Tô Tuyết Vy bây giờ chỉ cảm thấy vận may đang lừa người, giây trước còn cảm thấy anh và cô như kẻ thù, vậy mà bây giờ lại gặp nhau, số phận thật là trớ trêu.
Nghe được sự bất mãn trong giọng điệu của anh, khóe miệng cô nở một nụ cười nhàn nhạt, đáp: "Tại sao tôi không thể ở đây? Anh cũng có thể ở đây, vậy tại sao tôi lại không thể?"
Khi hai người nói chuyện với nhau một cách không hề kiêng nể, Tô Tuyết Vy đã cất giữ rất tốt mọi cảm xúc trong đáy mắt.
“Bởi vì em không xứng.” Thịnh Vân Hạo một mình đứng ở cửa phòng bệnh.
Nỗi đau truyền đến toàn thân trong chốc lát, Tô Tuyết Vy bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, cô cố nén nỗi chua xót trong cổ họng, gằn từng chữ nói ra:
"Tôi quả thật không xứng, anh nhường đường chút được không? Tôi sợ sẽ làm bẩn tay của anh."
Thịnh Vân Hạo nghe giọng điệu mỉa mai của cô, trong cổ họng đột nhiên như có một ngọn lửa thiêu đốt, thật lâu cũng không nói được lời nào, đôi mắt sắc bén cứ nhìn chằm chằm Tô Tuyết Vy.
Một lúc sau anh mới chậm rãi nhả ra một câu: "Ý tôi là em không đáng để nói chuyện với người nhà của tôi, em là một kẻ dối trá."
Kẻ dối trá…
Chỉ một câu nói của anh đã khiến tất cả nhưng bức tường thành mà Tô Tuyết Vy gắng gượng xây dựng đều biến mất ngay lập tức, một mùi tanh ngọt dồn lên trong cổ họng, cô đờ đẫn đáp lại:

"Tôi là kẻ nói dối, tôi xin lỗi nhưng anh có thể cho tôi vào được không? Đây là lần cuối cùng."
Lần cuối cùng, những gì cô mắc nợ cuối cùng cũng sẽ được trả lại, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ít nhất là sau sự việc của Trình Vũ Thanh, cô và anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi.

Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn cô, không chút ý tứ xoay người sang ngang để cho cô đi.

Anh duỗi ngón trỏ chạm nhẹ vào vai Tô Tuyết Vy, lạnh lùng nói:
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng em vẫn không xứng đáng để đi vào."
Đầu ngón tay anh không dùng nhiều sức nhưng Tô Tuyết Vy lại cảm thấy đầu ngón tay này giống như hàn quang, mãnh liệt thiêu đốt da thịt khiến cô đau không chịu nổi.
"Thịnh Vân Hạo, tôi xin anh cho tôi vào, được không? Tôi thực sự có chuyện muốn hỏi bà ấy, một việc rất quan trọng, xin anh!"
Tô Tuyết Vy sải bước về phía trước và nắm lấy tay áo Thịnh Vân Hạo.

Trong mắt cô hiện lên vẻ khẩn cầu, cô đang cầu xin Thịnh Vân Hạo cho cô vào bằng mọi giá.

Thịnh Vân Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, anh cau mày vươn tay kéo tay cô ra rồi hừ lạnh: "Đừng chạm vào tôi."
Tô Tuyết Vy lùi lại mấy bước, loạng choạng suýt ngã xuống đất, sau khi đã ổn định lại nhìn Thịnh Vân Hạo, nói: "Tra tấn tôi khiến anh thêm vui vẻ sao? Anh muốn biết sự thật.

Tôi đã nói cho anh biết rồi, còn điều gì khiến anh không hài lòng sao?"
"Không hài lòng? Tôi rất hài lòng, chưa kể tôi cũng không nhờ em giúp tôi điều tra chân tướng.

Sao em lại nói với tôi những điều này?"
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn cô, không cho cô có cơ hội phản bác lại, anh rất hung hăng dùng lý lẽ của mình mà áp đảo.

Tô Tuyết Vy hít một hơi thật sâu nhìn anh nói: "Tôi xin anh, cho tôi vào đi, một phút là đủ rồi, hết một phút tôi sẽ ra ngay."
Trình Thiên Na có thể biết điều gì đó, bà ta nhất định phải nói cho cô biết, nếu không vụ án này mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Thịnh Vân Hạo vẻ mặt âm trầm, sải bước về phía trước nắm tay cô từng bước đi tới cửa thang máy rồi ấn nút xuống lầu.
Tô Tuyết Vy biết anh muốn làm gì, hoảng sợ bắt đầu gạt tay anh ra, cô không muốn rời đi.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Thịnh Vân Hạo nhanh chóng bước vào cùng Tô Tuyết Vy, toàn bộ quá trình này không có một chút dịu dàng nào.
Cổ tay Tô Tuyết Vy bị anh nắm lấy bắt đầu để lại vết đỏ, cảm giác vừa nóng vừa đỏ đã in sâu vào tim cô.
Khi thang máy chạy đến tầng trệt, Thịnh Vân Hạo vô cảm đẩy người ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng nhấn nút đóng, không cho Tô Tuyết Vy một chút cơ hội nào.
Lâm Tịch Tuyết vội vàng đi tới để đỡ lấy Tô Tuyết Vy rồi chửi bới về phía thang máy với một giọng điệu có phần không mấy thiện cảm: "Thịnh Vân Hạo, anh điên à!"

Sau đó cô ấy cúi đầu hỏi tình hình của Tô Tuyết Vy: "Sao vậy? Cậu không sao chứ, Tuyết Vy?"
Tô Tuyết Vy lắc đầu nói rằng cô không sao, đây là lần đầu tiên Thịnh Vân Hạo đối xử với cô như vậy, anh phải hận cô đến mức nào chứ?
Cô cố gắng đứng vững sau mấy lần lảo đảo, hai mắt nhìn chằm chằm về phía thang máy không chút suy nghĩ, trong lòng cũng không có gợn sóng nào mà ngược lại là rất bình tĩnh.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy? Những lời Thịnh Vân Hạo mắng mỏ cứ văng vẳng bên tai cô giống như một cơn ác mộng, cho dù có tỉnh lại cô vẫn cảm nhận được sự ớn lạnh và nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.
Lâm Tịch Tuyết đưa cô đến ghế sô pha ở đại sảnh bệnh viện ngồi xuống, rót một ly nước cho cô.

Vẻ mặt cô ấy có chút không nói nên lời nhưng lên tiếng hỏi:
"Tuyết Vy, chuyện gì xảy ra? Tại sao mâu thuẫn giữa hai người lại đột nhiên trở nên gay gắt như vậy?"
Tô Tuyết Vy cụp mắt xuống, trong đầu cô chỉ toàn là cảnh Thịnh Vân Hạo giúp cô.

Mâu thuẫn gay gắt? Đây hoàn toàn là trách nhiệm của cô và hậu quả của việc làm theo cách riêng của Tô Tuyết Vy thật sự rất đáng thất vọng.
“Đúng vậy, tại sao lại như thế?” Tô Tuyết Vy nhướng mắt lặp lại câu nói này như muốn nói với Lâm Tịch Tuyết một lần nữa, cũng như muốn nói lại với chính mình.
“Tuyết Vy, cậu nên nói rõ ràng.

Bây giờ là tớ đang hỏi cậu chứ không phải cậu hỏi ngược lại tớ, đừng có đánh tráo như vậy.” Lâm Tịch Tuyết nhìn cô, càng nhìn càng thấy có chút không đúng.
Tô Tuyết Vy đột nhiên vuốt ve bụng, cười nói: "Ừ, tỉnh táo hơn, anh ấy không muốn đứa nhỏ này nữa sao?"
Lâm Tịch Tuyết chịu không nổi nữa, đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh đổ lên mặt cô, nghiêm nghị nói: "Tô Tuyết Vy! Tỉnh lại đi! Anh ta không đáng đâu!"
Khoảnh khắc gáo nước lạnh tạt vào mặt, Tô Tuyết Vy tỉnh táo lại rất nhiều, giống như cốc nước này đã giúp cô giải quyết hết mọi rối rắm.

"Tớ hiểu rồi, đừng lo lắng, tớ sẽ không làm gì tổn thương bản thân,." Sau khi dứt lời cô nhìn về phía thang máy: "Tớ phải đi gặp Trình Thiên Na."
“Đúng rồi đó, cậu nên là chính bản thân mình, nên tỉnh táo một chút, đừng vì anh ta mà đánh mất bản thân.” Lâm Tịch Tuyết nhìn cô nói: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?
Tô Tuyết Vy suy nghĩ một chút, nếu lúc này cô lại đi vào, Thịnh Vân Hạo có lẽ vẫn sẽ dùng cách như vậy để đuổi cô ra ngoài, khi nghĩ đến đây trái tim cô cũng cảm thấy đau đớn.
Từng lời nói, hành động của Thịnh Vân Hạo đều khiến cô cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng nổi, dù sao cũng đã từng yêu nhau, anh cũng không nên đối xử với cô như vậy.

Lòng bàn tay cô đau nhói, Tô Tuyết Vy nắm chặt tay nén lại vị chua xót trong cổ họng: "Tịch Tuyết, bây giờ tớ không vào đó được.

Cậu vào đó hỏi bà ấy đi, Thịnh Vân Hạo nhất định sẽ không làm cậu khó xử.

"
Lâm Tịch Tuyết nhìn cô, thở dài hỏi: "Nếu tớ đi, anh ta thật sự sẽ cho tớ vào sao? Tuyết Vy, cậu phải suy nghĩ kỹ càng."
Tô Tuyết Vy trịnh trọng gật đầu, nhìn cô ấy nói: "Đúng vậy, chỉ cần không phải tớ thì anh ấy sẽ không làm gì quá đáng đâu."
Đúng vậy, miễn sao người đó không phải cô thì Thịnh Vân Hạo sẽ không làm khó ai cả..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play