Tô Tuyết Vy đi vào khách phòng liền trông thấy Tô Thần Vũ đang ngủ rất ngon.

Cô đi đến bật chiếc đèn ở đầu giường cậu bé lên, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ đèn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Cô ngồi bên đầu giường, dịu dàng vuốt tóc Tô Thần Vũ.

Con trai cô vẫn còn nhỏ như vậy, tại sao ông trời lại đối xử bất công với nó như thế?
Nhưng cô vẫn trách bản thân cô nhiều hơn, khi cô mang thai Tô Thần Vũ, sức khỏe cô không được tốt.

Giá như, giá như lúc ấy cô khỏe mạnh hơn, thì cậu bé cũng không sinh thiếu tháng, càng không mắc bệnh.
Tô Thần Vũ vẫn chưa đủ tháng đã được sinh ra, khi sinh ra thì cơ thể vô cùng yếu ớt, Tô Tuyết Vy đã tốn biết bao công sức mới có thể nuôi lớn được con trai như bây giờ, vậy mà vận mệnh lại một lần nữa trêu đùa cô.
Giờ đây lại bị Thịnh Vân Hạo nhốt ở đây, nhưng có lẽ đây cũng là cơ hội để cứu Tô Thần Vũ, nhưng Thịnh Vân Hạo hận cô như vậy, liệu anh có để cô mang thai lần nữa không?
Cô buồn bã cúi đầu, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.
Cô nằm cùng con nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết tự bao giờ cũng dần dần thiếp đi.
Trong mơ, cô dường như nghe thấy tiếng Thịnh Vân Hạo điên cuồng chất vấn cô, nhưng cô thì một câu cũng không thèm giải thích.

Mãi đến khuya, Thịnh Vân Hạo mới quay về nhà.

Dường như tâm tình anh không được tốt, quản gia cũng chỉ đành nhận lấy áo khoác trong tay anh, không dám hé răng nói một lời nào.
Thịnh Vân Hạo bước chân lên lầu, bỗng nhớ ra điều gì đó, anh dừng bước hỏi: "Tô Tuyết Vy đâu?"
"Cô Vy sau khi dùng bữa tối đã đến phòng của cậu chủ rồi ạ, cô ấy cũng tiện thể ngủ tại đó luôn." Quy Ngọc Quỳnh vội vàng trả lời.
Thịnh Vân Hạo nghe vậy cũng không nói gì nữa, quay người đi tiếp.
Buổi tối anh nhận được điện thoại của công ty, trong điện thoại nói bọn họ vừa nhìn trúng một mảnh đất ở phía tây thành phố, nhưng chiều hôm nay đột nhiên lại bị người khác tranh mất.
Anh liền vội vàng đến công ty xử lý, lúc đến nơi, mới biết kẻ cướp mất miếng đất ấy chính là Chu Hạo Thanh.
Xem ra anh ta định khai chiến với anh rồi.
Vừa mở cửa phòng, Thịnh Vân Hạo nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang ghé sát vào giường Tô Thần Vũ ngủ, anh liền khẽ khàng bước đến.
Trông thấy Tô Tuyết Vy có vẻ ngủ không ngon giấc, anh thở dài một tiếng rồi tắt đèn ở đầu giường, sau đó khom lưng ôm lấy cô.
Ôm cô về phòng, Thịnh Vân Hạo bỗng nhớ đến dáng vẻ đòi người hôm nay của Chu Hạo Thanh, trong lòng anh muốn vực cô dậy để chất vấn cô và Chu Hạo Thanh rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh vẫn không nỡ quấy rối giấc ngủ của cô.
Cuối cùng, anh vẫn đưa cô về phòng, đắp chăn cẩn thận cho cô, ngắm nhìn cô một hồi lâu mới rời khỏi phòng.
Thực ra từ khoảnh khắc Thịnh Vân Hạo ôm lấy mình, Tô Tuyết Vy đã giật mình mà tỉnh giấc rồi.

Tại sao, tại sao anh lại có thể dễ dàng khiến con tim cô rung động như vậy chứ?
Mấy ngày sau đó, ban ngày Tô Tuyết Vy không hề trông thấy Thịnh Vân Hạo đâu, cô không biết anh đang bận chuyện gì nhưng mỗi buổi tối, sau khi anh về nhà sẽ nán lại ở phòng cô một lúc lâu.
"Cô Vy, xem ra Tổng giám đốc rất coi trọng cô." Quy Ngọc Quỳnh vừa nói, vừa bưng cho cô một tách trà.
Tô Tuyết Vy cúi đầu chơi đồ chơi cùng Tô Thần Vũ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, hỏi bừa: "Cô nói gì cơ?"
"Cô đừng thấy hằng ngày Tổng giám đốc không ở nhà, nhưng một ngày ba bữa, anh ấy sẽ gọi điện phân phó chúng tôi nấu những món dinh dưỡng cho cô, còn thường xuyên hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô như thế nào rồi." Quy Ngọc Quỳnh nói đầy ngưỡng mộ.
Tô Tuyết Vy nghe vậy chỉ cười: "Vậy sao?"
Người khác không biết, nhưng trong lòng cô thì biết rất rõ, anh quan tâm cô một ngày ba bữa ăn uống ra làm sao, quan tâm tình hình sức khỏe của cô tốt hay xấu, đều là vì Tô Minh Nguyệt mà thôi.

Vì cô ta cần máu của cô, nên dĩ nhiên Thịnh Vân Hạo phải "quan tâm" cô rồi.
Quy Ngọc Quỳnh trông thấy tâm tình của Tô Tuyết Vy có vẻ không được tốt lắm, nên cô ấy cũng không nói nữa, nhưng Tô Tuyết Vy đã lên tiếng hỏi: "Ngọc Quỳnh, tôi có thể ra ngoài không?"
Quy Ngọc Quỳnh có chút khó xử nhìn cô.

"Hình như không được, Tổng giám đốc nói cô không được ra ngoài."
Tô Tuyết Vy vốn đã biết câu trả lời là như vậy, cô gật đầu, sau đó nói với Tô Thần Vũ: "Tô Thần Vuc, con chơi một mình trước đi nhé, mẹ đi nghỉ một chút."

Tô Tuyết Vy nói xong liền đứng lên.
"Cô muốn đi đâu?" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa bá đạo vang lên sau lưng cô.
Là Thịnh Vân Hạo.
Gương mặt anh dường như có chút mệt mỏi, cơ thể tiều tụy hơn trước, Tô Tuyết Vy bỗng dấy lên một cảm giác đau lòng.
"Chỉ là có chút buồn bực, muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng bây giờ thì không muốn nữa." Tô Tuyết Vy nói xong thì quay người định đi lên lầu.
"Tôi đưa cô đi." Thịnh Vân Hạo lạnh lùng mở miệng.
Tô Tuyết Vy tưởng rằng mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi: "Anh nói gì cơ?"
"Không phải cô muốn đi ra ngoài sao? Còn không mau đi theo tôi." Thịnh Vân Hạo dứt lời liền xoay chân bước ra ngoài, Tô Tuyết Vy thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, liền vội vàng đuổi theo.
"Anh định đưa tôi đi đâu?" Tô Tuyết Vy ngồi ở ghế lái phụ thấp thỏm hỏi.
"Đi rồi sẽ biết." Thịnh Vân Hạo nói xong liền ấn chân ga, chiếc xe liền lao nhanh như gió.
Suốt đường đi, hai người họ đều trầm mặc, không ai nói với ai lời nào, Tô Tuyết Vy cảm thấy có chút buồn bã, liền mở cửa sổ xe, những làn gió thổi vào khiến cô thấy vô cùng thoải mái.

Thịnh Vân Hạo lẳng lặng nhìn cô, vẫn không lên tiếng nói chuyện.
Tô Tuyết Vy không ngờ rằng Thịnh Vân Hạo lại đưa cô đến một cửa hàng quần áo, lẽ nào anh định mua quần áo cho cô sao?
Trong khi cô còn đang mù mịt không hiểu gì thì bỗng trước mặt xuất hiện một một người đàn ông để râu, trông vô cùng có khí chất.
"Sao hôm nay Tổng giám đốc Hạo lại ghé thăm thế này." Người đàn ông đó trông thấy Thịnh Vân Hạo liền niềm nở đến chào hỏi.

Thịnh Vân Hạo vẫn không lạnh không nóng đáp: "Anh chọn lễ phục cho cô ấy giúp tôi, tối nay chúng tôi đi dự tiệc."

Anh vừa nói vừa đẩy Tô Tuyết Vy lên phía trước.
Ánh mặt cô xoẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười nói: "Được, không vấn đề gì."
Nhưng sau đó cô liền lập tức hỏi ngược lại: "Anh làm như vậy là có ý gì đây?" Tô Tuyết Vy không hiểu Thịnh Vân Hạo đang tính toán điều gì nữa.
Ngược lại, Thịnh Vân Hạo vô cùng nhàn nhã trả lời: "Buổi tối tham gia một buổi tiệc từ thiện với tôi."
Nói xong liền hạ người ngồi xuống sofa.
Tô Tuyết Vy còn định nói tiếp vài câu nữa, nhưng đã bị người đàn ông có râu kia đẩy vào bên trong.
Một chiếc váy dài màu xanh như bầu trời đầy sao được đưa đến cho cô thử, chiếc váy ấy đã tôn lên cơ thể quyến rũ và khí chất sáng ngời của cô.
Chiếc váy bó sát vào eo cô, váy trễ vai để lộ bờ vai trắng ngần, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngẩn người nhìn cô.
Thịnh Vân Hạo vốn có chút mệt mỏi, định ngồi ở sofa nghỉ ngơi một chút, nhưng ngay khi anh nhìn thấy Tô Tuyết Vy xuất hiện, anh lập tức đứng dậy.
Anh biết Tô Tuyết Vy là một người phụ nữ xinh đẹp, cũng biết cô vốn có khí chất hơn người, chỉ có điều lần này cô lại càng khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Không phải anh chưa từng thấy cô mặc lễ phục như thế này bao giờ, chỉ là anh chưa từng cảm thấy bất ngờ như vậy.
"Đẹp không? Sao tôi lại thấy có chút kỳ cục nhỉ?" Tô Tuyết Vy cúi đầu sửa sang lại bộ váy, thuận tiện hỏi người đàn ông đứng bên cạnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play