Lâm Tịch Tuyết là người đầu tiên nhận thấy sự xuất hiện của Thịnh Vân Hạo, liền lên tiếng chào hỏi.
"Tổng giám đốc Hạo, thật khéo quá.
"
Thịnh Vân Hạo thờ ơ trả lời cô ấy.
"Không khéo, tôi vừa hay cũng là người đứng ra tổ chức bữa tiệc này.
" Lâm Tịch Tuyết không vì câu trả lời này của anh mà thấy khó chịu, chỉ quay sang nói với Tô Tuyết Vy.
"Vậy cậu cứ ở cạnh Tổng giám đốc Hạo đi nhé, tí nữa tớ lại qua tìm cậu.
Tớ qua bên kia chào hỏi trước.
"
Tô Tuyết Vy nghe vậy gật đầu, vốn dĩ cô còn muốn nói chuyện với cô ấy một lúc nữa.
Bữa tiệc tối nay lớn như vậy, nhưng dường như cô chỉ quen mình Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết tìm cớ rời đi, chỉ còn lại Thịnh Vân Hạo và cô, cô vốn tưởng rằng có thể thuận lợi trải qua buổi tối ngày hôm nay, nhưng mọi chuyện hiển nhiên không theo ý cô.
"Đi thôi.
" Thịnh Vân Hạo vô cảm đưa tay về phía Tô Tuyết Vy.
"Đi đâu?" Cô không biết anh ấy lại định giở trò gì nữa.
"Đi xem kịch.
" Thịnh Vân Hạo không đợi cô lên tiếng, liền cầm lấy cánh tay cô khoác vào trong cánh tay anh.
"Làm một người tình bí mật thì cũng phải làm cho tốt, đừng có khiến tôi mất mặt.
" Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước.
Anh có nhất thiết hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô là tình nhân của anh không? Chẳng lẽ việc làm cô tổn thương khiến anh vui lắm sao?
Vậy những lời này Tô Tuyết Vy chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu, không thể trực tiếp hỏi thẳng anh.
Mục đích của buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay chính là mỗi công ty trích ra một số tiền, cho dù nhiều hay ít đều được, vì vậy buổi tối ngày hôm nay các tập đoàn, công ty vì thể diện mà đều liều mạng quyên góp.
Thịnh Vân Hạo đưa cô đến sàn đấu giá, cô không biết anh muốn làm trò quỷ quái gì, nhưng trong tim luôn có cảm giác bất an.
Người phụ trách đấu giá đang chủ trì cuộc đấu giá trên sân khấu, nhưng những người trả giá chủ yếu đều là vợ của Tổng giám đốc, hoặc là các cô chủ nhà giàu, vật đấu giá cũng chỉ là trang sức linh tinh, vì vậy Tô Tuyết Vy căn bản không hề hứng thú.
Bỗng nhiên người phụ trách đấu giá đọc tên cô.
"Vật đấu giá tiếp theo, ừm, là một vòng cổ ngọc bích do bà Tô Tuyết Vy quyên tặng.
Xin hỏi bà Tô Tuyết Vy có ở đây không ạ?" Người phụ trách hỏi.
truyện kiếm hiệp hay
Tô Tuyết Vy ngạc nhiên quay sang nhìn Thịnh Vân Hạo.
"Lại chuyện gì vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi anh, ngữ khí có phần khó chịu.
Thịnh Vân Hạo tỏ vẻ như chuyện không liên quan đến mình, đáp: "Sao thế? Tôi lấy tên cô quyên tặng một chiếc vòng cổ, có vấn đề gì sao?"
"Anh dựa vào đâu mà tự ý quyết định thay tôi, anh! " Tô Tuyết Vy đang chất vấn anh thì người phụ trách tiếp tục nhắc đến tên cô.
"Bà Tô Tuyết Vy, mời bà đứng lên.
" Giọng nói của ông ấy vang vọng khắp hội trường.
Tô Tuyết Vy vốn không thích mấy cái chuyện xuất hiện giữa đám đông như thế này, cô vẫn đang tức giận chuyện Thịnh Vân Hạo tự ý hành động sau lưng cô, nhưng anh chỉ lạnh giọng nhắc nhở.
"Cô tốt nhất là đứng lên cho tôi, nếu không cô sẽ không tưởng tượng được hậu quả là gì đâu.
”
Tô Tuyết Vy vừa nghe Thịnh Vân Hạo nhắc nhở, vừa nhìn hội trường vốn dĩ trật tự nay lại có chút náo loạn, cô chỉ đành gượng gạo đứng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung vào cô, cô hoàn toàn không thích ứng được với điều này, đầu óc liền vang lên những tiếng ong ong.
Người phụ trách đấu giá sau đó nói gì cô cũng không biết, nhưng khi cô ngồi xuống, Thịnh Vân Hạo ở bên cạnh cười như không cười, nói: "Kịch hay bắt đầu rồi.
"
"Thịnh Vân Hạo, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Tô Tuyết Vy cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như cô vốn nghĩ.
Đối với mỗi người đang ngồi ở hội trường này, đá ngọc bích cũng không phải là thứ gì xa lạ, làm gì có cô gái nào ở đây không có một hai khối ngọc bích, vì vậy nếu không phải là món trang sức gì đặc biệt thì làm gì có ai thèm để ý đến, chứ đừng nói là đấu giá.
Mà những vợ, cô chủ có mặt ở buổi đấu giá ngày hôm nay đều đem đồ vật này nọ đi quyên góp, nhưng sau đó lại bỏ tiền ra mua lại chúng về chơi.
Vì vậy khi chuỗi vòng của Tô Tuyết Vy được đưa lên, không có ai giơ bảng cả, bởi vì sẽ không có mua những đồ vật không phải của mình cả.
Đương lúc Tô Tuyết Vy còn đang lúng túng, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Hai tỷ.
"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía người lên tiếng, Tô Tuyết Vy cũng liếc mắt nhìn, hóa ra là Chu Hạo Thanh.
Anh ta nhìn cô đầy ấm áp, còn nở một nụ cười trấn an cô, mà tất cả những điều này đều bị Thịnh Vân Hạo thu vào tầm mắt.
Tô Tuyết Vy thầm nghĩ chỉ cần Chu Hạo Thanh mua chiếc vòng cổ kia là mọi chuyện sẽ suôn sẻ kết thúc, nhưng đúng lúc này, Thịnh Vân Hạo ngồi bên cạnh cô lại giơ biển.
"Hai tỷ linh một triệu.
" Anh chậm rãi lên tiếng.
Tô Tuyết Vy trừng mắt nhìn anh.
"Anh làm vậy là có ý gì?"
Thịnh Vân Hạo nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô, lạnh lùng đáp: "Sao? Cô thấy Chu Hạo Thanh vì cô mà trả giá nên rất đắc ý đúng không?"
"Anh đừng có mà cố tình gây sự.
" Tô Tuyết Vy thấy anh lúc này thật ấu trĩ.
"Hừ, cô đừng quên chiếc vòng đó là của tôi, tôi mua lại thì có gì sai?" Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng.
"Hai tỷ ba trăm.
"
Chu Hạo Thanh lại giơ biển một lần nữa, dường như là cố tình.
Mà Thịnh Vân Hạo ở bên này nghe thấy vậy cũng cố tình giơ bảng.
"Hai tỷ ba trăm linh một.
"
Bên dưới không chỉ mình Tô Tuyết Vy mà cả những người khác đều biết người nối nghiệp tập đoàn Chu Thị chính là Chu Hạo Thanh và Thịnh Vân Hạo đang tranh giành nhau một chiếc vòng cổ.
"Hai tỷ năm trăm triệu.
" Chu Hạo Thanh tiếp tục giơ bảng
Thịnh Vân Hạo liếc nhìn Tô Tuyết Vy rồi tiếp tục nói.
"Hai tỷ năm trăm linh một.
"
Tô Tuyết Vy nhìn anh đầy căm hận.
"Anh rốt cuộc có ý gì hả Thịnh Vân Hạo?" Tô Tuyết Vy định nói cho Chu Hạo Thanh biết chiếc vòng đó vốn không phải của cô, vậy nhưng Thịnh Vân Hạo dường như đoán trước được hành động này, liền giữ chặt lấy cô.
"Tốt nhất là cô ngồi yên ở đây cho tôi, nếu không đêm nay Chu Hạo Thanh sẽ táng gia bại sản.
"
Ánh mắt Tô Tuyết Vy hiện lên vẻ kinh ngạc và giận dữ, hóa ra buổi đấu giá ngày hôm nay chính là vở kịch mà Thịnh Vân Hạo đã lên kế hoạch từ trước.
Mục đích của anh chính là đối phó với Chu Hạo Thanh, cô đã đoán được tại sao Thịnh Vân Hạo lại đưa cô đến đây, tại sao anh ta lại lấy tên cô quyên tặng chiếc vòng cổ đó.
"Thịnh Vân Hạo, anh là đồ khốn nạn.
" Tô Tuyết Vy tức giận buông lời mắng chửi, trong lòng hy vọng Chu Hạo Thanh sẽ không mắc bẫy của anh ta.
"Đừng lo, chuyện khốn nạn nhất vẫn ở phía sau cơ.
" Thịnh Vân Hạo dứt lời liền tiếp tục giơ bảng.
"Ba tỷ rưỡi.
" Thịnh Vân Hạo mạnh mẽ nói.
Hội trường bắt đầu vang lên những tiếng thổn thức cảm thán, giá trị của chiếc vòng cổ kia căn bản không đến ba tỷ rưỡi, vì vậy sự quan tâm của mọi người hiển nhiên không đặt trên chiếc vòng cổ kia.
"Bốn tỷ.
"
Chu Hạo Thanh kiên định giơ bảng.
Tô Tuyết Vy nóng lòng muốn nhắc nhở anh, không nên tiếp tục trả giá nữa, nhưng Thịnh Vân Hạo vẫn mạnh mẽ kìm hãm cô.
"Mười bảy tỷ rưỡi.
" Thịnh Vân Hạo trả giá ngày một cao, khiến Tô Tuyết Vy lo lắng thay Chu Hạo Thanh.
"Sao thế? Lo lắng cho anh ta sao? Cô đoán xem liệu anh ta có trả giá nữa không?" Dường như tâm tình Thịnh Vân Hạo rất tốt, nở một nụ cười hỏi cô.
Nhưng Tô Tuyết Vy biết, đằng sau nụ cười ấy là những suy tính khó đoán.
"Anh thấy vui không?" Cô quay đầu đi, không nhìn anh mà hỏi.
"Vui, vui chứ, tất nhiên tôi rất vui rồi.
"
Mà lúc này, Chu Hạo Thanh cũng đã trả hai mươi tư tỷ rưỡi, bầu không khí trong hội trường nóng hơn bao giờ hết, tất cả đều thấp thỏm không yên, không biết ai mới là người chiến thắng.
"Cô nói xem, nếu tôi trả ba mươi lăm tỷ thì sao?" Thịnh Vân Hạo ép Tô Tuyết Vy nhìn mình.
Cô chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời anh.
"Ba mươi lăm tỷ.
" Thịnh Vân Hạo quả nhiên nói được làm được, hội trường lại một lần nữa huyên náo.
"Năm mươi hai tỷ rưỡi.
" Chu Hạo Thanh cũng kiên định giơ bảng.
Trong lòng Tô Tuyết Vy vô cùng lo lắng nhưng lại không thể nói ra, cô dằn vặt chính bản thân mình đã ảnh hướng đến anh, còn giá bán thì không có dấu hiệu dừng lại.
.