Không có ai thuyết phục hay nói chính là không ai dám xen vào cuộc đối thoại giữa hai người, hai người giống như một trận chiến bằng lý trí.
Thịnh Vân Hạo vừa rồi vẫn chìm đắm trong nỗi đau và sự tự trách bản thân, bây giờ anh không còn mấy quan tâm đến cuộc cãi vã giữa hai người nữa, trong tim anh luôn có một giọng nói vang lên nhắc lại những chuyện cũ.
Trình Vũ Thanh thấy lời nói của mình không có gì sai, nếu không thể tấn công Tô Tuyết Vy cứ thì tấn công Thịnh Vân Hạo, cô không tin Tô Tuyết Vy sẽ không giúp Thịnh Vân Hạo.
"Anh họ, sao anh lại đứng đó bất động thế? Anh là người đã hại em, và anh là người đã khiến em trở nên như thế này!" Trình Vũ Thanh ứa nước mắt nhìn Thịnh Vân Hạo.
Tô Tuyết Vy làm sao có thể không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, vội vàng nói: "Này, cô không yêu anh ấy sao? Tại sao lại đổ lỗi cho anh ấy như thế?"
"Cô phải có lý do chính đáng để trách người khác chứ? Đừng nghĩ chúng tôi là kẻ dễ bị bắt nạt.
Đừng nghĩ đến việc đùn đẩy trách nhiệm của bản thân cho người khác."
Tô Tuyết Vy đã phá vỡ suy nghĩ của Trình Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh đương nhiên sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ, cô ta chồm lên chửi rủa: "Đồ khốn kiếp! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cô chút nào, cút ra ngoài!"
Tô Tuyết Vy làm sao có thể để cho cô ta toại nguyện, cô chống hai tay lên mặt bàn, từng chút một tiến lại gần rồi vươn tay nhéo nhéo mặt Trình Vũ Thanh, nói: “Bà chị ơi, nhìn nhận thực tế đi.
Anh ấy sẽ không bao giờ có thể yêu cô đâu."
"Đừng làm thêm điều gì tồi tệ nữa.
Tôi sợ rằng khi tôi trả lại tất cả những thứ đó cho cô thì mọi chuyện sẽ rất kinh khủng đó."
Tô Tuyết Vy buông tay ra, cảm xúc hiện tại của cô đối với Trình Vũ Thanh là hoàn toàn khinh thường, cho dù là nói chuyện cô cũng cảm thấy đối với mình đó là một loại khảo nghiệm.
Thịnh Vân Hạo nhìn hai người họ rồi chợt nhận ra mình có chút sợ hãi khi đối mặt với sự việc này, Tô Tuyết Vy đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đã biết học cách chống trả, cũng không còn là người dễ bị người ta bắt nạt nữa.
"Tô Tuyết Vy! Tôi muốn nguyền rủa cô.
Nhưng đừng mơ, tôi sẽ không bao giờ chết đâu.
Cô cướp người đàn ông của tôi.
Cô là đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Cô đi chết đi!" Trình Vũ Thanh lúc này dường như đã sắp phát điên.
"Trình Vũ Thanh, cô nên đọc thêm sách đi, đừng chỉ làm những cách luẩn quẩn như vậy.
Cô ở Việt Nam mà dùng tín ngưỡng của phương Tây để hãm hại tôi, cô không nghĩ việc mình làm có chút nực cười sao?" Tô Tuyết Vy không sợ những chuyện đó, khẽ ngẩng đầu rồi nói thẳng.
Trình Thiên Na ở ngoài cửa sổ nhìn Trình Vũ Thanh như thế này cũng không đành lòng.
Đây là con của bà ta, con của bà ta lại thành ra thế này, có thể nói gì để giảm bớt nỗi đau trong lòng được chứ?
Tô Tuyết Vy chậm rãi rời khỏi Trình Vũ Thanh, nói: "Tôi không biết làm thế nào mà cô có thể tiếp thu được nền giáo dục ở nước ngoài.
Việc một người không đủ tiêu chuẩn như vậy trở về Việt Nam quả là một sự lãng phí tài nguyên.
Ngay cả khi cô không nói với tôi, tôi có thể tìm hiểu những gì đã xảy ra hồi đó.
"
"Bà của cô là Từ Hiểu Uyên, hồi đó bà ấy là người làm chủ mọi thứ.
Cô lớn lên cùng bà ấy.
Tôi nghĩ bà ấy sẽ biết rất nhiều thứ mà chúng tôi không biết."
Tô Tuyết Vy thay đổi giọng điệu, bây giờ tranh luận với Trình Vũ Thanh cũng tốn nước miếng, đợi lời nói của cô ta phân trần cũng không muộn.
"Thật sao? Tôi không biết, Từ Hiểu Uyên hoàn toàn không phải là bà nội của tôi, tôi không biết bà ta." Trình Vũ Thanh quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Tô Tuyết Vy.
“Trình Vũ Thanh, tốt hơn là tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu không khi Trì Linh Ngọc đến, tất cả mọi chuyện của cô đều bị bại lộ, như vậy thật không hay đâu.” Tô Tuyết Vy chỉ có thể dùng Trì Linh Ngọc để uy hiếp cô ta.
Nghe thấy tên của Trì Linh Ngọc, cô ta sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu nói: "Trì Linh Ngọc có thể giải thích cái gì? Tôi không quan tâm, cô ta không có liên quan chút gì cả."
Trình Vũ Thanh khẳng định Trì Linh Ngọc không có bằng chứng trong tay, cô ta nhìn Tô Tuyết Vy có phần tự đắc, không ai có thể hiểu tại sao một người phụ nữ lại trở nên mạnh mẽ tới như vậy.
"Thật sao? Tôi sẽ gọi cho cô ta và hỏi xem mọi chuyện thế nào?" Tô Tuyết Vy lấy điện thoại trong túi ra, nhìn Trình Vũ Thanh nói.
Trì Linh Ngọc không xuất hiện lần này nhưng tạm thời thay đổi kế hoạch của mình, bởi vì cô nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Mạnh Tú Cầm trên màn hình.
Trình Vũ Thanh không tin cô có khả năng tìm được Trì Linh Ngọc, cho dù tìm được Trì Linh Ngọc, cô ta cũng không sợ.
Cô ta vẫn nắm điểm yếu của Trì Linh Ngọc trong tay.
“Cô Thanh, tôi khuyên cô đừng quá tự cao mà mất cảnh giác.” Tô Tuyết Vy nhẹ giọng nói,như thể chuyện này không liên quan gì đến cô.
Thịnh Vân Hạo đứng tại chỗ như khúc gỗ, không biết phải nói gì nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu, những lời Mạnh Tú Cầm nói vừa rồi vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Trình Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, không nhìn Tô Tuyết Vy.
Cô ta biết người phụ nữ này đang ép mình kể chuyện năm đó, cũng chính là ép cô ta nói ra chuyện mình hại người khác..
"Tô Tuyết Vy, đừng tự đắc, Thịnh Vân Hạo sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi! Cô không lấy được gì! Tôi sẽ giết cô!" Trình Vũ Thanh bắt đầu uy hiếp Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nhìn sự điên cuồng của cô ta, chỉ cảm thấy buồn bực, nếu người này là người điên vậy thì bây giờ cô đúng là đang nói chuyện với người điên.
"Ừ, cô giết tôi thì cô sẽ không phải là người tốt, cô nghĩ Thịnh Vânn Hạo còn muốn yêu cô sao? Cô thật sự rất buồn cười, một người phụ nữ sẽ sa ngã đến mức này, cô cũng giống như bà nội Từ Hiểu Uyên của cô mà thôi." ”Tô Tuyết Vy cố ý kích thích Trình Vũ Thanh.
Nghe được Tô Tuyết Vy lời nói, Trình Vũ Thanh hoàn toàn phát điên, không ngừng nói: "Tôi khác bà ta.
Bà ta là người mất trí, còn tôi thì không!"
Tô Tuyết Vy biết điều này thật tàn nhẫn nhưng cô không muốn mọi người chìm trong bóng tối, sự thật của chuyện này phải được phơi bày.
“Cô cũng đâu có khác gì bà ấy đâu.
Cô thậm chí còn có thể giết ngời mình yêu thì còn gì mà cô không thể phá hủy chứ?” Tô Tuyết Vy chậm rãi nói.
Những lời này giống như một mũi kiếm sắc bén đâm vào trái tim Trình Vũ Thanh một cách mãnh liệt, mục đích Tô Tuyết Vy làm vậy là để cô ta tỉnh táo, một người bị bệnh não không thể được dung túng mà chỉ có thể nguyền rủa.
Thịnh Vân Hạo đi tới và muốn ngăn cản Tô Tuyết Vy nhưng Tô Tuyết Vy nhìn anh một cái như muốn nói” Nếu anh dám đến, tôi sẽ cho cô ta chết.”
"Trình Vũ Thanh, tôi đã gửi một tin nhắn cho Trì Linh Ngọc, cô ấy sẽ sớm đến đây, cô nghĩ mình có thể giấu những chuyện đã làm trong bao lâu? Tờ giấy không thể gói được lửa, cô phải nhớ lấy." Tô Tuyết Vy ấy điện thoại ra, màn hình sáng lên hình gọi thoại với Trì Linh Ngọc trước mặt.
Trình Vũ Thanh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có thể co rụt lại mà không dám nhìn Tô Tuyết Vy, bởi vì cô ta sợ Tô Tuyết Vy sẽ giết mình..