Vừa nghe thấy câu nói này của Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy liền ngây cả người, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Thịnh Vân Hạo đang giấu diếm cô làm điều gì đó, còn Lục Đan Bạch trước đây và Lục Đan Bạch của hiện giờ lại hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lục Đan Bạch nhìn Tô Tuyết Vy, nói từng chữ từng chữ một đầy vẻ mỉa mai: "Cô còn chưa biết đúng không, Thịnh Vân Hạo còn đang định nuốt chửng công ty của hai nhà họ Chu và nhà họ Lục đó."
Tô Tuyết Vy nghe thấy cô ấy nói vậy thì không khỏi sững sờ, cô chưa từng nghe thấy Thịnh Vân Hạo nhắc đến chuyện này, cũng không có ai nói với cô, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện nhưng lại hết người nọ đến người kia tìm đến làm phiền cô.
Lâm Tịch Tuyết đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã để hai người bọn họ gặp nhau, tính tình của Tô Tuyết Vy rất hiền lành, cô có thể sẵn sàng xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình ngay cả khi bản thân mình không làm sai, còn Lục Đan Bạch thì khác, cô ấy là loại người dù bị cắn chết cũng không chịu buông tay.
Bầu không khí giữa hai người lúc này tựa như chỉ cần có người nào chạm vào một cái là sẽ nổ tung ngay lập tức, hoàn toàn không có một người nào lên tiếng nói thế này, thế kia, Lâm Tịch Tuyết đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì.
Bây giờ Lục Đan Bạch không còn một chút cảm giác gì giống như trước đây đối với Tô Tuyết Vy, cô ấy biết chuyện này không thể trách Tô Tuyết Vy được, nhưng là cô ấy không thể nhịn được mà quay sang trách móc cô, thật sự là do cô ấy không thể kiềm chế được sự khó chịu trong lòng mình.
Tô Tuyết Vy nhìn Lục Đan Bạch đang ở trước mặt mình, trong lòng không khỏi có chút áy náy, cô cứ nghĩ rằng cô ấy vẫn còn đang giận cô chuyện đính hôn nên mới không muốn nói chuyện với cô, đối với chuyện này thì quả thật là do cô đáng đời, là do cô không làm tốt việc mình đã hứa.
Lục Đan Bạch lại chậm rãi nói: "Tôi biết rằng tôi vốn không nên trách cô, nhưng quả thực là tôi không thể kìm được lòng mình nên mới tới đây oán trách cô, rõ ràng là chuyện lần này không liên quan đến cô một chút nào vì thế nên chính tôi cũng không biết tôi còn có thể nói thêm những gì nữa."
Tô Tuyết Vy nhìn thấy cô ấy như vậy thì thấy hơi đau lòng, cô nói: "Việc này vốn dĩ là lỗi của tôi, cô có thể oán trách tôi, là tự tôi đã hứa với cô nhưng lại không giữ lời hứa."
Bây giờ Lục Đan Bạch không còn một chút cảm giác gì giống như trước đây đối với Tô Tuyết Vy, cô ấy biết chuyện này không thể trách Tô Tuyết Vy được, nhưng là cô ấy không thể nhịn được mà quay sang trách móc cô, thật sự là do cô ấy không thể kiềm chế được sự khó chịu trong lòng mình.
Lâm Tịch Tuyết đứng một bên im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, cô ấy nghĩ chuyện này không thể kéo dài mãi được, hai người bọn họ nên cùng nhau giải quyết triệt để nó, nếu không sự việc sẽ cứ mãi trì trệ như thế này, không thể có thêm tiến triển gì cả.
Đột nhiên bên ngoài hành lang liền truyền đến giọng nói của Lục Chính Vĩ: "Đan Bạch, ba nghe nói có người đến thăm con, là ai đã tới vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Lục Chính Vĩ thì Lục Đan Bạch liền vội vàng kéo Tô Tuyết Vy sang một bên để trốn, không thể để Lục Chính Vĩ phát hiện ra sự tồn tại của Tô Tuyết Vy được, nếu không nhất định ông ta sẽ rất tức giận.
Lục Đan Bạch nói: "Không có gì cả, không phải ai xa lạ, là Tịch Tuyết đến thăm con."
Nói rồi vội vàng nháy mắt với Lâm Tịch Tuyết, ý muốn bảo cô nhanh chóng nói chuyện, Lâm Tịch Tuyết hiểu ý liền nhanh nhẹn nói: "Chào chú ạ, là cháu đây."
“Chú nghe nói hai đứa còn dẫn theo một người nữa, có thể để chú gặp người đó được không?” Lục Chính Vĩ đã hạ quyết tâm nhất định phải gặp được người đó.
Lục Đan Bạch nghe thấy ba mình nói như vậy thì sốt ruột nhảy xuống giường, chạy ra ngoài mở cửa, nhìn Lục Chính Vĩ đang đứng bên ngoài nói: "Ba! Khó khăn lắm mới có người đến đây thăm con mà ba lại cứ nhất định phải bày ra thái độ như vậy là muốn ép bọn họ rời đi hay sao?"
Lục Chính Vĩ nhìn đứa con gái ông ta cưng chiều đứng trước mặt ấm ức đến mức rơm rớm nước mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn có chút không đành lòng nói: "Ba cũng chỉ là lo lắng cho con thôi, con cũng biết tình hình bây giờ mà."
"Ba, ba còn hiểu rõ chuyện này hơn con đó! Nếu như trước đây việc đính hôn được tiến hành thuận lợi thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ! Ba lại cứ nhất định phải làm chuyện này rối tung lên."
Hai ba con bọn họ đứng cãi nhau ở cửa, Tô Tuyết Vy đứng bên trong chỉ có thể im lặng lắng nghe, từ trong cuộc trò chuyện của hai người bọn họ cũng có thể hiểu được kha khá vấn đề nhưng cô vẫn không biết mình nên đưa ra một câu trả lời như thế nào thì mới là hợp lý.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thịnh Vân Hạo sao? Cô vẫn luôn đứng ở một bên chờ bọn họ nói chuyện xong.
"Được rồi! Đừng nói với con những chuyện này nữa, con không muốn nghe một chút nào." Lục Đan Bạch nói xong câu này thì đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không để ý đến Lục Chính Vĩ vẫn còn đang đứng ở cửa.
Lục Đan Bạch đóng cửa lại rồi quay người dựa lưng vào cửa, thở hổn hển nhìn hai người trong phòng chằm chằm, để tránh cho Lục Chính Vĩ phát hiện ra người này thì cô cũng chỉ có thể làm như vậy được thôi.
Tô Tuyết Vy ghé tai nghe thấy bên ngoài đã hơi im ắng thì chậm rãi đi ra ngoài, cô nhìn Lục Đan Bạch đang dựa lưng vào cánh cửa, hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đã giấu tôi làm những gì vậy?"
Sau đó Lục Đan Bạch mới đứng dậy, chậm rãi nói ra nguyên do của toàn bộ câu chuyện.
Tập đoàn Thịnh Lâm, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thịnh Vân Hạo ngồi sau bàn làm việc, gương mặt mang theo biểu cảm vô cùng phức tạp nhìn Trình Vũ Thanh ở trước mặt, anh nói: "Nói cho rõ ràng!"
“Những chuyện trước đây em nói với anh đều là sự thật, bây giờ anh có lẽ anh cũng lĩnh hội được rồi phải không?” Trình Vũ Thanh nhấp một ngụm cà phê, cô ta hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Thịnh Vân Hạo.
“Những lời vừa rồi cô nói trong điện thoại là có ý gì?” Thịnh Vân Hạo lại hỏi lại một lần nữa.
"Anh họ, có lẽ bây giờ anh đã tin rằng em là em họ của anh rồi đúng không?"
Thịnh Vân Hạo khẽ gật đầu nhưng trong lòng vẫn chưa buông sự cảnh giác với cô ta xuống, anh vẫn nhớ rất rõ chuyện trước kia Trình Vũ Thanh đã từng đến làm phiền Tô Tuyết Vy.
Quả thực là dáng vẻ đắc ý của Trình Vũ Thanh làm cho Thịnh Vân Hạo có chút khó chịu nhưng anh cũng không còn cách nào khác, hiện giờ anh cũng chỉ có thể tìm hiểu tin tức, nguyên do sự việc từ chỗ của cô ta.
“Anh họ, những gì em vừa nói trong điện thoại đều là sự thật, anh tin em đi, nhất định sẽ không sai đâu.” Trình Vũ Thanh vừa nói vừa bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nhìn xuống khung cảnh bên dưới mà không nói tiếng nào, Trình Vũ Thanh liền nhanh chóng bước lên phía trước ôm chặt lấy Thịnh Vân Hạo từ phía sau, cô ta không muốn từ bỏ cơ hội này.
Trình Vũ Thanh vừa đưa tay qua ôm lấy eo anh thì Thịnh Vân Hạo đã vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của cô ta, sau đó quay phắt lại giận dữ nhìn cô ta, giọng điệu của anh cũng bất giác trở nên nặng nề hơn: "Cô Thanh, xin cô hãy tự trọng."
Trình Vũ Thanh vừa nghe thấy anh dùng giọng điệu xa lạ như vậy để nói chuyện với mình thì không khỏi cảm thấy buồn bực, cô ta không hiểu tại sao anh họ lại đối xử với mình như vậy?
Rõ ràng đều là người một nhà, tại sao anh lại nhất định phải làm như vậy chứ?
"Anh họ, chúng ta là người thân mà, anh không thể để em ôm anh một chút sao?"
Thịnh Vân Hạo nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mà đau hết cả đầu, anh vươn tay ra chặn Trình Vũ Thanh lại rồi nói: "Chúng ta phải giữ khoảng cách."
Trình Vũ Thanh nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, trong lòng thầm nguyền rủa Tô Tuyết Vy hàng trăm hàng nghìn lần, tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện, tại sao lại đến đây phá hoại mối quan hệ của cô ta và Thịnh Vân Hạo, rõ ràng là cô ta quen biết anh sớm hơn Tô Tuyết Vy cơ mà!
Hai người cứ thay nhau đẩy tới đẩy lui trong phòng làm việc, Thịnh Vân Hạo thấy cô ta dù sao cũng là một người phụ nữ nên không muốn động tay động chân mà chỉ có thể lùi về sau từng bước từng bước một, nhưng anh càng lùi thì Trình Vũ Thanh lại càng tiến sát gần hơn nữa.
Tư thế mập mờ của hai người rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, Tô Tuyết Vy vừa bước tới cửa liền nhìn thấy hai người đang xô xô đẩy đẩy nhau trong phòng làm việc, vốn dĩ cô muốn đến đây hỏi anh mấy chuyện nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì chút tâm trạng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô cũng liền rơi xuống đáy vực ngay lập tức.
Trình Vũ Thanh nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang đứng ở cửa thì ánh mắt xoẹt qua một tia sắc bén, động tác trên tay cũng đột nhiên cố tình càn rỡ hơn mấy phần, mục đích của cô ta chính là muốn Tô Tuyết Vy càng thêm hiểu lầm hai người.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tô Tuyết Vy khựng lại giữa không trung, cô cũng không có gõ cửa mà chỉ lẳng lặng nhìn hai người ở trước mặt, nhếch miệng nở một nụ cười mỉa mai, sự trào phúng bên khóe miệng càng ngày càng được tô đậm hơn.
“Tổng giám đốc Hạo quả là rất cao hứng nhỉ? Là tôi đến không đúng lúc, làm phiền đến anh rồi.” Tô Tuyết Vy chậm rãi nói ra những lời này.
Thịnh Vân Hạo thuận theo tiếng nói đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa là Tô Tuyết Vy thì vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trình Vũ Thanh, nói: "Tuyết Vy, chuyện không phải như em nghĩ đâu."
Thịnh Vân Hạo càng cố gắng giãy giụa thì Trình Vũ Thanh càng ôm chặt lấy cánh tay của anh hơn, cô ta hoàn toàn không cho anh cơ hội thoát khỏi vòng tay của mình, Tô Tuyết Vy đứng ở cửa chứng kiến một màn này thì không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là cái gọi là em họ hay sao?
“Tôi thấy tổng giám đốc Hạo còn đang bận giải quyết chuyện trong nhà, vậy thì tôi cũng không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước đây!” Tô Tuyết Vy nói xong liền quay người rời đi.
Thịnh Vân Hạo thấy cô quả quyết quay người rời đi thì không khỏi sốt sắng đẩy Trình Vũ Thanh ngã sõng soài trên mặt đất, anh không thèm để ý đến sắc mặt của cô ta lúc này như thế nào mà chỉ một lòng muốn chạy ra bên ngoài để tìm người.
Rất nhanh sau đó Tô Tuyết Vy đã cảm thấy cánh tay của mình bị người ta kéo giật lại, vừa quay lại liền nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột vội vã của Thịnh Vân Hạo, gương mặt cô vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Tổng giám đốc Hạo có chuyện gì không?".