Bác sĩ rất nhanh đã đến phòng bệnh, kiểm tra cơ thể của Trình Vũ Thanh rồi nhanh chóng bước ra ngoài, nhìn Thịnh Vân Hạo, nói: “Tình trạng cô Thanh bây giờ đã ổn định rồi, chỉ cần tránh kích động là được.”
Thịnh Vân Hạo gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Thấy Thịnh Vân Hạo đang từ từ đi tới, Trình Vũ Thanh cố ý làm ra vẻ yếu ớt nằm trên giường, mắt mở hờ, nói: “Anh họ, em bị làm sao vậy?”
“Không sao đâu, chỉ là cảm xúc của em có bất ổn, bác sĩ nói em không được kích động.” Thịnh Vân Hạo nói.
Nhìn hai con mắt thâm quầng của Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh có chút đắc ý nhưng cũng đau lòng.

Đau lòng vì anh đã thức cả đêm, đắc ý vì trong lòng Thịnh Vân Hạo có cô ta.
Trình Vũ Thanh hơi áy náy, nói: “Anh họ, em rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Nghe Trình Vũ Thanh xin lỗi, Thịnh Vân Hạo lại càng cảm thấy có lỗi hơn.

Nếu không phải tại anh thì bây giờ sao Trình Vũ Thanh lại trở nên như này được.
“Không sao đâu, em lo nghỉ ngơi, chăm sóc sức khỏe cho tốt.

Nếu có chuyện gì, anh sẽ tới ngay,”.

Suy nghĩ một lúc, Thịnh Vân Hạo nói tiếp: Từ nay, em sẽ sống ở nhà của anh.”
Trình Vũ Thanh từ chối một hồi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, vui vẻ chấp nhận chuyện này.
Thịnh Vân Hạo thấy Trình Vũ Thanh không còn gì đáng lo, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Vũ Thanh gọi anh lại: “Anh họ, em…”
Thấy cô ta có điều gì muốn nói nhưng không thể nói ra, Thịnh Vân Hạo cau mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Anh họ, anh nghỉ ngơi một chút đã được không? Quầng thâm mắt của anh nhìn nghiêm trọng quá.

Ở bệnh viện có giường, anh có thể ngủ một lát." Trình Vũ Thanh nhìn anh nói.
Thịnh Vân Hạo lắc đầu, anh hiểu ý của Trình Vũ Thanh nhưng anh không thể ở lại, chưa kể công ty còn rất nhiều việc chưa giải quyết.
“Không được, anh phải đến công ty làm việc, còn rất nhiều việc chưa giải quyết.” Thịnh Vân Hạo từ chối.
Dứt lời, anh lập tức rời khỏi phòng bệnh, không thèm nhìn Trình Vũ Thanh một cái.
Cố Vũ Thanh xiết chặt nắm tay, nhìn bóng dáng anh rời đi.

Cô không cam lòng, cô biết Thịnh Vân Hạo vẫn còn yêu Tô Tuyết Vân.
Nhất định cô sẽ khiến cho hai người đó tan vỡ, không bao giờ có thể hòa giải được nữa.

Đây là cơ hội tốt cho cô, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có.
Nghĩ vậy, cô ta lập tức gọi cho Mạnh Tú Cầm, kêu bà ta đến bệnh viện ngay lập tức.
Mạnh Tú Cầm nghiến răng nhìn số điện thoại người gọi, trong lòng càng khó chịu hơn.

Bà ta biết mình đã bị Trình Vũ Thanh nắm điểm yếu nên đành phải làm theo những gì cô ta nói.
“Trình Vũ Thanh, ý của cô là sao?”
Giọng của Trình Vũ Thanh ở đầu bên kia đầu dây: "Ý của tôi đã rất rõ ràng.

Nếu bà Cầm không giải quyết nhanh Tô Tuyết Vy, tôi sẽ cho Lâm Gia Thần biết bà đang nghĩ gì."
Mạnh Tú Cầm càng siết chặt điện thoại di động hơn, nhưng những gì bà ta nói ra đều không có tí uy hiếp nào.
“Tôi biết rồi, cô cứ chờ đi.”
Trình Vũ Thanh cúp điện thoại, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Cô ta cảm thấy vui sướng khi trả thù, thậm chí còn thích thú khi cướp đi thành công của nười khác.
Tô Tuyết Vy hoàn toàn không biết chuyện này, thất thần ngồi trên sô pha nhìn mọi thứ trên nền nhà, đầu óc cô mông lung nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối qua.
Những lời Thịnh Vân Hạo nói với cô tối qua, cô đều ghi nhớ trong lòng, không thể quên được.

Dường như đó là sự xúc phạm lớn nhất của cô.
Nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã, Lục Đan Bạch sửng sốt trước bộ dạng của cô, vội vàng nói: "Tuyết Vy, cô không sao chứ!"
Đưa tay lau nước mắt trên mặt Tô Tuyết Vy, Lục Đan Bạch vô cùng lo lắng, chỉ cần nhìn vẻ mặt tủi thân của Tô Tuyết Vy thôi, cô đã cảm thấy rất buồn, liền an ủi cô.
“Tuyết Vy, đừng nghĩ tới anh ta nữa, anh ta không đáng.

Nghĩ tới chuyện khác đi, không phải cô còn có Thần Vũ sao?”
Nghe thấy lời an ủi vụng về của Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy bật cười thành tiếng, liền đứng dậy định đi ra ngoài.

Đúng vậy, cô còn có Thần Vũ, không có gì phải đáng lo cả.

“Tuyết Vy, cô đi đâu vậy?” Lục Đan Bạch lo lắng hỏi.
Bây giờ cô ấy không dám để Tô Tuyết Vy ra ngoài một mình, cho dù ra ngoài làm việc thì cô ấy cũng không dám.

Ngày hôm qua, sau khi nghe xong những gì Chu Hạo Thanh kể, cô ấy càng không dám để cô ra ngoài.
“Tôi chỉ ra ngoài đi dạo một chút, cô đừng lo, tôi sẽ về sớm thôi.

Đan Bạch, hãy chăm sóc Vũ Thần giúp tôi.” Tô Tuyết Vy nói.
Dứt lời, cô lập tức rời khỏi nhà, đi đến chỗ mà tối qua cô đã hẹn với Trì Linh Ngọc.

Lục Đan Bạch không hiểu vì sao mà cô ấy lại không ngăn cản cô.
Nhìn quán cà phê trước mặt, Tô Tuyết Vy bình tĩnh bước vào.

Không phải chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Cô đưa tay ra đẩy cửa kính.
Trì Linh Ngọc đã ngồi ở đó rất lâu rồi, gần như tưởng rằng Tô Tuyết Vy sẽ không đến.

Cô ta sợ hãi, không dám nói gì.

Chuyện của cô ta và Tô Tuyết Vy đã bị Trình Vũ Thanh biết.
Tô Tuyết Vy nhìn vẻ mặt của Trì Linh Ngọc, tuy hơi nghi hoặc nhưng cô không nói gì nhiều, chỉ hỏi: "Cô Ngọc, cô làm vậy? Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm."
Trì Linh Ngọc vội vàng xua tay,nói: “Tôi không sao, cô không cần lo lắng cho tôi.”
Tô Tuyết Vy thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn không hỏi thêm, chỉ đưa tay ra, cầm ly cà phê lên, làm ra vẻ định uống.

Trì Linh Ngọc nhìn cảnh tượng trước mặt, kinh hãi trợn tròn mắt.
Tô Tuyết Vy nhận thấy cô ta có hơi bất thường, lại đặt cốc cà phê xuống, nói: “Cô Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trì Linh Ngọc bất an, nói: "Trình Vũ Thanh đã biết mọi chuyện giữa chúng ta rồi.

Chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa thì hơn."
Tô Tuyết Vy đặt ly cà phê xuống, suy nghĩ một chút, dường như cũng hiểu ra ý của cô ta.

Cô nhìn ly cà phê trên mặt bàn, nhếch miệng nói: "Cô Ngọc, cô định đoạn tuyệt với tôi sao?"
Trì Linh Ngọc là một quân bài tốt như vậy, Tô Tuyết Vy sẽ không bao giờ bỏ qua.

Hơn nữa, cô còn muốn dựa vào Trì Linh Ngọc để chiến đấu, lật ngược tình thế.

Bây giờ cô tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này được.
"Cô Vy, trước đây tôi xúc phạm cô như thế, đó là lỗi của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi không muốn tham gia vào chuyện giữa hai người nữa, cô có thể buông tha cho tôi được không? Tôi thực sự rất sợ." Trì Linh Ngọc thực sự sợ hãi, chỉ có thể cầu xin Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy không phải là người độc ác, nhưng lúc này cô cần Trì Linh Ngọc giúp đỡ nên cô chỉ có thể nói: "Cô Ngọc, tôi sẽ không đem mọi chuyện giữa các cô ra vạch trần, cô có thể giúp tôi được không?"
Trì Linh Ngọc do dự, cô ta biết Tô Tuyết Vy sẽ không bao giờ giúp cô ta.

Thực là lời đe dọa của Trình Vũ Thanh đêm qua vẫn văng vẳng bên tai cô ta.
Nếu cô ta thực sự giúp đỡ Tô Tuyết Vy thì không chỉ cô mà toàn bộ nhà họ Trì sẽ đều bị liên lụy.

Và việc đi tù là điều không thể tránh khỏi.
Tô Tuyết Vy nhìn vẻ mặt run rẩy của cô ta, nói: "Lần cuối cùng đấy, cầu xin cô.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play