Phòng thẩm vấn của Mạnh Tú Cầm.
Lục Chính Vĩ nhìn người trước mặt, rốt cuộc bây giờ ông ta có cách gì để chỉnh đốn bà ta đây.
Ngoài ông ta ra thì còn có Tô Xa Bình cùng vào phòng thẩm vấn.
Trong lòng ông ta dường như đã quyết định Tô Xa Bình nhất định sẽ giúp, rốt cuộc những việc Mạnh Tú Cầm làm đều là trở ngại trong lòng Tô Xa Bình.
Tô Xa Bình nhìn dáng vẻ của Mạnh Tú Cầm liền biết rõ người này có ý đồ gì.
Khi đó muốn gả cho nhà họ Tô, bà ta đã phải dùng rất nhiều biện pháp, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Tô nhất định cũng sẽ bị liên lụy.
"Mạnh Tú Cầm, cô giết Tô Hồng Dịch với Minh Nguyệt có đúng không?" Tô Xa Bình có chút kích động hét lên.
Mạnh Tú Cầm vẻ mặt bình tĩnh, bà ta coi như chuyện này không liên quan gì đến mình, thư thái dựa vào trên ghế nói: "Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?"
Nghe Mạnh Tú Cầm nói như vậy khiến Tô Xa Bình hoàn toàn tức giận, người phụ nữ này không có một chút lương tâm nào.
“Cô có biết đó là người nhà của cô không? Sao cô có thể tàn nhẫn đến mức giết bọn họ được.” Tô Xa Bình cầm cây gậy trong tay nói.
Tô Xa Bình tuy đã hơn một trăm tuổi nhưng cả người trông vẫn còn rất sung sức, nếu không có chuyện của Tô Hồng Dịch thì có lẽ Tô Xa Bình còn có thể mạnh khỏe cứng rắn hơn bây giờ.
Mạnh Tú Cầm đột nhiên bật cười, bà ta nhìn Tô Xa Bình rồi nói từng chữ một: “Tô Xa Bình, ông đừng có tự đắc.
Mạnh Tú Cầm tôi không phải là người tốt, con trai và cháu của ông cũng vậy thôi."
Lục Chính Vĩ nhìn Tô Xa Bình trước mặt kích động đến có thể ngất xỉu, ông ta vội vàng an ủi Tô Xa Bình rồi nhìn Mạnh Tú Cầm nói: "Mạnh Tú Cầm.
Bà ăn nói cho cẩn thận.
Dù sao đây cũng là ba chồng của bà."
“Ba ư?” Mạnh Tú Cầm cười cười, hai tay bà ta đập xuống bàn nói: “Ông thử hỏi xem ông ta có nhận một người con dâu như tôi không?”
"Mạnh Tú Cầm, cho dù cô có bất mãn với nhà họ Tô như thế nào thì cô cũng không được như vậy.
Nếu có ai hỏi thì hãy bảo nhà họ Tô chúng tôi không có một chút liên quan nào đến cô.” Toàn bộ khuôn mặt của Tô Xa Bình đỏ bừng, ông ấy tức tối nói.
"Ông có biết việc tốt mà con trai ông đã làm là gì không?” Mạnh Tú Cầm bình tĩnh lại, bà ta nhìn Tô Xa Bình nói ra từng chữ một.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ xem Mạnh Tú Cầm sẽ nói gì tiếp theo, bà ta nhìn bọn họ mỉm cười, sau đó mở miệng nói: "Con trai ngoan của ông là Tô Hồng Dịch đã suýt chút nữa cưỡng hiếp Tô Tuyết Vy."
Thịnh Vân Hạo mở cửa đi vào ngay khi bà ta nói câu này, anh nghe thấy những lời này thì cả người trở nên cứng đờ.
Mạnh Tú Cầm nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đứng ở cửa thì bà ta vẫn tiếp tục nói.
"Bốn năm trước, Tô Hồng Dịch suýt cưỡng hiếp Tô Tuyết Vy.
Con trai ngoan của ông lại có thể có suy nghĩ bậy bạ với con gái nuôi của mình."
Thịnh Vân Hạo nghe thấy những lời này, trong đầu anh lập tức nhớ lại những chuyện bốn năm trước.
Bây giờ sự việc xảy ra như vậy làm sao anh có thể tin được những điều vô lý này.
"Mạnh Tú Cầm, ý của bà là gì?" Thịnh Vân Hạo lúc này lửa giận đã lên đến cực điểm, anh cảm thấy đau đớn đến không thở được.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cuối cùng cũng có phản ứng, Mạnh Tú Cầm ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt bà ta hiện lên vẻ giễu cợt: "Thịnh Vân Hạo, ý tôi là khi tôi từ bỏ Tô Tuyết Vy, cô ấy đã suýt bị Tô Hồng Dịch cưỡng hiếp."
“Cưỡng hiếp” Hai từ đó giống như một quả bom, chúng muốn nổ tung trong tâm trí Thịnh Vân Hạo, nỗi đau và sự khó chịu tràn ngập khắp trái tim của anh.
Có một sự thật đằng sau sự phản bội mà anh đã từng nghĩ, anh run rẩy giơ tay lên.
“Thịnh Vân Hạo, tôi đã lên kế hoạch cho tất cả những gì cậu thấy hồi đó, cậu hài lòng với câu trả lời của tôi không?” Mạnh Tú Cầm cười nói.
Mạnh Tú Cầm bây giờ giống như một ác ma, những gì bà ta nói ra khiến cho người ta cảm thấy có chút bất an, như thể bà ta sẽ kể rất nhiều chuyện trong một giây tới.
Thịnh Vân Hạo vươn tay nắm lấy tay nắm cửa rồi quay người lại nhìn Mạnh Tú Cầm: "Mạnh Tú Cầm, tôi rất cảm kích bà vì đã giết Tô Hồng Dịch, nếu không bây giờ người giết ông ta chính là tôi.”
Nói xong những lời này, Thịnh Vân Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng thẩm vấn, anh biết sự việc này chắc chắn là muối xát vào vết thương của anh.
Bốn năm trước anh luôn ghi nhớ từng sự việc, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra vào thời điểm đó.
Anh cho rằng đây là vết sẹo của mình nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc này cũng là vết sẹo cả đời của Tô Tuyết Vy.
Khi anh nghe thấy nghe thấy những lời này trong lòng có đủ loại cảm xúc tuôn trào.
Cả người anh giống như không còn chút sức lực nào cả, anh đột nhiên không biết mình nên đối mặt với Tô Tuyết Vy như thế nào.
Thịnh Vân Hạo nắm chặt tay đấm vào tường, anh không biết trong những năm qua Tô Tuyết Vy đã chịu đựng những gì.
Tô Tuyết Vy đang ngồi ở góc tường, anh lập tức mất hết can đảm để đối mặt với cô, anh không biết tại sao Tô Tuyết Vy lại chịu đựng lâu như vậy.
Tại sao lại không nói cho anh biết, điều gì đã khiến cô chịu đựng một mình bấy lâu nay.
Thịnh Vân Hạo ngồi trên ghế có phần chán nản, anh không có can đảm để nhìn Tô Tuyết Vy.
Nếu chưa nghe thấy những gì Mạnh Tú Cầm nói thì anh sẽ không trở nên như thế này.
Tô Tuyết Vy tò mò nhìn về hướng phòng thẩm vấn của Mạnh Tú Cầm.
Lúc nãy cô vừa nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Vân Hạo nhưng bây giờ lại không thấy anh đâu nữa.”
Khi cô vừa muốn đứng dậy đi tìm anh thì Trình Thiên Na đã vội vàng đi tới giữ tay cô lại cô rồi nói: "Đừng đi, cậu ấy sẽ tới nhanh thôi, chỉ là bây giờ cậu ấy đang có chút dằn vặt, cô đừng lo lắng."
“Trình Thiên Na, bà nói vậy là có ý gì?” Tô Tuyết Vy kỳ lạ hỏi.
Những gì Mạnh Tú Cầm nói vừa rồi chỉ là muốn kích thích anh, cho nên bà ta mới nói tất cả mọi chuyện về Tô Tuyết Vy.
Bây giờ ngẫm lại thì thấy bà ta thực sự không đơn giản một chút nào.
“Thịnh Vân Hạo là một cậu bé ngoan, lát nữa cậu ấy sẽ đến thôi, đừng lo.” Trình Thiên Na nhìn cô một cách nghiêm túc, bà ta vừa nói vừa vỗ vỗ vào tay cô.
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh lúc này cũng đi vào, Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại nghĩ: "Tôi muốn đến chỗ Trình Vũ Thanh xem thử.
Cô ta chắc hẳn sẽ biết rất nhiều.
Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi chỉ muốn hỏi cô ta một chút thôi."
Trình Thiên Na gật đầu nhìn cô, bà ta cảm thấy lúc đầu cô có chút khác lạ nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh trở lại..