Thịnh Vân Hạo biết rằng anh sẽ không bảo cô ta quay lại nếu không phải vì đang suy nghĩ về những điều từ 20 năm trước, có thể là do những chuyện 20 năm trước nên cô ta mới có tính khí như vậy.
Trình Vũ Thanh kinh ngạc nhìn anh, cô ta biết mình không ở lại được, trong mắt đột nhiên có chút tia sáng, vội vàng bước đến bên cạnh Thịnh Vân Hạo nói:
"Anh họ..."
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghĩ tôi dù sao cũng là bề trên.

Đuổi cô ra ngoài làm cho tôi có chút khó chịu."
Thịnh Vân Hạo thậm chí còn không thèm nhìn cô ta bằng nửa con mắt.

Anh lê cái đùi bị thương của mình bước lên cầu thang từng bước, lúc này anh cần gáo nước lạnh để cho bản thân tỉnh táo lại một chút.
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo kéo cơ thể bị thương của mình lên cầu thang, cảm giác tội lỗi đột nhiên nảy sinh trong lòng cô ta.

Thịnh Vân Hạo đã trở thành nạn nhân của việc này.

Kế hoạch phải được thực hiện nhưng đó là cách khác.
Trời về đêm, mặt trăng sáng rực giữa cả khoảng trời tăm tối.

Tô Tuyết Vy chậm rãi đi trên đường, trong đầu nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô ta bỗng cảm thấy có chút lộn xộn.
Vừa định đi tới cửa nhà, cô ta đột nhiên nhìn thấy Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh đứng ở cửa dường như đang tranh cãi chuyện gì đó.

Cô ta cau mày bước nhanh về phía trước, chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Chu Hạo Thanh, tôi chịu đủ rồi! Tôi đã nói như vậy, tôi sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước, anh đừng nói như vậy nữa được không?" Giọng nói của Lục Đan Bạch run lên.
Chu Hạo Thanh nhìn cô ấy, trong lòng đột nhiên có chút đau, chỉ có thể mở miệng nói: "Không, không cần hủy bỏ.

Chúng ta cứ tiếp tục tiến hành đi."
“Như vậy được không?” Lục Đan Bạch nhàn nhạt cười nói tiếp: “Đùa với tôi sao? Lúc trước anh là người nói hủy, hiện tại anh lại là người nói không muốn hủy.”
Tô Tuyết Vy vội vàng bước tới xen vào giữa hai người, tại sao hai người lại bắt đầu cãi nhau, chuyện giữa cô và Thịnh Vân Hạo vẫn chưa kết thúc.

Tại sao tình yêu lại luôn có vấn đề như vậy chứ?
“Hai người có chuyện gì vậy?” Tô Tuyết Vy kéo hai người vào nhà.
Nhìn hai người trên sô pha không quan tâm tới Tô Tuyết Vy nói cái gì, hai người này tính tình trẻ con, chỉ có thể ngồi đối diện bọn họ rồi vỗ bàn nói.
"Các người đang tranh cãi cái gì? Nói rõ ra!"
Nghe Tô Tuyết Vy chất vấn, vẻ mặt hai người thả lỏng một chút, lập tức biến thành bộ dáng của những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhìn cô mất tự nhiên rồi nói:
“Đó là liên quan đến tiệc đính hôn của chúng tôi trong thời gian ba ngày, chúng tôi không biết có nên đi hay không.” Lục Đan Bạch cúi đầu, khuấy động ngón tay.
"Tôi nói đi, nhưng cô nói không được đi.

Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

Chúng ta phải đi dự tiệc cưới này." Chu Hạo Thanh nhìn cô ấy, có chút không đồng ý nói.
Lúc hai người sắp cãi nhau, Tô Tuyết Vy nhanh chóng vỗ bàn nói: "Tôi đang hỏi anh tại sao, bây giờ không phải lúc để hai người cãi nhau."
Hai người ngừng hành động, lần lượt nói từng chữ: “Ba ngày nữa sẽ là tiệc đính hôn của chúng tôi, nhưng chúng tôi không biết có nên để cô đi hay không, bởi vì chúng tôi nhất định sẽ mời rất nhiều gia tộc nổi tiếng."
Tô Tuyết Vy biết họ muốn nói gì, hẳn phải có nhà họ Thịnh trong cái gọi là gia tộc nổi tiếng đó.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thực sự biết ơn họ vì đã quan tâm chu đáo đến cô như vậy.
Tô Tuyết Vy cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn, sau đó nhanh chóng nâng mặt lên, nhìn bọn họ nói: "Hai người đừng lo lắng cho tôi, dù anh ấy đi cũng sẽ không có chuyện gì.

Tôi vẫn sẽ làm việc của tôi, đúng chứ? "
Hai người nghe cô nói câu này, đột nhiên hiểu ý cô, trên mặt đều lộ ra vẻ thoải mái.
"Tuyết Vy, cảm ơn cô.

Chúng tôi thực sự cảm ơn cô rất nhiều."
"Thực ra chúng tôi cũng không muốn đính hôn, chỉ là vì danh dự và uy tín của gia đình."
Tô Tuyết Vy không phải kẻ ngốc, cô có thể nghe được ý tứ giữa hai người này nhưng bây giờ đã là chuyện chắc chắn, không ai có thể giải được.

Hơn nữa cô cũng hứa với Long Duệ Ân phải trông chừng và động viên Lục Đan Bạch.
“Tôi biết, tuy rằng tôi rất biết ơn anh.

Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể nghĩ cho tôi chu đáo như vậy, nhưng tôi thực sự không đáng chút nào.” Tô Tuyết Vy chậm rãi nói.
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng của Tô Tuyết Vy mà cảm thấy rất buồn, nếu anh ta mạnh mẽ hơn có lẽ sẽ không xảy ra loại chuyện này.
“Tuyết Vy, nếu tôi có thể đủ mạnh để chế ngự được Thịnh Vân Hạo, em sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, tôi thực sự vô dụng.” Chu Hạo Thanh bắt đầu tự trách mình.
Tô Tuyết Vy nghe anh ta trách cứ, chậm rãi đi vào giữa hai người ngồi xuống, vươn tay nhấc lên tay hai người đặt chồng lên nhau rồi nói.
"Anh nên hiểu rằng tôi không phải là người keo kiệt như vậy, nhưng thật sự anh đừng vì tôi mà làm chuyện này nữa, không đáng chút nào."
Lục Đan Bạch nhìn động tác của cô, đột nhiên hiểu tại sao cô lại làm như vậy, cô ấy tựa đầu vào vai Tô Tuyết Vy nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, Tuyết Vy."
Tô Tuyết Vy mỉm cười, dựa vào ghế sô pha chậm rãi nói: "Tôi thực sự không đáng để hai người làm nhiều chuyện tới vậy.

Chỉ mong hai người có thể hòa thuận, không cãi vã nhau là được rồi."
Chu Hạo Thanh không thích chút nào khi nghe những lời này, anh ta thích Tô Tuyết Vy, nhưng lúc này vì chuyện gia đình nên đành phải ép mình làm những việc mình không thích.
Chu Hạo Thanh lặng lẽ buông tay, đi lên lầu rồi nói: "Tôi hiểu rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."
Nhìn theo bóng lưng Chu Hạo Thanh rời đi, Tô Tuyết Vy muốn nói gì đó nhưng không có lời nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn bóng dáng anh ta, tay vẫn nắm chặt tay Lục Đan Bạch.
“Đan Bạch, gần đây anh ấy bị sao vậy, cô có biết không?” Tô Tuyết Vy tò mò nhìn theo hướng của Chu Hạo Thanh.
Lục Đan Bạch không biết nên nói gì, chỉ đành cười nói: "Tôi không biết, có lẽ là do những gì tôi nói vừa rồi khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái."
Tô Tuyết Vy thở dài nhìn cô ấy, hôm nay Long Duệ Ân nói với cô những gì, cô vẫn không quên.

Nếu Lục Đan Bạch thực sự trốn vào ngày tiệc đính hôn, toàn bộ nhà họ Chu và họ Lục sẽ trở thành nỗi xấu hổ trong ngành.
"Đan Bạch, tôi biết cô không thích tôi nói lời này nhưng tôi vẫn muốn nói.

Cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không được chạy trốn, được không?"
Nhìn ánh mắt chân thành của Tô Tuyết Vy, Lục Đan Bạch rất muốn đồng ý với cô, nhưng cô ấy không thể làm được, cô ấy không biết mình sẽ làm gì trong ngày tiệc đính hôn, vì vậy liền lắc đầu nói:
"Tôi không biết, có lẽ tôi thật sự sẽ làm chuyện không tốt, cho nên hi vọng cô hãy chăm sóc và trông chừng tôi thật kỹ."
Tô Tuyết Vy nghiêm nghị gật đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play