Trình Vũ Thanh sụp đổ hoàn toàn sau khi Thịnh Vân Hạo rời đi, và cả người bắt đầu vật vã như thể cô ta đang cố gắng thoát ra khỏi nỗi đau khổ.
Cảnh sát ở bên nhìn cô ta có chuyện chẳng lành, cảm thấy sắp xảy ra chuyện, vừa ôm lấy cơ thể cô ta vừa cầm bộ đàm vội vàng gọi người hỗ trợ.
Trình Vũ Thanh đang đấu tranh không ngừng, cô ta vẫn không muốn mất tự do ở đây, cô ta còn rất nhiều việc muốn làm, không thể bị bắt ở đây quá lâu được.
Cô ta không thể mất tất cả mọi thứ vốn đã sắp hoàn thành.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Sớm muộn gì tôi cũng giết chết cô!" Trình Vũ Thanh vừa giãy dụa vừa hét lên.
Viên cảnh sát vừa đè lấy người cô ta vừa nói chuyện với máy bộ đàm.
Một số người tràn vào từ cửa, đè Trình Vũ Thanh trong khi Tô Tuyết Vy và những người khác nhanh chóng đi.
"Cảm ơn hai người, mời ra ngoài cửa."
Tô Tuyết Vy và Trì Linh Ngọc chỉ có thể đi ra ngoài, Trình Vũ Thanh bây giờ tâm tình điên cuồng không ổn định, muốn hỏi cũng không hỏi được, hiện tại chỉ có thể chờ cảm xúc cô ta ổn định lại mới có thể tiếp tục thẩm vấn.
Khi Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Tuyết Vy bước ra, anh nhìn cô với vẻ lo lắng.
Vừa rồi có rất nhiều người đi vào.
Nếu cô bị thương thì sao?
Hai người đứng đối mặt với nhau như thể họ được ngăn cách bởi một bức tường trong suốt không bao giờ có thể phá vỡ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng Tô Tuyết Vy vẫn quyết định không để tâm tới anh rồi đi về phía bên kia, vừa lúc hai người chuẩn bị đi qua, Thịnh Vân Hạo liền vội vàng nắm lấy tay cô.
“Còn có chuyện gì không?” Tô Tuyết Vy không rảnh tay, cũng không nói quá nhiều.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng Thịnh Vân Hạo lại cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy buồn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất buồn cười.
Anh nắm lấy tay Tô Tuyết Vy nhưng không biết nói gì, nếu bốn năm trước anh có thể nắm chặt tay cô như vậy, có lẽ bây giờ anh đã không có nhiều chuyện phiền toái phát sinh.
Nhưng những lời tiếp theo của Tô Tuyết Vy lại khiến anh đứng đơ ra tại chỗ như tia chớp từ trời xanh, Tô Tuyết Vy rút tay về, nhìn anh trong đáy mắt rồi gằn từng chữ:
"Nếu anh yêu em họ của mình nhiều như vậy, tại sao anh không đi gặp cô ta đi? Bây giờ cô ta đang sắp phát điên rồi đấy."
Thịnh Vân Hạo hoàn toàn choáng váng khi nghe Tô Tuyết Vy nói câu này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sức chịu đựng của Trình Vũ Thanh lại kém tới như vậy.
Tô Tuyết Vy nhìn anh, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được suy nghĩ của người này, không thể buông bỏ hiện tại cũng không thể quên quá khứ.
Cô hơi dừng lại, sau đó nói: "Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh là người như thế nào chắc anh phải hiểu rõ hơn tôi.
Cho dù nhà họ Thịnh của anh có nợ cô ta thì cũng không liên quan gì đến tôi."
Khi nghe những lời này, Thịnh Vân Hạo biết rằng Tô Tuyết Vy sẽ không bao giờ để cho những chuyện khác ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Nhưng anh không có mặt mũi nào để thuyết phục, cũng không có mặt mũi nào để xin cô buông tha cho Trình Vũ Thanh.
"Tuyết Vy, em thật sự không thể để cô ấy đi sao? Thậm chí một chút thương cảm cũng không thể sau?."
Nghe Thịnh Vân Hạo van xin, Tô Tuyết Vy thực sự nghĩ là vô cùng buồn cười, khi Trình Vũ Thanh muốn đẩy cô vào chỗ chết, lúc đó anh ở đâu?
Nghĩ đến lúc cô nằm viện, Tô Tuyết Vy thật sự cho rằng người này sẽ đến gặp cô, cho dù là lặng lẽ đến nhưng cô chưa từng thấy hay nghe nói qua.
Bây giờ lại đến cầu xin cô, nghe quả thực vô cùng phi lý.
"Thịnh Vân Hạo, anh đang cầu xin tôi sao? Tôi nói cho anh biết, điều đó là không thể.
Khi cô ta làm tổn thương tôi, anh và tất cả mọi người đều nên biết cô ta sẽ có ngày này."
Nghe những lời nói nặng nề của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo biết rằng cô sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, ai sẽ là người có thiện cảm với những gì kẻ thù đã gây ra cho mình chứ?
“Tôi hiểu rồi, tôi hy vọng em sẽ không làm những điều khiến mình hối hận.” Thịnh Vân Hạo không quay đầu lại, chậm rãi nói.
Tô Tuyết Vy nhắm mắt cố nén giọng nói nghẹn ngào: "Tôi không hối hận.
Tôi chưa bao giờ hối hận về việc này.
Điều duy nhất tôi hối hận là đã không nói ra sự thật sớm hơn."
Cả hai đều biết không thể quay về quá khứ mà vướng chân vào đây, không ai ngoài người có liên quan có thể hiểu được cảm giác này.
Một cảm giác không muốn từ bỏ và cam chịu bủa vây, không ai hiểu được tâm trạng đó, cả hai đều biết rằng nếu không phải vì chuyện của 20 năm trước và chuyện đã xảy ra 4 năm trước thì họ sẽ mãi không phải chia xa.
Tô Tuyết Vy thật ra không muốn hòa giải, nếu cô biết chuyện này cuối cùng cũng phải nói thì cô thà nói ngay từ đầu.
Ngay cả khi Thịnh Vân Hạo ghét cô, cho dù cô có sẵn sàng lùi lại 10.000 bước đi chăng nữa thì vấn đề đã trở thành điều không thể sửa chữa nữa rồi.
Tô Tuyết Vy run rẩy bước chậm rãi đến phòng thẩm vấn ở đầu bên kia, hiện tại cô muốn biết Mạnh Tú Cầm xảy ra chuyện gì, cây bút ghi âm trong tay đại diện cho tất cả mọi thứ, những đoạn ghi âm này đều là những đoạn đã được thu thập qua màn hình.
Nếu Mạnh Tú Cầm không thừa nhận thì tất cả những đoạn ghi âm này sẽ được tung lên mạng.
Có nhiều cách để phá vỡ danh tiếng của bà ta và cũng có nhiều cách để buộc bà ta phải nói sự thật.
Tô Tuyết Vy hạ quyết tâm, cô biết chuyện này không công bằng với bất kỳ ai nhưng đối với cô và Thịnh Vân Hạo lại càng không công bằng.
Tại sao cô lại phải từ bỏ câu hỏi của mình vì một người không liên quan?
Hơn nữa cô làm tất cả những chuyện kích động khác chính là muốn tìm ra nguyên nhân của sự việc này, nếu không mọi chuyện đã không thành như bây giờ.
Giống như bốn năm trước, cô bắt đầu có chút ghét sự hèn nhát của mình, chuyện của Trì Linh Ngọc nhỏ nhặt như vậy mà cô như muốn giết chết mình vì sự hèn nhát.
"Cô Tuyết Vy, cô không sao chứ? Sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm." Trì Linh Ngọc vừa đỡ cô vừa hỏi.
Tô Tuyết Vy xua tay nói cô không sao, cô biết chuyện này thật sự không thể kéo dài được nữa nên mới quyết định quên Thịnh Vân Hạo đi, điều quan trọng nhất lúc này là để Mạnh Tú Cầm nói hết mọi chuyện.
Trình Vũ Thanh và Mạnh Tú Cầm là không đủ, cô nhớ rằng có một người khác cũng tham gia vào sự việc này, và vấn đề này cũng liên quan đến những thắc mắc mà cô đã băn khoăn bấy lâu nay?
“Tôi không sao, nội dung trong máy ghi âm này nhất định phải cho bọn họ biết, Mạnh Tú Cầm là người sẽ không buông tay nếu không nhìn thấy chứng cứ.” Tô Tuyết Vy chậm rãi nói.
Ở với Mạnh Tú Cầm lâu như vậy, Tô Tuyết Vy biết tính tình của bà ta, chỉ cần không có gì uy hiếp thì bà ta sẽ không thừa nhận, thậm chí còn đảo ngược trắng đen.
Đây là đặc điểm tính cách của Mạnh Tú Cầm khi còn ở nhà họ Tô.
Hai người vội vã đi về phía phòng thẩm vấn, bên trong tiếp tục truyền ra câu hỏi của Lục Chính Vĩ, Tô Tuyết Vy nhìn máy ghi âm trong tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi tới..