Ngay lúc này đây, một bầu không khí ấm áp dần dần toát ra giữa hai người tựa như người tình lâu ngày không gặp, cuối cùng cũng được gặp được nhau.
Tô Tuyết Vy nghe thấy lời anh ấy nói, tim cô như bị xuyên thủng, cô giống như một đóa hoa xương rồng bướng bỉnh bất đắc dĩ nhìn anh chằm chằm, cho dù không có ai quan tâm nhưng cô vẫn cố gắng chăm chỉ từng chút để ươm mầm cây này, để rồi một ngày nào đó nó sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ.
Thịnh Vân Hạo dường như nhìn thấy bóng dáng xưa kia của cô ấy, tại sao ngay từ ban đầu anh đã thích bóng dáng ấy như vậy, bóng dáng đó thật sự có sức hấp dẫn khó cưỡng, anh như muốn chìm sâu vào trong đó và không muốn thoát ra.
Sợi dây chuyền pha lê màu trắng đang nằm trong túi của anh ấy, nhìn bộ dạng lúc này của Tô Tuyết Vy như đưa anh trở lại lúc ban đầu khi hai người mới quen, trong lòng anh như bị bóp nghẹt khi nghĩ đến chuyện cắt đứt mối quan hệ này.
Anh đổi giọng, quay đầu nhìn cô một cạnh lạnh lùng rồi lên giọng:
“Cô còn muốn biết cái gì nữa, không phải cô đã biết tất cả những gì mà cô nên biết sao?"
Nghe được giọng điệu thoải mái của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy sửng sốt, có chút cố tỏ ra vui vẻ nói:
"Vẫn còn nhiều chuyện nữa, tôi muốn biết ba tôi đang ở đâu."
Thân phận thật sự của Tô Tuyết Vy luôn là một điều bí ẩn.
Từ đầu đến cuối, điều duy nhất mà Tô Tuyết Vy muốn biết là cô ấy là ai, cô ấy không muốn một cuộc sống mà không có tên tuổi, và cô ấy thậm chí còn không biết gia đình mình là ai.
Câu nói này làm cho Thịnh Vân Hạo hơi sững sờ một chút, sau đó anh liền trở lại nguyên trạng như cũ, anh nắm chặt tay bình tĩnh, trầm mặc không nói.
Tô Tuyết Vy cho rằng cô sẽ không để tuột mất cơ hội này, cô ấy không dễ dàng mới có thể biết được một chút manh mối thân thế của mình, cô ấy làm sao có thể từ bỏ.
Cảnh sát nhìn thấy tình hình hiện tại của hai người, rất có thể hai người có ý định gây gổ nên họ vội vàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người:
“Mọi người đừng nói nữa, Trình Vũ Thanh đang ở bên trong, nếu muốn tới nói chuyện thì đi theo tôi.”
Nghe được những lời này, hai người lập tức im lặng, thất thần đi theo cảnh sát.
Lúc nhìn thấy Dương Lâm Tây, Tô Tuyết Vy rất ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp bà ấy ở đây, cho dù những gì Dương Lâm Tây nói khiến cô khó hiểu nhưng cô vẫn muốn tìm hiểu để làm rõ mọi chuyện.
“Bà Dương…bà…”
Dương Lâm Tây cười với cô, một tay nâng cằm cô lên, chớp mắt nhìn cô rồi cười nói:
"Ta, chính là người đã khiến gia đình cô tan nát.
Mọi người đều ghét Từ Hiểu Uyên đúng không."
Nghe được lời thừa nhận tỏ ra hào phóng của Dương Lâm Tây, Tô Tuyết Vy trong lòng không có một chút động lòng nào cả, nó giống như một vùng nước lặng không có vòng xoáy và chẳng có dòng xoáy nước nào có thể thay đổi được điều này.
Dương Lâm Tây lập tức quay đầu về phía Thịnh Vân Hạo, trong mắt lộ rõ vẻ hối hận, tự trách và áy náy, bà trầm giọng nói:
“Bà là tội nhân, bà đã sống hơn hai mươi năm trong áy náy, hãy cho bà án tử hình, chỉ có điều này mới có thể khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn?”
Tất cả mọi người đều chấn động khi nghe Dương Lâm Tây nói ra những lời này, không ai nghĩ rằng bà ấy thật sự sẽ nói ra những lời như vậy, trong lòng sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn hay thay đổi thì đến lúc này mới có thể nói ra câu nói như vậy để cho lòng nhẹ nhõm.
"Nó phụ thuộc vào cách thẩm phán đưa ra quyết định.
Chúng tôi không thể quản lý việc này." Người cảnh sát vừa nói vừa ghi chép.
Tô Tuyết Vy trong lòng không hề cảm thấy vui khi biết được kẻ thù của mình, những gì cô cảm nhận chỉ là nỗi buồn vô hạn và sự hốt hoảng, đây chính là kết quả của việc tìm thân thế của cô trong nhiều năm qua sao, nó thật sự đã dẫn đến án tử tàn nhẫn như vậy.
Cô nên cười hay nên khóc, đó là một điều tồi tệ khủng khiếp hay một điều tốt đẹp, cô cũng không biết nữa.
Cô nhìn Dương Lâm Tây ánh mắt biểu cảm không nói nên lời, cổ họng dường như khó chịu, toàn thân ghê rợn đến mức sởn gai ốc, đầu óc trống rỗng không thốt ra được lời nào.
Thật lâu mới thốt lên lời:
"Vậy bà có biết ba tôi ở nơi nào không?"
Dương Lâm Tây quay lại nhìn Tô Tuyết Vy, cười với cô, chậm rãi nói về tình hình ba của Tô Tuyết Vy.
"Ba của cô đang ở nước ngoài, vì sợ bị phát hiện và cũng sợ cô sẽ đau khổ khi biết thân phận của ông ấy nên đã chọn cách giấu diếm."
Tô Tuyết Vy cắn chặt môi, ngăn không cho âm thanh thút thít của mình thoát ra khỏi miệng, cố gắng nắm chặt tay và đôi vai không ngừng run lên.Dương Lâm Tây lúc này vẫn không thể ngừng nói những điều đau lòng:
"Ông ta là một người ba tốt, một người chồng tốt.
Chỉ là tôi bị ám ảnh một thời gian dài, nên muốn mượn gió bẻ măng, để ông ấy làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy."
"Mẹ của cô lúc đó đang bị ung thư cần rất nhiều tiền để chữa trị, tôi thật tình cờ lại có thể giúp đỡ, tôi có tiền nên tôi đã đưa ra quyết định hủy hoại cuộc đời của gia đình cô."
Trong khi nói chuyện, trên không mặt của Dương Lâm Tây đẫm nước mắt, nước mắt rơi xuống trên má bà rồi rơi xuống bàn, những giọt nước mắt rơi không ngừng.
Thịnh Vân Hạo khi nhìn thấy cảnh tưởng ấy khiến anh đau khổ, anh quay đầu lại và không nhìn vào mặt Dương Lâm Tây cũng như không muốn nghe thấy giọng nói của bà ấy nữa.
Tô Tuyết Vy cúi đầu, Dương Lâm Tây nói ra từng chữ từng chữ đều giống như những nhát dao cứa vào tim cô, từng nhát đâm đều đau đớn đến tột cùng.
“Những người này đều đã chịu những tổn thương, một lời nói ra có thể phá hỏng tất cả, đừng vì thù hằn mà trở nên mù quáng.”
Sau khi Dương Lâm Tây nói câu này, bà ấy không nói thêm gì nữa.
Cảnh sát viên đặt cây bút lên bàn làm việc, nghiêm nghị hỏi:
"Còn bàn giao gì nữa không?"
“Không, thưa ngài cảnh sát.”
Dương Lâm Tây ngẩng đầu lên và nói:
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, có được không?”
Tô Tuyết Vy dương mắt nhìn Dương Lâm Tây, chỉ vào chính mình hỏi:
"Tôi?"
Dương Lâm Tây giật đầu:
“Là cô.”
Cảnh sát liếc nhìn Tô Tuyết Vy và ra hiệu cho cô ấy tham gia cuộc nói chuyện, chỉ cần hai bên đồng ý vấn đề này, họ sẽ không can thiệp.
“Được, bà có thể nói chuyện với cô ấy!”
Bàn tay của Thịnh Vân Hạo đang đặt trên nắm cửa, anh ta hơi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Dương Lâm Tây, như thể anh ta muốn in sâu hình dáng hiện tại của bà ấy vào tâm trí.
Sau khi mọi người đi hết, Tô Tuyết Vy mới bước tới đối diện Dương Lâm Tây, hỏi:
"Bà Dương, có chuyện gì vậy?"
Vừa rồi cô suýt chút nữa đã buột miệng nói với Dương Lâm Tây những điều không nên nói, sau khi biết thân phận thật sự của mình, nếu nói ra cái tên này điều đó như một sự chế giễu hoặc cố ý nhắc nhở bà ta đã làm quá nhiều chuyện quá đáng như vậy.
Tô Tuyết Vy không biết bản thân mình có thể nói điều gì nữa, nếu bà ấy xin lỗi thì không cần phải làm thế, bởi vì cô không có tâm trạng để tiếp nhận lời xin lỗi của bà ấy, cô hiện tại không muốn tiếp thu bất cứ thứ gì.
“Nếu đó là một lời xin lỗi, tôi nghĩ…”
Cô chưa kịp nói đã bị Dương Lâm Tây cắt ngang:
"Điều tôi muốn nói không phải là một lời xin lỗi.
Dù tôi có xin lỗi cô, cô cũng không nên nhận lời."
Tô Tuyết Vy tò mò nhìn bà ấy và không thể nghĩ được điều gì khác để nói.
“Điều tôi muốn nói là chuyện của cô và Thịnh Vân Hạo.” Dương Lâm Tây khẽ mỉm cười với cô, nụ cười này dường như ẩn chứa nhiều ẩn ý khó hiểu..