Tô Tuyết Vy vội vàng nắm tay Thịnh Vân Hạo rồi kéo anh lại, trong lòng gào thét khi mọi chuyện trở nên tệ hơn.
Vốn dĩ cô không muốn Lâm Tịch Tuyết nhận ra mọi chuyện, chỉ muốn cô ấy hận cô mà thôi.
Thịnh Vân Hạo cố ý nói câu đó để không ai có thể bắt nạt Tô Tuyết Vy, càng không phải chuyện này, sao có thể để người khác bắt nạt cô được chứ?
Lâm Tịch Tuyết lắc đầu nhìn họ, bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng thế giới này không công bằng với tất cả mọi người, ngay cả một chút công bằng cũng không tồn tại.
Cô ấy vốn tưởng rằng Tô Tuyết Vy là vì mọi người, hiện tại muốn đến đây cũng chỉ có một mình mình, nhưng mọi chuyện xảy ra thật sự là rất mỉa mai.
"Tô Tuyết Vy, cậu thật sự là quá đáng, tớ còn tưởng rằng cậu vì mọi người, vì tất cả sự thật.
Nhưng tớ chưa từng biết cậu chỉ vì bản thân mình mà thôi!"
Tô Tuyết Vy không có lời nào phản bác lại câu này, cô biết Lâm Tịch Tuyết nói đúng, nhưng cô thật sự không biết chuyện này, nếu có cơ hội cô nhất định sẽ không làm.
Cô thà rằng giữ cái bí mật này trong lòng vĩnh viễn không nói ra chứ đừng nói là tìm ra sự thật, cô thà đau khổ một mình còn hơn để người khác cùng đau khổ thêm.
Thịnh Vân Hạo biết hiện tại cô rất đau đớn, ngoại trừ việc cô muốn tự sát là tự trách, cuối cùng cô cũng có thể rút ra kinh nghiệm sống cho mình từ sự việc này, nhưng giờ cô lại bị chính người bạn thân của mình ghét bỏ.
"Tịch Tuyết, đừng nói! Không ai muốn mọi chuyện như bây giờ! Lúc đầu cô cũng biết ba cô sẽ không liên quan đến chuyện này cho nên mới nói cho chúng tôi biết, phải không?"
Lục Đan Bạch nhìn thấy rất rõ ràng, lúc đầu Lâm Tịch Tuyết chắc chắn và tin tưởng rằng ba mình sẽ không làm loại chuyện đó, nhưng bây giờ cô ấy không thể chấp nhận được chuyện xảy ra đột ngột như vậy.
Lâm Tịch Tuyết biết cô ấy nói thật, bây giờ Lâm Tịch Tuyết đang hối hận, nếu không phải lúc đầu nói những điều này thì làm sao có thể xảy ra những như thế như thế này?
Nếu không nói ra thì chính tay cô ấy đã không tống ba mình vào tù, đây là khiến cô ấy khó chịu nhất.
"Tịch Tuyết, chúng tôi không cố ý.
Đây không phải là những gì chúng tôi muốn làm ngay từ đầu.
Chỉ khi chúng tôi tìm ra những gì chúng tôi thực sự muốn, chúng tôi mới có thể làm rõ điều đó, cô có hiểu không?"
Nước mắt từng chút một trượt dài trên má Lâm Tịch Tuyết, Lâm Tịch Tuyết biết mình không có cách nào quên đi chuyện đó nên chỉ có thể tự hành hạ bản thân.
"Tô Tuyết Vy, vậy là đủ rồi.
Chuyện này tớ không trách cậu, tớ tự trách bản thân, trách bản thân không lường hết mọi chuyện đã xảy ra để giúp cậu, là lỗi của chính bản thân tớ."
Nói xong Lâm Tịch Tuyết bước ra khỏi đồn cảnh sát, tập đoàn Minh Hải cần cô ấy hỗ trợ, bây giờ không phải là lúc mong manh và bất lực, bây giờ là lúc cô ấy phải kiên cường đứng lên.
Tô Tuyết Vy tiến lên vài bước, mở miệng nhưng vẫn không biết nói gì.
Cô biết sự việc đã đến mức không thể cứu vãn.
Đôi mắt cô im lặng nhìn theo bóng lưng Lâm Tịch Tuyết đang đi ra ngoài, sắc trời thay đổi đột ngột, mưa to khiến cơ thể Lâm Tịch Tuyết ướt đẫm, Tô Tuyết Vy không nhịn được vội vàng chạy ra ngoài.
Bạn cũ, cô làm sao có thể từ bỏ người bạn cũ của mình chứ? Cho dù là bị ghét bỏ cô cũng không bỏ cuộc, vội vàng chạy ra ngoài, cởi áo khoác che lên đầu Lâm Tịch Tuyết.
Thịnh Vân Hạo muốn đi nhưng bị Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh chặn lại ở cửa đồn cảnh sát, anh cau mày nhìn họ với vẻ khó chịu, anh muốn thoát khỏi sự ngăn cản của bọn họ nhưng cũng không có lý do gì để chạy theo hai người đó.
Lâm Tịch Tuyết hất tay Tô Tuyết Vy ra, gào lên: "Sao cậu lại ra mặt! Tô Tuyết Vy! Tớ đối với cậu chân thành như một người chị em tốt, tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy chứ?"
Mưa làm ướt tóc và quần áo của hai người, Tô Tuyết Vy hai mắt mờ mịt, không nhìn rõ người trước mặt hay vạn vật xung quanh.
Mưa lạnh ập tới, Tô Tuyết Vy chớp chớp mắt, nhìn Lâm Tịch Tuyết nói: "Thực xin lỗi."
Khi cô đưa chiếc khoác trên tay lên đầu Lâm Tịch Tuyết, hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt Lâm Tịch Tuyết trở nên xa lạ.
Nhìn thấy động tác của Tô Tuyết Vy, cô ấy chỉ cười giễu cợt rồi giơ tay hất tay Tô Tuyết Vy ra, hai bàn tay xé nát chiếc áo che trên đầu rồi ném nó xuống đất nói:
"Cậu xin lỗi? Đây là đồn cảnh sát, cậu xin lỗi thì có thay đổi được gì không? Tuyết Vy, cậu chỉ có lỗi với lòng mình.
Cậu nghĩ mình đã làm sai điều gì thì phải bù đắp điều đó!"
Tô Tuyết Vy cắn chặt môi dưới, cả khuôn mặt nhợt như như bị nước mưa gột rửa, cô không biết phải nói gì để phản bác lại.
Những điều cô ấy nói thật không hợp lý nhưng Tô Tuyết Vy lại cảm thấy mắc nợ.
“Nhưng tớ thực sự không cố ý đến để tìm hiểu chuyện này nếu tớ biết điều đó.
Tịch Tuyết, cậu biết tớ sẽ không làm loại chuyện này mà.” Tô Tuyết Vy nắm lấy tay cô ấy nói.
Lâm Tịch Tuyết đã nghe đủ những lời nói dối hay thậm chí không thuyết phục được cô ấy nữa, liền nhanh chóng hất tay Tô Tuyết Vy ra hằn học nói: "Tô Tuyết Vy, từ đầu đến cuối cậu đều lợi dụng tớ sao!"
Cô rất ngạc nhiên vì Lâm Tịch Tuyết thực sự có suy nghĩ như vậy, cô chưa bao giờ có suy nghĩ ấy, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Lâm Tịch Tuyết im lặng nhìn cô, cô ấy biết mình không nên trách Tô Tuyết Vy nhưng chuyện đã phát triển đến mức này rồi, chỉ là cô ấy không thể kiểm soát được bản thân mà trút giận lên Tô Tuyết Vy thôi.
“Không có, tớ chưa bao giờ lợi dụng cậu, trong lòng tớ cậu luôn là một người bạn bè chân chính.
Tớ thật sự cũng không hề biết ba của cậu lại có quan hệ mật thiết tới chuyện này!” Tô Tuyết Vy nhìn cô ấy, có chút kích động nói.
Hai người đối mặt với nhau như xa lạ, đối mặt với những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm như vậy, Tô Tuyết Vy không thể nói một lời khiến người ta ghét bỏ.
Lâm Tịch Tuyết là người bạn hiền lành nhất trong cuộc đời của cô, cô ấy sẽ không hỏi cô về những chuyện đã xảy ra trong bốn năm, cũng không làm hại cô.
Lâm Tịch Tuyết luôn cố gắng hết sức để giúp cô trong mọi việc, nhưng cô lại bỏ qua thân phận của người này.
Đúng vậy, cô đã quên thân phận của Lâm Tịch Tuyết, cô chủ nhỏ của tập đoàn Minh Hải, con gái duy nhất của Lâm Gia Thần, chủ tịch tương lai của tập đoàn, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?
"Cô không biết sao? Tôi cũng thật ngu ngốc.
Khi cô định điều tra vụ án 20 năm trước, lẽ ra tôi phải biết rằng vấn đề này không chính xác.
Có rất nhiều thứ cô có thể kiểm tra.
Cô có biết không?" Cả người Lâm Tịch Tuyết vô cùng tức giận.
Thật nực cười khi nghĩ lại bấy lâu nay cô ấy thực sự đã cố gắng hết sức để giúp Tô Tuyết Vy điều tra mọi chuyện, nhưng không ngờ chính những hành động đó lại góp phần tự đẩy ba của mình vào tù.
Cô ấy vươn tay đẩy Tô Tuyết Vy ra rồi đứng vững trên mặt đất, giẫm lên quần áo của Tô Tuyết Vy, khinh thường nói: "Tô Tuyết Vy, chúng ta cứ như vậy đi.
Tôi không phải bạn của cô, cô cũng không phải bạn của tôi.
Từ giờ trở đi, đừng mong tôi sẽ nhân từ với cô nữa."
Tô Tuyết Vy được Thịnh Vân Hạo giữ chặt trong vòng tay khi cô ngã xuống đất..