Màn đêm đến thật nhanh, làn gió đêm mát mẻ còn xen lẫn chút hơi nóng, mùa hè sắp qua đi rồi.
Thịnh Vân Hạo đau đầu đến nỗi nhíu mày, buổi hội nghị vừa rồi khiến anh có chút không thoải mái, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra.
Người trợ lý đứng ở một bên cẩn thận nhìn anh, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, hỏi: "Tổng giám đốc, về nhà hay là đến bệnh viện thăm vợ ngài à?"
Nghe hỏi, Thịnh Vân Hạo nhìn vẻ bối rối và nhếch nhác đầy người của mình, sau đó đứng dậy nói: "Về nhà trước, tôi thay quần áo rồi đến bệnh viện.
"
Người trợ lý lái xe trở về biệt thự Hải Lâm theo lời của anh.
Trong căn biệt thự, phòng khách vẫn còn sáng đèn, sắc mặt Trình Thiên Na đầy vẻ tức giận nhìn người đi vào từ cửa, Thịnh Vân Hạo vốn dĩ không thèm liếc nhìn bà ta một cái, đi thẳng lên lầu.
Trình Thiên Na giận dữ đầy mình đi theo lên lầu, cả hai bắt đầu cãi nhau ở đầu cầu thang, Thịnh Vân Hạo không hiểu tại sao Trình Thiên Na lại ghét Tô Tuyết Vy.
"Dì! Cô ấy là một cô gái tốt, dì có thể đừng nhắm vào cô ấy nữa được không.
"
Trình Thiên Na nghe thấy Thịnh Vân Hạo vẫn còn bênh vực cho cô thì tức giận đùng đùng đến mức chỉ tay về phía Thịnh Vân Hạo và chửi: "Đứa con bất hiếu! Vốn dĩ con không biết gì cả, lúc này rồi mà con còn bênh vực cho cô ta!"
Thịnh Vân Hạo không muốn tranh cãi với bà ta, muốn lách qua bà ta để trở về phòng thu dọn đồ đạc, Trình Thiên Na cản đường đi của anh mà không nói gì, cả hai cứ mãi không buông ở cửa cầu thang.
Trình Thiên Na một bước cũng không chịu nhân nhượng, chỉ ngẩng cao đầu một cách kiêu ngạo nhìn Thịnh Vân Hạo, đưa trẻ mà bà ta đã nuôi hai mươi mấy năm trời, bây giờ lại vì một người phụ nữ mà thay đổi thế này!
Những người giúp việc xung quanh không dám lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi góc cầu thang không phân định đúng sai này, đều sợ bầu không khí giữa hai người họ sẽ vạ lây sang mình.
Thịnh Vân Hạo nhìn bộ dạng ngang ngược của Trình Thiên Na, đau đầu đến nỗi nhíu mày, xoay người sắp rời đi, thì Trình Thiên Na nắm lấy tay anh, hỏi: "Đứa con bất hiếu! Con còn muốn đi đâu nữa?"
Khổ nỗi người trước mặt chính là dì của mình, nên Thịnh Vân Hạo không thể phản ứng quá mạnh, chỉ đành hạ thấp giọng nói: "Buông ra, tôi không thể ở lại trong cái nhà này nữa rồi.
"
Tiếng cãi vã của hai người đã thu hút quản gia, Thẩm Nhã Nhàn đỏ mặt bừng tai không chịu để Thịnh Vân Hạo đi, quản gia vội vàng tiến đến khuyên can, buông tay của hai người ra.
Sau khi thấy cánh tay được buông ra, Thịnh Vân Hạo liền rời khỏi biệt thự Hải Minh mà không thèm quay đầu lại.
Trình Thiên Na tức giận đến mức quay đầu nhìn người quản gia bên cạnh và hỏi: "Được, được, lúc đầu là ai đưa ông đến nhà họ Trình, không ngờ ông lại là kẻ vong ơn phụ nghĩa như vậy!"
"Bà chủ, cậu chủ cũng đã lớn rồi, không còn là đứa con nít nữa, chuyện của cậu ấy xin bà hãy buông tay để cậu ấy tự lo liệu.
"
Trình Thiên Na khịt mũi rồi bỏ đi mà không liếc nhìn người quản gia.
Thịnh Vân Hạo mở cửa sổ xe, không đến bệnh viện trước, thay vào đó đi đến bờ sông năm ấy, cả người dựa vào lan can, cảm nhận được cơn gió từ bờ sông chầm chậm thổi qua, nhìn về cảnh đêm của toàn bộ thành phố Dung Châu ở phía trước đều nằm trên một đường thẳng ở trước mặt.
Năm ấy, chính tại nơi đây, anh đã thề hứa với Tô Tuyết Vy, mọi chuyện xảy ra sau này đều giống như một tai họa, hết đợt này đến đợt khác kéo tới, liên tục không ngớt.
Nếu như anh không tin tưởng mẹ con nhà họ Tô, vậy thì sẽ không có những chuyện sau này, đã nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cuộc có nghĩa lý gì?
Tô Tuyết Vy dẫn một đứa con về, là con của anh, những hình ảnh hành hạ Tô Tuyết Vy giống như một bộ phim không ngừng lặp lại trong tâm trí anh, đau đớn lại còn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Thịnh Vân Hạo châm một điếu thuốc, ánh sáng lấp lánh trong mắt cũng xuyên không trở về quá khứ, anh của lúc này giống như một con sư tử cô độc, một mình liếm láp vết thương trong màn đêm đen này.
Nhìn những con đường rực rỡ ánh đèn sáng rực ánh sáng đầy màu sắc, còn cả dòng sông ven bờ, Thịnh Vân Hạo cảm thấy trần trè hạnh phúc, như thể đặt mình vào cái ban đêm bốn năm trước đó.
Cái ngày mà cô từng nghĩ rằng là khởi đầu của hạnh phúc thì lại chính là ngày bắt đầu của cơn ác mộng.
Cô nhân lúc Tô Thần Vũ và Quy Ngọc Quỳnh ngủ hết rồi mới dám ra ngoài đi dạo, bất giác đi đến nơi này lúc nào không hay.
Không thể phủ nhận rằng cô vẫn còn tình cảm với Thịnh Vân Hạo, nhưng những chuyện xảy ra bây giờ lại khiến cô cảm thấy đầy rẫy nguy cơ, như thể trở về những ngày mà Tô Minh Nguyệt còn ở đây, giọng điệu gay gắt của Trình Thiên Na rất giống với Mạnh Tú Cầm.
Nghĩ đến những lời Trình Vũ Thanh nói, Tô Tuyết Vy cảm thấy đau đầu, tại sao cô lại biết, nếu như cô biết thì chẳng phải Thịnh Vân Hạo cũng biết rồi sao?
Đau đầu dựa vào lan can, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt sông, cố gắng giữ khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện phiền lòng.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy lan can run lên, nhìn sang bên cạnh, cả người đầy vẻ kinh ngạc, tại sao Tô Tuyết Vy lại xuất hiện?
Trong lòng có chút nghi ngờ mà bước tới, cởi áo trên người mình xuống khoác lên vai người, Tô Tuyết Vy sững sờ quay đầu lại nhìn Thịnh Vân Hạo, cô không ngờ Thịnh Vân Hạo cũng ở đây.
"Sao anh lại ở đây?"
Tô Tuyết Vy lên tiếng hỏi, đáng lẽ lúc này Thịnh Vân Hạo đang ở công ty hay ở nhà mới đúng.
Thịnh Vân Hạo không trả lời mà khoác áo lên người cho người, nắm lấy vai của người, lặng lẽ ở bên cạnh cô, một lúc lâu sau, mới nói: "Đã ra ngoài ròi thì mặc nhiều áo một chút, không thì lạnh cóng nữa.
"
Tô Tuyết Vy nghĩ đến một loạt sự việc xảy ra ngày hôm nay, có phải Thịnh Vân Hạo đã biết hết, nên bây giờ mới đối xử nhẹ nhàng với cô như vậy? Cụp mắt xuống và không nói gì.
Ngay sau đó, Thịnh Vân Hạo lại nói: "Chuyện dì của anh, anh rất xin lỗi, là do anh xử lý không tốt, khiến em chịu thiệt thòi rồi.
"
Từ lúc nào mà Tô Tuyết Vy lại được nghe anh dùng giọng điệu này mà nói chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Thịnh Vân Hạo lại cúi đầu trước người khác dễ dàng như vậy?
Tô Tuyết Vy không hiểu anh thay đổi như vậy là đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng vậy, dù sao người ta cũng đã đến bệnh viện làm loạn, sao anh có thể không xin lỗi chứ? Nếu như tôi bấm bụng chịu đựng, thì có khả năng sắp bị người khác chửi là kẻ thứ ba rồi.
"
Tô Tuyết Vy không muốn nói chuyện, nhưng không cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình, giọng điệu vô thức trở nên cứng ngắc, cô thay đổi đến nỗi bất ngờ về bản thân.
Thịnh Vân Hạo sững sờ nghe Tô Tuyết Vy nói ra những lời này, sự chua xót lạnh lẽo trong giọng điệu là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ Tô Tuyết Vy vì những chuyện này mà ghen sao?
Đột nhiên, một niềm vui to lớn ùa về trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy Tô Tuyết Vy chính là minh chứng cho việc yêu anh, có lẽ giữa họ còn có một khả năng rất lớn.
“Tuyết Vy, em ghen rồi sao?” Thịnh Vân Hạo ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy.
Nghe thấy vậy, Tô Tuyết Vy liền sửng sốt, sau đó lỗ tai lập tức đỏ lên, cứng họng nói: "Tôi không có, chẳng qua là tôi cảm thấy đem mọi chuyện đến bệnh viện làm loạn cũng đủ ngu ngốc rồi.
"
Thịnh Vân Hạo không trả lời cô, mà ôm cô chặt hơn, Tô Tuyết Vy sẵn sàng nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, điều đó có nghĩa là giữa hai người vẫn có khả năng tốt đẹp nhất.
"Thịnh Vân Hạo, anh đã nghe lời tôi nói chưa? Nếu những người phụ nữ kia đến bệnh viện lần nữa, thì tôi sẽ thực sự không khách sáo nữa đâu, còn người em gái họ kia của anh nữa, hãy giải quyết ổn thỏa.
"
Sự oán hận trong lòng Tô Tuyết Vy, rõ ràng không liên quan gì đến cô, dựa vào đâu mà liên lụy đến cô.
.