Kế hoạch của Từ Hiểu Uyên đã trôi qua được gần một tuần, mọi người đều có ý tưởng mới và chủ ý riêng, ở cổng trại trẻ mồ côi thành phố Dung Châu.
Tô Tranh Hữu nhìn Tô Tuyết Vy cười nói: “Tuyết Vy ngoan, ba đi có việc một chuyến, rất nhanh sẽ quay về thôi.
"
Tô Tuyết Vy ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được ạ, vậy Tuyết Vy chờ ba trở về.
"
Tô Tranh Hữu không kìm được ôm chặt Tô Tuyết Vy, ông biết một khi ông đi lần này sẽ không bao giờ quay lại được nữa, dù thế nào, ông đều cũng sẽ không để Tô Tuyết Vy dính vào cuộc tranh giành này.
Tô Tuyết Vy có chút lưu luyến nhìn Tô Tranh Hữu đã rời đi, cô muốn Tô Tranh Hữu mang theo cô đi cùng, nhưng cô biết bản thân mình không thể làm chuyện ấy, thấy trời đã tối, Tô Tuyết Vy vội vàng bước vào cô nhi viện.
Từ Hiểu Uyên ngồi trong phòng khách nhìn Trình Tú Anh, mặc dù không có biểu cảm gì trên mặt nhưng bà ta biết rằng nếu kế hoạch lần này thành công thì bà ta sẽ nhận được tất cả tài sản, nếu thất bại thì bà ta sẽ không còn gì cả, thậm chí còn có thể bị tống vào tù.
Trình Tú Anh mỉm cười nhìn bà ta, bà biết Từ Hiểu Uyên lại nghĩ ra một cách để hãm hại bà rồi, nhưng lần này dường như bà ta có vẻ rất tự tin, rốt cuộc là vì sao?
Bà đã giao Thịnh Vân Hạo cho Trình Thiên Na rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, trước mắt phiền phức nhất chính là Từ Hiểu Uyên, bà vốn không biết Từ Hiểu Uyên rốt cuộc muốn làm gì.
“Trình Tú Anh, cô có biết tại sao tôi lại thích làm phiền cô như vậy không?"
Trình Tú Anh nhìn bà ta với vẻ khó hiểu, như thể hỏi tại sao.
Từ Hiểu Uyên dường như bày ra bộ dạng từ bi nói với bà: “Bởi vì tôi thấy cô không thuận mắt, bởi vì mẹ cô chỉ là một người phụ nữ bình thường! Nếu lúc đầu không có bà ta, tôi đã trở thành bà chủ của ngôi nhà này.
"
Từ Hiểu Uyên hận người phụ nữ đó tận xương tủy, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, bà ta đương nhiên sẽ không để Trình Tú Anh sống tốt, bà ta tìm mọi cách để đánh đổ Trình Tú Anh, kể cả phải hy sinh con gái ruột của chính mình cũng không thương tiếc.
“Từ Hiểu Uyên, bà đừng có lầm, cho dù không có mẹ tôi thì cô cũng nhất định không phải là bà chủ của cái nhà này, nếu lúc đầu không phải là bà, mẹ tôi làm sao có thể tức giận mà chết đi được.
” Trình Tú Anh không kiên nhẫn nói.
Để được gả vào nhà họ Trình, người phụ nữ này đã không từ thủ đoạn ép chết mẹ bà bằng mọi cách, thậm chí còn khiến cả nhà họ Trình náo loạn đứng ngồi không yên, lại có thể thuê một người đàn ông đến cưỡng hiếp bà, nghĩ đến đây, Trình Tú Anh không nhịn được càng lớn tiếng hơn.
“Từ Hiểu Uyên, tôi nhắc lại cho bà một lần nữa, dù bà có nói cả trăm lần, tôi cũng sẽ không giao tập đoàn Thịnh Lâm cho bà, khi tôi còn nhỏ bà đã giết mẹ tôi, bây giờ hại tôi goá chồng, sau này có phải là muốn giết tôi luôn không?!”"
Từ Hiểu Uyên bị khí thế của bà làm cho hoảng sợ, sau đó bình tĩnh trở lại, nhìn thấy bình trà nóng trên bàn trực tiếp nhấc lên hắt tung tóe vào mặt Trình Tú Anh.
Trình Tú Anh bất ngờ không kịp đề phòng dùng tay cản lại, vài chỗ còn bị nước nóng bắn tung tóe, đỏ ửng rất nhiều, Trình Thiên Na vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi tới giữa hai người chặn họ lại.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy!"
Vừa nói vừa kiểm tra người Trình Tú Anh, không chỉ cánh tay bị bỏng mà nửa khuôn mặt cũng bị ửng đỏ, như bị kẹp sắt đốt, bà ấy không khỏi nhíu mày.
Trình Tú Anh nắm lấy tay Trình Thiên Na, nhìn Từ Hiểu Uyên nói: “Chị không sao, Từ Hiểu Uyên, bà được lắm! Tôi sẽ bắt bà phải trả giá.
"
Từ Hiểu Uyên hơi sợ hãi, nhưng tín hiệu đã được phát đi rồi, một cuộc xáo trộn trong gia đình họ Trình sắp ập đến.
Đầu tiên, người hầu kêu cứu có lửa cháy lớn ở sân sau, sau đó rất đông người mặc đồ đen xông vào nhà họ Trình, Trình Thiên Na chưa kịp phản ứng, Trình Tú Anh ở trước mặt đã bị người khác dùng gậy đập.
Lúc đó, trên đầu và tay bà đều là máu, xoay người có chút không ổn mà nhìn chằm chằm người phía sau, kinh ngạc trợn to hai mắt, mơ hồ nói.
"Quả nhiên là cô!"
Một vụ giết người đẫm máu kinh hoàng đến kinh thiên động địa đã được dàn dựng vào một đêm bình thường này.
Gia đình họ Trình được thắp sáng rực rỡ trong biển lửa, tiếng la hét và ngọn lửa đã hoàn toàn thiêu rụi ngôi biệt thự nhấn chìm toàn bộ ngôi biệt thự, chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Khi cảnh sát đến hiện trường, cả gia đình nhà họ Trình đều đã nằm trong đống tro tàn, cả gia đình nhà họ Trình bê bết vết máu, toàn bộ ngôi nhà bao phủ bởi than củi, trong toàn bộ ngôi biệt thự to như vậy chỉ có Từ Hiểu Uyên và những xác chết khắp sàn nhà.
Tất cả cảnh sát đi vào nhìn thấy các xác chết đều nôn thốc nôn tháo, Trình Tú Anh là người chết thảm nhất, không chỉ có khuôn mặt hoàn toàn thay đổi mà ngay cả cơ thể cũng bị bào sạch.
Từ Hiểu Uyên bị bắt làm nghi phạm, bị tóm cổ về đồn cảnh sát, mọi người đều nghĩ Từ Hiểu Uyên bị điên, vì mỗi lời bà ta nói đều thể hiện sự phấn khích của mình.
Truyện Cung Đấu
“Con chó cái kia rốt cuộc đã chết rồi! Cô ta thật sự đã chết rồi!" Một tiếng cười lạnh phát ra từ phòng thẩm vấn, khiến người ta kinh hãi đến cực điểm.
Cảnh sát đã tìm gặp bác sĩ tâm lý để chữa trị cho bà ta, nhưng anh không ngờ rằng người phụ nữ này mắc bệnh tâm thần nặng vô cùng, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần thay vì ngồi tù vì bệnh tâm thần.
Trong vụ án đẫm máu này của nhà họ Trình, họ không biết được những nghi phạm quan trọng nhất, chỉ có Từ Hiểu Uyên, một người mất trí là biết mọi thứ, nhưng ai có thể tin những điều từ một người mất trí?
“Cho tới bây giờ, Từ Hiểu Uyên vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần, bà ta hoàn toàn là một người mất trí.
” Trình Thiên Na có chút không muốn nhớ lại quá khứ.
Tô Tuyết Vy đã bị sốc sau khi nghe tất cả mọi chuyện, quả nhiên cha cô thực sự là kẻ giết người, nhưng người phụ nữ trước mặt cô lại là người đã giúp Thịnh Vân Hạo, mọi chuyện sao lại phức tạp lên như vậy.
“Bà Thiên Na, tôi có thể hỏi bà một câu được không?"
Trình Thiên Na kỳ lạ nhìn cô nói: “Cô hỏi đi.
"
“Trình Vũ Thanh không phải con của bà, tại sao bà lại để cho cô ta bị người bên kia bắt đi? Chuyện này không phải khiến cô ta hận bà sao?" Tô Tuyết Vy không hiểu tại sao lại bà ta muốn làm như vậy.
“Cô không hiểu tình huống lúc đó nguy hiểm đến mức nào, nếu tôi không để họ đưa Vũ Thanhh đi, có lẽ nó sẽ mãi mãi ngủ yên trong cảnh tượng thảm khốc ấy.
" Trình Thiên Na chậm rãi nói.
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy người trước mặt dường như đã từ bỏ rất nhiều, cô có thể kiện những người đó, có thể là bởi vì cô không có chứng cứ, nhưng bây giờ có rồi, chứng cứ kết luận.
“Tôi cứ nghĩ chỉ cần Trình Tú Anh chết, Từ Hiểu Uyên sẽ dừng tay, không ngờ đêm đó, trong và ngoài nhà họ Trình đều không từ bỏ, chỉ có tôi trốn thoát cùng Thịnh Vân Hạo, mặc dù tôi làm như vậy là rất ích kỷ.
”
“Nhưng tôi không muốn làm Trình Tú Anh thất vọng, vì chị ấy đã giao Thịnh Vân Hạo cho tôi, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này.
"
Trình Thiên Na chậm rãi nói, trà đã nguội, cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.
Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại, chuyện phức tạp hơn nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng, nếu không có sự việc của hai mươi năm trước có lẽ bây giờ đã tốt hơn, nếu cô không phải con gái của Tô Tranh Hữu có lẽ sẽ tốt hơn.
.