Gió thổi qua, mùi thơm trên bàn bị thổi bay tựa mây khói, đột nhiên tan biến xung quanh hai người.
Trình Thiên Na cảm thấy bản thân vừa rồi nhục nhã vô cùng, nếu bà không nhiều chuyện hỏi việc đó, có lẽ bà sẽ mãi mãi không bao giờ biết Tô Tuyết Vy nghĩ gì.
“Tô Tuyết Vy, xem ra tâm cơ của cô còn thâm sâu hơn bất kỳ người nào trong chúng tôi.
"
Tô Tuyết Vy chỉ lắc đầu, nhìn chằm chằm sắc xanh màu trà trong chén trà nói: “Bà thật là ngây thơ, không phải tôi tâm cơ thâm độc, là các người bắt tôi phải như thế.
”
Trình Thiên Na khó hiểu nhìn cô, giống như không có cách nào hiểu được cô nói câu này là có ý gì, Tô Tuyết Vy lại nói: “Tôi chỉ muốn cuộc sống này suôn sẻ bình bình an an, nhưng các người lại luôn ép buộc tôi, lẽ nào tôi và Thịnh Vân Hạo làm chuyện gì sai sao?"
Trình Thiên Na cuối cùng đã hiểu, nhưng bây giờ đã quá muộn, cho dù bà muốn bảo vệ Trình Vũ Thanh cũng đã muộn, Trình Vũ Thanh bây giờ nóng lòng mong sao bà ta chết.
“Cô nên biết thân phận của mình là gì, nếu cô không phải là con gái của Tô Tranh Hữu, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không làm vậy.
" Trình Thiên Na chậm rãi nói.
Tô Tuyết Vy cụp mắt xuống, chỉ vì cô là con gái của Tô Tranh Hữu, rốt cuộc cô đã làm gì sai? Tại sao phải trừng phạt cô như thế này, cô chỉ muốn đoàn tụ với gia đình thôi mà.
“Tôi thật sự sai điều gì sao? Chỉ vì tôi là con gái của Tô Tranh Hữu, vì vậy các người đều hận tôi sao?"
Trình Thiên Na hơi sửng sốt trước những gì cô nói, đột nhiên nhớ lại những chuyện bà ta đã làm trong quá khứ, chẳng trách Trình Vũ Thanh lại hận bà ta đến vậy, đó đều là do bà ta tự gieo gió gặt bão.
“Tôi… không biết.
"
Tô Tuyết Vy bật cười một tiếng, tiếng cười không có chút cảm xúc nào, Trình Thiên Na nghe không những không chối tai mà còn đặc biệt đau thương, ngay sau đó nghe thấy cô hỏi: “Bà có thể kể cho tôi nghe về vụ án đẫm máu của tập đoàn Trình Cố 20 năm trước được không?"
Trình Thiên Na gật đầu, bắt đầu chậm rãi nói ra sự thật của hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, tập đoàn Thịnh Lâm vẫn còn là một công ty nhỏ, trong số rất nhiều công ty căn bản không đáng nhắc đến, huống chi người đứng đầu tập đoàn Thịnh Lâm là ông cụ Trình bị bệnh rất nguy kịch khó lòng mà cứu chữa.
Vào một ngày nọ, nhà họ Trình đón nhận một tin dữ, ông cụ Trình đã nhắm mắt xuôi tay rồi.
Trình Tú Anh vừa xuống máy bay, đã nghe tin dữ, bà vội vàng kéo hành lý trở về nhà họ Trình, vừa bước vào cửa nhà họ Trình, bà ấy đã nghe thấy tiếng khóc từ bên trong, linh cảm bất an trong lòng bà càng lúc càng lớn hơn.
“Ông! Sao ông lại nỡ lòng rời đi như vậy, hôm nay Tú Anh đã trở về rồi, ông mở mắt ra nhìn đi!"
Từ Hiểu Uyên nằm bò trên giường của ông Trình vẫn luôn vừa nhìn vừa khóc, dường như không nỡ rời xa ông Trình, Trình Tú Anh vừa bước vào cửa phòng liền nhìn thấy cảnh tượng rùng mình phía trước.
"Ba!"
Ông cụ Trình có chút phản ứng khi nghe thấy tiếng của Trình Tú Anh, giơ tay làm động tác gọi Trình Tú Anh qua, yếu ớt nói: “Ngoại trừ Tú Anh ra, các người đều đi ra ngoài hết đi!"
Từ Hiểu Uyên mặc dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành lau nước mắt đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Trình Tú Anh bắt đầu lên tiếng: “Đừng cho rằng cô xứng đáng! Tôi sẽ cho cô biết những thứ này sẽ là của ai!"
Trình Tú Anh vốn không thèm quan tâm đến Từ Hiểu Uyên chút nào, trong mắt bà ấy, sự tồn tại của Từ Hiểu Uyên không hơn không kém một con kiến, vốn không đáng để bà ấy bận tâm trong lòng, thậm chí là giữ trong lòng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, ông cụ Trình mới lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo bên hông, đặt những thứ này vào tay Trình Tú Anh nói: “Tú Anh, đây là tài liệu của công ty, từ nay về sau, công ty sẽ giao cho con, giao cho người khác, ba không yên tâm…"
Vẫn chưa kịp nói xong,ông cụ Trình Đã ngừng thở, Trình Tú Anh vừa lay lay ông cụ Trình vừa lớn tiếng gọi: “Ba! Ba tỉnh lại! Bác sĩ! Người đâu!"
Những người ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu bên trong vội vã bước vào, Từ Hiểu Uyên ông cụ Trình đã chết, vội vàng túm lấy cổ áo Trình Tú Anh quát lớn: “Có phải cô đã làm gì không? Cô nói đi! Trình Tú Anh!"
Trịnh Tú Anh bị bà ta lớn tiếng có chút khó chịu, vốn không muốn nói lời nào với bà ta, giơ tay tát bà ta một cái, tiếng tát vang lên chói tai trong căn phòng nhỏ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn động tác của Trình Tú Anh, tuy rằng hai người không phải là mẹ con, nhưng cũng đã sống chung mấy năm nay, Trình Tú Anh dù có bất mãn nhưng cũng sẽ không làm ra những hành động quá đáng, hôm nay chuyện này là sao vậy?
Từ Hiểu Uyên nhìn Trình Tú Anh với vẻ mặt không thể tin được, nói: “Cô dựa vào đâu mà đánh tôi!"
Trình Tú Anh nhìn bộ dạng đáng cười của cô ta, lấy tài liệu trong tay ra nói: “Từ Hiểu Uyên, nếu không phải vì nể mặt ba tôi, bà sao có thể trở thành bà Trình như ngày hôm nay?"
Sắc mặt Từ Hiểu Uyên trở nên khó coi vô cùng, lúc đầu bà ta ngồi ở vị trí này là vì chức vị mẹ kế sáng giá này, điều bà không ngờ là đứa con gái do bà sinh ra lại không giúp được gì cho mình.
Trình Thiên Na bước vào nhìn thấy cảnh này, vội vàng bước tới bảo vệ Từ Hiểu Uyên, nhìn Trình Tú Anh đang tức giận nói: “Chị! Chị làm gì vậy?"
Trình Tú Anh nhìn thấy Trình Thiên Na mới thu lại sự phẫn nộ, nhưng không có nghĩa là cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không quay mặt lại, nói với vẻ mặt lãnh đạm.
“Không có chuyện gì, bà ta quá ồn ào, tôi chỉ là khiến bà ta im lặng một chút thôi không được sao?"
Tính tình của Trình Tú Anh ai ai trong nhà họ Trình cũng đều biết, không chỉ ở nhà, mà ở đâu cũng đều bướng bỉnh không chịu phục tùng, vốn không có một chút nữ tính nào, ông cụ Trình vì để bà ấy được giáo dục tốt hơn mới lựa chọn đưa bà sang nước ngoài hai năm trước.
.
Trình Thiên Na rất sợ chị gái, nếu không phải vì bà ta cũng sống trong ngôi nhà này, có lẽ bà ta sẽ không bao giờ có thể đối diện nói chuyện trực tiếp với một người như Trình Thiên Na.
“Không có gì, chỉ là, chị, không nhất định phải đánh người.
".
truyện kiếm hiệp hay
“Không cần?” Trình Tú Anh nhìn cô trong mắt chế nhạo nói,”Trình Thiên Na, cô nên biết tại sao tôi ghét bà ta, vì vậy cô tốt hơn hết đừng để tôi ghét cô.
”
Trình Thiên Na có chút kinh hãi trước ánh mắt của bà ấy, nuốt nước bọt nói: “Tôi biết, nhưng! "
“Không nhưng nhị gì hết! Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Thịnh Lâm sẽ do tôi làm chủ, ba vừa rồi đã giao tài liệu cho tôi, các người có ý kiến gì không?"
Những người có mặt đều không dám có ý kiến gì cả, vì sợ Trình Tú Anh sẽ tước đoạt mạng sống của mình, chỉ có thể tiếp tục làm việc của mình, đã đến lúc phải mang đồ của ông cụ đi, thu dọn đồ đạc.
Chỉ có Từ Hiểu Uyên là không cam tâm.
Bà ta vì tài sản của gia tộc Trình mà đã dành phần lớn cả nửa cuộc đời mình, nhưng ở thời điểm quan trọng này bà ta đã bị Trình Tú Anh cướp mất, nhìn Trình Tú Anh có chút khó chịu.
Trình Thiên Na rất ngạc nhiên khi biết tin này, sau đó nói: “Chúc mừng chị!"
Trình Tú Anh nhìn Từ Hiểu Uyên ở phía sau, cười nói: “Đừng khách sáo, đúng rồi, dì Uyên à, bà nên biết tính cách của tôi, nếu sau này bà vẫn sống ở đây, bà sẽ phải trả tiền thuê nhà cho tôi, Trình Thiên Na thì không cần.
”
Ngụ ý rằng Từ Hiểu Uyên là người ngoài cuộc và không thể tiếp tục sống ở đây nữa.
.