Tình hình trên lầu và dưới lầu đều giống y hệt nhau, đều là mấy người đang đứng ở một chỗ giằng co nhau, Quy Ngọc Quỳnh vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào thì liền nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Cô Bạch, cô Vy, chủ tịch đã về rồi.”
Vừa nghe thấy tin Thịnh Vân Hạo đã trở về thì hai người đều kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, lần này thì thực sự là cho dù hai người các cô có mọc cánh cũng khó có thể trốn thoát được rồi, nhưng mà tại sao đột nhiên Thịnh Vân Hạo lại quay về vào giờ này chứ?
Tô Tuyết Vy thầm nghĩ căn bản Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ có chuyện trở về nhà sớm như vậy, chẳng lẽ anh đang sợ cô sẽ cướp Tô Thần Vũ đi sao?
“Gì cơ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lục Đan Bạch hoảng sợ kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Lục Đan Bạch, Quy Ngọc Quỳnh liền vội vàng đưa tay lên miệng làm động tác suỵt, lại còn dùng tay vỗ nhẹ sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô ấy chỉ sợ tiếng kêu sẽ truyền ra bên ngoài.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy trên lầu có tiếng động liền đẩy quản gia ra, anh muốn đi lên đó xem xét tình hình, đây rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chẳng lẽ những chuyện này thực sự có liên quan đến Tô Tuyết Vy sao?
Quản gia vội vàng đứng chắn trước mặt Thịnh Vân Hạo, căn bản không sợ hãi sắc mặt ngày càng trở nên tối sầm lại của anh, ông ấy chỉ là đưa tay ra ngăn anh lại.
“Tránh ra.” Sự kiên nhẫn của Thịnh Vân Hạo đã cạn sạch rồi.
Nếu như không phải nhìn thấy quản gia vẫn luôn tận tâm tận sức với cái nhà này bao năm qua thì Thịnh Vân Hạo đã sớm nổi cáu, thậm chí còn đuổi ông ấy ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Quản gia biết nếu như bây giờ ông ấy nghe theo lời anh tránh ra thì cũng tức là ông ấy không chịu trách nhiệm với Tô Tuyết Vy đang ở trên tầng, càng huống hồ tình hình hiện giờ không tốt một chút nào, kể cả ông ấy có mất đi công việc này thì cũng bắt buộc phải đứng canh ở đây.
Nhìn quản gia vẫn đang kiên trì đứng chắn trước mặt mình, Thịnh Vân Hạo không khỏi có chút bất lực đỡ trán nhìn ông ấy, anh nói: “Tại sao lại không cho tôi lên lầu, là do trên đó có bí mật gì không thể nói cho người khác biết hay sao?”
Quản gia thầm nghĩ, trên lầu có Tô Tuyết Vy, nếu như để cho hai người gặp nhau thì e rằng sẽ làm cho tất cả mọi người bất an rồi.
“Cậu chủ, Quy Ngọc Quỳnh đang dọn dẹp vệ sinh ở trên lầu, hay là cậu cứ ở đây chờ một chút rồi hãy lên đó.”
Hiển nhiên là Thịnh Vân Hạo sẽ không tin lời ông ấy nói, anh bất chợt đưa tay nện vào tường một cái, sắc mặt ngày càng tối sầm lại, vô cùng đáng sợ, sau đó chậm rãi nói: “Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt.”
Tuy rằng trong lòng quản gia đang rất sợ hãi nhưng vẫn kiên trì đứng chắn trước mặt anh, ngay lúc hai người đang giằng co thì chuông cửa liền vang lên, Thịnh Vân Hạo có chút không vui nhìn ra phía cửa, anh híp mắt lại rồi lạnh giọng nói: “Đi mở cửa.”
Nói xong liền đi về phía ghế sô pha ngồi xuống, quản gia thấy anh đã quay lại ghế ngồi thì nghe theo lời anh đi ra mở cửa, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì trong lòng liền khẽ run lên, xong rồi xong rồi, lần này thì xong thật rồi.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh lúc xanh lúc trắng đứng ở trước cửa, nhìn thấy quản gia ra mở cửa thì không hề khách sáo một chút nào, giọng điệu hằn học hỏi: “Thịnh Vân Hạo đâu?”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Chu Hạo Thanh thì Thịnh Vân Hạo mới lạnh mặt đi về phía cửa ra vào, anh nhìn anh ta sau đó dùng thái độ chế giễu nói: “Đây chẳng phải là cậu Thanh hay sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi mà đến nhà tôi thế này?”
Chu Hạo Thanh cũng không thèm vòng vo với anh mà nói thẳng: “Tuyết Vy đâu? Anh giấu cô ấy đi đâu rồi?”
Nghe giọng điệu chất vấn của Chu Hạo Thanh làm cho Thịnh Vân Hạo ngay tức khắc liền phát cáu luôn rồi, nhưng hình như theo lời anh ta nói thì có nghĩa là không thấy Tô Tuyết Vy đâu nữa rồi?
Sau đó anh liền nghĩ đến hành động của quản gia lúc vừa rồi, chẳng lẽ Tô Tuyết Vy vẫn đang ở trong biệt thự sao? Cốc trà để trên bàn cũng là cô uống sao?
Cảm giác tức giận trong lòng lại xộc lên tận đỉnh đầu thêm một lần nữa, cảm giác bị người ta lừa dối giống như đang bị người ta dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống vậy, anh không thể ngờ rằng người quản gia trung thành với anh bao lâu nay lại có thể vì người phụ nữ đó mà giấu giếm anh.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, Chu Hạo Thanh, chỗ của tôi không có Tô Tuyết Vy, tôi hận cô ta còn chưa hết, sao lại có thể mang cô ta giấu ở chỗ của tôi được chứ?”
Đúng vậy, không lúc nào là Thịnh Vân Hạo không nhắc nhở bản thân mình rằng anh hận Tô Tuyết Vy, hận cô lừa dối anh, quan hệ của hai người từ nay trở đi sẽ không thể hòa hợp lại như lúc ban đầu được, lại cộng thêm cái tát ngày hôm đấy anh dành cho cô là đã đủ để cho cô cảm thấy căm hận anh cả đời này rồi.
Tiếng tranh cãi ở dưới lầu vẫn chưa dứt, tình hình ở trên lầu cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Tô Tuyết Vy nhìn Chu Ngọc Quỳnh đang đứng ở cửa rồi lại nghe thấy giọng nói của Chu Hạo Thanh ở bên dưới truyền đến, nhất thời cô cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác đó giống như đầu cô đang bị nứt toác ra vậy.
Lục Đan Bạch biết Chu Hạo Thanh đến đây biểu thị điều gì, nếu như hai người cùng nhau xuất hiện ở đây vậy thì cô ấy thực sự xong đời rồi, hiện giờ cô ấy nhất định phải nghĩ ra một cách gì đó.
“Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách để ra ngoài đi.”
Thế nhưng Tô Tuyết Vy lại lắc đầu nói: “Không cần nghĩ cách nữa, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài là được rồi.”
Hai người còn lại nghe thấy cô nói vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Tuyết Vy, cô điên rồi sao? Rõ ràng cô biết thái độ của Thịnh Vân Hạo đối với cô hiện giờ như thế nào mà.”
“Cô Vy, bây giờ chỉ cần ai đó nhắc đến cô thì cậu Hạo liền nổi cơn lôi đình ngay tức khắc sau đó sẽ đập phá đồ đạc trong nhà, cô nhất định không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài được.”
Tô Tuyết Vy biết chuyện do chính mình tự gây nên thì chính cô phải tự đi giải quyết vì thế liền kiên quyết không chút do dự đi ra ngoài nhưng Quy Ngọc Quỳnh sống chết không chịu đồng ý, cô ấy biết hành động của Tô Tuyết Vy đang đại biểu cho điều gì.
Lục Đan Bạch biết cô ấy không thể nào khuyên được Tô Tuyết Vy nên trước mắt cũng chỉ có thể để cho cô đi ra ngoài sau đó tùy vào vận may vậy, vả lại có lẽ cho dù Thịnh Vân Hạo có hận cô thì chắc có lẽ cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu nhỉ?
Cuối cùng thì Quy Ngọc Quỳnh cũng không giữ được Tô Tuyết Vy nên chỉ có thể mở cửa ra để cô mang theo Tô Thần Vũ đi ra ngoài, Lục Đan Bạch đi ở phía sau cô cũng không nói gì cả.
Cô nhìn hai người đàn ông đang tranh cãi vì cô ở dưới lầu, Tô Tuyết Vy nhẹ giọng nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, Thịnh Vân Hạo, đúng là tôi đang ở nhà anh đó.”
Thịnh Vân Hạo nghe thấy giọng nói của Tô Tuyết Vy vang lên thì cả người liền cứng đờ, sự đau khổ vì bị người khác lừa dối trong phút chốc liền xộc lên đến tận đỉnh đầu, anh quay người nhìn cô đang xuất hiện ngay trước mặt mình.
Trong lòng anh cuối cùng cũng sáng tỏ, cuối cùng anh cũng biết tại sao người đó lại nhất định muốn Tô Thần Vũ, hóa ra chuyện đó đều là do một tay cô lên kế hoạch, Tô Tuyết Vy!
Đôi mắt của anh lúc này đều là lửa giận đang cháy bừng bừng, anh nhìn cô rồi lại nhìn tay cô đang dắt theo Tô Thần Vũ, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo: “Tô Tuyết Vy, cô to gan thật đấy!”
“Không liên quan gì đến bọn họ, là chính tôi yêu cầu bọn họ làm tất cả những chuyện này, nếu như anh muốn trách thì trách tôi đi, còn nữa tôi nhất định phải đưa Tô Thần Vũ đi!” Tô Tuyết Vy kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Hạo Thanh nhìn Lục Đan Bạch ở sau lưng cô, lúc hai người bốn mắt nhìn nhau thì Lục Đan Bạch liền biết chắc rằng cô ấy kiểu gì cũng sẽ bị anh ta mắng té tát rồi.
Thịnh Vân Hạo tự mắng chửi chính mình, anh không nên tin rằng anh vẫn còn ôm hy vọng với Tô Tuyết Vy, đến cả những chuyện như bắt cóc Trình Vũ Thanh mà cô còn làm ra được thì còn có chuyện gì mà cô không dám làm nữa?
“Trình Vũ Thanh đâu? Cô bắt cô ta đi đâu rồi?”
Lại một lần nữa phải nghe chính miệng Thịnh Vân Hạo nhắc đến tên Trình Vũ Thanh làm cho Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy lồng ngực cô nhói đau giống như đang bị người ta đâm vào, nếu như không phải bởi vì Trình Vũ Thanh đứng giữa gây chuyện thì cô và anh sao có thể ra nông nỗi như ngày hôm nay, hiện giờ chuyện đã đến bước này vậy mà anh vẫn còn quan tâm Trình Vũ Thanh đang ở đâu.
Trình Vũ Thanh có khác gì so với Tô Minh Nguyệt đâu, thậm chí còn có thể nói cô ta còn thâm độc hơn cả Tô Minh Nguyệt, hai người bọn họ ỷ vào thân phận của mình mà làm ra những chuyện có lợi cho bản thân, Trình Vũ Thanh là điển hình của Tô Minh Nguyệt thứ hai, nhưng Thịnh Vân Hạo thế mà lại rơi vào bẫy của cô ta.
Tô Tuyết Vy tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô thực sự không biết nên nói gì mới làm vừa lòng anh nên chỉ có thể không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng cười khổ..