Dương Lâm Tây lấy ra một thẻ ngân hàng từ ngăn kéo bên cạnh giường đưa cho Lâm Tịch Tuyết, ánh mắt trong veo nói: "Mã thẻ này là sinh nhật của mẹ cô.
Mấy ngày trước Lâm Gia Thần chỉ nói với tôi thôi.
Bây giờ nó đã trở lại với chủ sở hữu ban đầu của nó rồi."
Lâm Tịch Tuyết cầm lấy thẻ ngân hàng nói: "Cảm ơn cô nhưng tôi vẫn muốn thay mặt ba tôi nói lời xin lỗi chân thành với cô.
Tôi còn tưởng rằng cô là người tình được ông ấy lén lút nuôi ở bên ngoài."
Dương Lâm Tây lắc đầu nói: "Không quan trọng, nếu không có chuyện như vậy có thể cô sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi, thậm chí là sự tồn tại của thẻ ngân hàng này."
"Tôi tưởng ông ấy..." Lâm Tịch Tuyết không có ý như vậy, lúc này sự tức giận và nghi ngờ đã biến thành áy náy, hóa ra Lâm Gia Thần đã chuẩn bị mọi thứ cho cô ấy từ rất lâu nhưng cô ấy đều không hay biết.
Dương Lâm Tây vỗ vỗ vai cô ấy, từng bước đi về phòng khách muốn từ từ nói chuyện với Lâm Tịch Tuyết về nguồn gốc của sự việc, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng tất cả những hiểu lầm.
"Không liên quan gì đến Lâm Gia Thần.
Hồi đó tôi được anh ấy cứu.
Nếu không có anh ấy, tôi có lẽ đến xương cũng không còn nữa rồi." Dương Lâm Tây nhẹ giọng nói.
“Cứu giúp cô?” Lâm Tịch Tuyết kỳ lạ lặp lại từ này.
Trong trí nhớ của Lâm Tịch Tuyết, Lâm Gia Thần không phải là người tọc mạch.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Dương Lâm Tây lúc này cũng có thể giải thích tại sao lúc đó Lâm Gia Thần lại ra tay giúp đỡ, nếu lúc đó người đó là Lâm Tịch Tuyết thì cô ấy cũng sẽ làm.
Có thể Dương Lâm Tây cho rằng chính vẻ mặt của cô ấy mới khiến Lâm Gia Thần ra tay cứu giúp nhưng Lâm Tịch Tuyết tuyệt đối biết rõ tính tình của Lâm Gia Thần, nếu không phải trong trường hợp phải giữ thể diện thì ông ta nhất định sẽ không cứu người.
"Đúng vậy, chuyện đã xảy ra cách đây vài năm.
Lâm Gia Thần là một người biết suy nghĩ.
Anh ấy sợ có chuyện gì xảy ra nên đã cho tôi vài danh tính, chuyện có tới mấy người tình cũng từ đây mà ra." Dương Lâm Tây nói.
“Vậy thì, vậy tên cô là gì?” Lâm Tịch Tuyết tò mò hỏi, theo những gì cô ta nói thì Dương Lâm Tây sẽ không phải là tên thật của cô ta.
"Dương Lâm Tây là tên thật của tôi."
Lâm Tịch Tuyết kinh ngạc nhìn cô ta nói: "Tôi còn tưởng cái tên này cũng là giả.
Trước đây tôi đã đi mấy nơi nhưng bọn họ đều trắng tay.
Tôi còn tưởng rằng sau khi nhận được tin tức bọn họ đều bỏ chạy không muốn liên quan chứ."
Dương Lâm Tây cười thành tiếng, trong lòng thầm nghĩ cô gái này sao lại ngốc nghếch đáng yêu như vậy, cô ta giơ tay xoa tóc Lâm Tịch Tuyết nói: "Vì cô có thể tìm được thông tin của tôi có nghĩa là cô cũng có thể tìm được những thứ khác.
Tại sao lại không kiểm tra rõ ràng thông tin?"
Lâm Tịch Tuyết ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Thôi, cứ nói chuyện của cô với ba tôi trước đi, có chuyện gì sao?"
Dương Lâm Tây mỉm cười, bắt đầu từ từ quay về quá khứ khi hai người đang nói chuyện trong căn phòng yên tĩnh và ấm áp này, một bầu không khí hài hòa và thỏa mãn bao quanh cô ta.
Bên kia Tô Tuyết Vy đã mặc xong quần áo ngồi trên ghế nhìn Thịnh Vân Hạo đang nói chuyện điện thoại, trong lòng cô có chút lo lắng, Lâm Tịch Tuyết xảy ra chuyện gì ư?
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Sau đó Thịnh Vân Hạo cúp điện thoại, mệt mỏi nằm trên ghế văn phòng, duỗi tay bấm lông mày để giảm đi cơn đau nhức.
Tô Tuyết Vy biết yêu cầu của mình là quá đáng nhưng cô không thể làm gì khác được, chuyện này rõ ràng là một cái lao mà cô phóng ra.
Đã đâm lao thì phải theo lao, giờ đâu còn cách giải quyết nào khác, thật là nực cười.
“Tô Tuyết Vy, lần cuối cùng, hai chúng ta sẽ không còn nợ nhau nữ.” Thịnh Vân Hạo nhướng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lần này những gì còn nợ lại, anh sẽ trả hết cho em.”
Vẻ mặt Tô Tuyết Vy lập tức sững sờ khi nghe anh nói, cô hiểu ý anh nên mới mím chặt miệng nhìn xuống màn hình điện thoại di động trên tay, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"Tôi hiểu rồi, hai người chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Từ nay chuyện đó sẽ không thành vấn đề nữa.".
Truyện hay luôn có tại [ TгЦмtгu уeЛ.v Л ]
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn cô nói: "Lâm Tịch Tuyết không ở Minh Hải."
Tô Tuyết Vy cúi đầu lấy điện thoại di động ra, Lâm Tịch Tuyết không nghe máy thì phải làm sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, trong tiềm thức cô luôn cho rằng Lâm Tịch Tuyết sẽ nghe điện thoại của cô.
Tô Tuyết Vy liên tục đưa ngón tay lên màn hình điện thoại mà không dám gõ xuống, giống như có thứ gì đó đang chặn cô lại, nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy chuyện này thật giống như đang mơ vậy.
Thịnh Vân Hạo nhìn cô như vậy, biết rằng cô đang cảm thấy không thoải mái và không biết phải nói thế nào, vì vậy anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tôi không có nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này cho em."
Nghe những lời này, Tô Tuyết Vy có chút cuống lên, Thịnh Vân Hạo không có nhiều thời gian vậy tại sao lại đồng ý nhận lời giúp cô?
Sau đó Tô Tuyết Vy lại cúi đầu xuống, ngay cả khi Lâm Tịch Tuyết không trả lời cuộc gọi của cô thì cô cũng nhận ra rốt cuộc chuyện này là lỗi của cô, chính là do những gì cô đã gây ra.
Lần này cô nhất định phải giúp Lâm Tịch Tuyết vượt qua khó khăn, dù có chuyện lớn đến đâu,cô cũng sẽ tự mình giúp đỡ, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn mà thôi.
Sau khi nhấn nút quay số mà không được nhấc máy, âm báo quay số từ điện thoại dần chuyển thành một giọng nữ lạnh lùng:
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Tô Tuyết Vy biết mình không có cơ hội, cho dù là một chút thì người này cũng không cam lòng tha thứ cho cô.
Tất cả những chuyện cô làm tuy vô tình và ngoài ý muốn nhưng cũng đã khiến Lâm Tịch Tuyết phải mất quá nhiều.
Thịnh Vân Hạo nhìn cô trong bộ dạng im lặng như vậy, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng anh cũng rất buồn, chuyện này cũng có một phần nguyên nhân, rốt cuộc thì những chuyện xảy ra 20 năm trước đều là những việc liên quan tới gia đình họ.
“Tô Tuyết Vy, tôi rất bận.” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời thúc giục của Thịnh Vân Hạo, cô lại tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại di động đột nhiên có chút khó chịu, ba chữ Lâm Tịch Tuyết đã cố định trong lòng, đây là bạn của cô, cô không biết từ bao giờ mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Ngược lại Lâm Tịch Tuyết nhìn mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cô ấy cũng không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ khi phải đối mặt với nó thôi.
Dương Lâm Tây như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, thản nhiên hỏi: "Sao vậy? Sao cô không trả lời? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Lâm Tịch Tuyết bây giờ rất tin tưởng Dương Lâm Tây, có lẽ vì khuôn mặt và khí chất của cô ta cho Lâm Tịch Tuyết cảm giác vô cùng an toàn và thuyết phục.
Dương Lâm Tây nghe xong, đưa tay chống cằm nhìn cô ấy đang chống đầu, nói: "Nhưng có phải cô cũng không hề trách cô ấy đâu, đúng không? Cô vẫn coi cô ấy là bạn của mình, nếu không cô cũng sẽ không bận tâm trong lòng tới mức phải trút ra tâm sự với tôi?"
Sau khi nghe những gì Dương Lâm Tây nói, Lâm Tịch Tuyết muốn phản bác lại nhưng lại không tìm được từ nào để phản bác lại.
Cô ấy chỉ có thể im lặng trả lời, có lẽ Dương Lâm Tây nói đúng.
"Hơn nữa tâm trạng cô lúc này chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với cô ấy, vì vậy cô quy tất cả lỗi của mình cho cô ấy.
Đồng thời lại không muốn cô ấy bị thương chút nào, cô vẫn rất quan tâm đến cô ấy." Dương Lâm Tây dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tịch Tuyết..