm thấy vô cùng quen thuộc với nơi này, nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
.