Lục Đan Bạch dỡ người ngồi lên ghế một cách vững vàng, vừa tìm đồ rồi vừa nói: “Anh cởi áo ra đi.


Ngay sau đó liền nhận thấy có gì đó không thích hợp thì lại nói tiếp: “Tôi bôi thuốc cho anh, cởi ra đi.


Chu Hạo Thanh cởi áo, dấu xanh tím trên người đều là dấu vết vừa bị đánh khi nãy, cũng có cả vết thương mà khi trước đánh nhau với Thịnh Vân Hạo, vẫn còn chưa đỡ hơn.

Lục Đan Bạch lấy cái hộp thuốc đến, rồi nhìn thấy vết thương ở trên người anh ta, trên mặt tràn đầy vẻ không đành lòng, cô không biết nên hỏi gì vào giờ phút này, có lẽ đây chính là ý trời rồi đi.

Từ từ bôi thuốc thoa ngoài da đang cầm trong tay lên cho anh ta, sợ không cẩn thận sẽ làm đau người, nơi bị gậy đánh đều có dấu vết màu đỏ, từng vết hỗn loạn đan vào nhau, nhìn thây mà ghê người.

“Anh chịu khó một chút, ba của tôi ra tay không biết nặng nhẹ, anh đừng để ý, nếu anh là vì giữ thể diện cho tôi, thì thực ra cũng không cần phải như thế, chuyện từ hôn cứ để tôi tự giải quyết là được rồi.



Lục Đan Bạch vẫn còn lải nhải những câu không quan trọng, Chu Hạo Thanh xoay lưng về phía cô ấy từ từ mà nghe hết, sau đó thì mở miệng cắt ngang câu nói của cô ấy: “Không cần đâu, hôn ước vẫn còn, chẳng qua cô chỉ cần đừng vượt qua giới hạn mà xen vào chuyện của tôi là được.


Nói thật thì, trong lòng Chu Hạo Thanh vẫn còn trách Lục Đan Bạch vì sao phải để cho Thịnh Vân Hạo đưa Tô Thần Vũ đi chứ, nếu không có đưa đi thì sẽ không xảy ra chuyện bây giờ đâu.

Chu Đan Bạch vừa nghe thì liền biết anh ta vẫn còn đang tức giận nên cũng không nhắc lại nữa, chỉ mở miệng nói: “Tôi biết rồi, không cần anh phải nhắc đâu.


Hai người im lặng một hồi, qua một lúc lâu sau, Chu Hạo Thanh mới mở miệng nói một cách chậm rãi: “Tuyết Vy đã trở về rồi, cô ấy làm hòa với Thịnh Vân Hạo rồi, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai.


Nghe thấy hai chữ mang thai, Lục Đan Bạch kinh ngạc mà làm nặng tay trong vô thức, trên mặt hơi lộ ý không rõ ràng, cũng không nói gì tiếp, sau Chu Hạo Thanh vẫn tiếp tục nói.

“Tôi không từ hôn là vì không muốn nhìn thấy ba tôi lại nhập viện, nhà họ Chu vẫn còn cần tôi.


Những lởi này đập mạnh vào lòng Lục Đan Bạch, sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Gió thổi dọc theo cửa sổ thổi vào, Tô Tuyết Vy chậm rãi mở mắt ra thì nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cùng Tô Thần Vũ ở một bên, có lẽ cô thật sự nên buông bỏ chuyện cũ rồi.

Song lại đột nhiên bị thức tỉnh bởi thân phận của chính mình, cô đang nghĩ gì vậy? Còn muốn làm hòa với Thịnh Vân Hạo, ngay cả Trình Thiên Na cũng biết về mối quan hệ giữa họ rồi, cũng khó trách sao Trình Thiên Na lại ghét mình như vậy.

Trong mắt Tô Tuyết Vy hiện lên sự căm hận, rõ ràng không phải cô làm, tại sao phải đổ lỗi lên đầu cô chứ, cô như bị cuốn vào một cái vòng luẩn quẩn, không thể tự giải thoát.

Nhúc nhích ngón tay, muốn xem thời gian, thì lại đánh thức hai người, Tô Thần Vũ dụi dụi mắt nhìn Tô Tuyết Vy hỏi: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?”
Tô Tuyết Vy mỉm cười gật đầu, song lúc nhìn thấy Thịnh Vân Hạo thì trong nháy mắt nụ cười cứng lại, thấy cô thay đổi như vậy, Thịnh Vân Hạo trong lòng thoáng cái đau như kim châm, chậm rãi đứng dậy rồi nói: “Em đói rồi phái không, anh đi mua thức ăn cho em.



Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, anh không dám ở lại phòng bệnh lâu hơn, ánh mắt lãnh đạm của Tô Tuyết Vy khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn, đau như là ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim mình.

Tô Tuyết Vy biết cô nên cho anh một cơ hội, nhưng cô thật sự không thể làm được, những cảnh tượng vừa qua đều hiện ra trước mắt cô, quấn lấy cô như một cơn ác mộng mà không thể xua tan được.

Thịnh Vân Hạo vừa đi vừa gọi điện thoại, cho dù Tô Tuyết Vy đối xử với anh như thế này, anh cũng không oán hận gì cả, còn về chuyện của Trình Thiên Na, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.

“Tìm xem chính xác là ai đã nói những gì với dì của tôi.


Nói xong những lời này anh liền cúp điện thoại một cách dứt khoát, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó lường, rồi nhanh chóng mua một đồ ăn ngon, vội trở về phòng bệnh, anh không muốn rời khỏi Tô Tuyết Vy một giây phút nào, anh sợ Tô Tuyết Vy sẽ lại đột nhiên biến mất.

Ở thành phố Dung Châu này cũng có rất nhiều người muốn giết Tô Tuyết Vy, đặc biệt là Mạnh Tú Cầm, nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn như vậy, mà không nhìn thấy bóng dáng bà ta đâu, thì việc này chắc chắn có liên quan đến bà ta.

Tô Tuyết Vy ở trong phòng đưa tay ra vuốt tóc của Tô Thần Vũ, sợi tóc mềm mại dài chưa đến sau tai, đây là con của cô, con của cô và Thịnh Vân Hạo, đột nhiên trong đầu xuất hiện khung cảnh Tô Thần Vũ cần ba, mấp máy môi, cô không thể ích kỷ như vậy được.

Thịnh Vân Hạo đẩy cửa đi vào, đặt đồ lên bàn, rồi đỡ Tô Tuyết Vy dậy, tự tay đút cho cô ăn, anh tưởng rằng Tô Tuyết Vy sẽ từ chối, nhưng không ngờ Tô Tuyết Vy lại chấp nhận.

Sự thay đổi như vậy khiến anh ngạc nhiên và mừng rỡ không thôi, điều này có nghĩa là Tô Tuyết Vy đã tha thứ cho anh, rằng họ vẫn có thể ở bên nhau, trở thành người một nhà có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.

“Tuyết Vy, chúng ta! ” Thịnh Vân Hạo đặt những thứ trong tay xuống rồi nhìn Tô Tuyết Vy, muốn nghe từ miệng cô một lời đảm bảo để khiến anh yên tâm hơn.

Tô Tuyết Vy cầm điện thoại gõ ra một câu.

‘Có lẽ đã đến lúc cho hai chúng ta một cơ hội, chúng ta hãy làm hòa đi.


Thịnh Vân Hạo vô cùng vui vẻ mà ôm lấy cô, sau đó nói ở bên tai cô: “Anh nhất định sẽ trân trọng cơ hội này, anh sẽ không để ai đoạt em đi đâu.


Mà trong quán cà phê.

Trình Thiên Na nhìn Lâm Gia Thần không nói gì, nhíu mày suy nghĩ về tính khả thi của lời Lâm Gia Thần vừa nói, bà ta giương mắt nhìn Lâm Gia Thần rồi nói: “Lời nói của ông Gia Thần đây, tôi không dám không tin, dù sao thì những việc đó, thì có việc nào không phải do người các ông làm ra chứ.


Những lời này làm cho Lâm Gia Thần nhìn Trình Thiên Na có chút phản ứng, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nói: “Bà Thiên Na, bà đã quên rồi sao, chuyện kia của hai mươi năm trước, bà cũng có tham gia mà.


Sắc mặt của Trình Thiên Na lập tức trở nên khó coi, nếu bị Thịnh Vân Hạo biết được chuyện này, thì thân phận của bà ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ, nếu khi trước không bị người khác uy hiếp, thì làm sao bà ta có thể làm đồng phạm đây.

Lâm Gia Thần đương nhiên biết điểm yếu của mọi người, nếu không thì ông ta sẽ không tự tin nói ra điều này làm gì, ngón tay sờ vào tay cầm của tách cà phê, vừa cười vừa nói:
“Lại nói tới, bà Thiên Na có lẽ cũng chưa biết, ngoài bà ra thì cũng còn có sự tham gia của bà chủ nhà họ Tô nữa, các bà có muốn gặp mặt không?”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Gia Thần, Trình Thiên Na biết người này muốn làm gì, liền nhanh chóng nói: “Chuyện này các ông tự biết là được rồi, đừng làm liên lụy đến tôi, hồi đó tôi cũng chẳng làm chuyện gì cả.


Nói xong Trình Thiên Na liền cầm đồ của chính mình muốn rời đi, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Lâm Gia Thần lại khiến bà ta đổi ý, hai tay nắm chặt, quay người nhìn Lâm Gia Thần.

Lâm Gia Thần nhìn bà ta không chút sợ hãi, vẻ mạt không giống như là nói dối, mà ngược lại còn là ánh mắt khiến người ta bất giác mà tin tưởng.

Qua một lúc lâu sau, Trình Thiên Na mới chậm rãi nói ra một câu: “Được, tôi đồng ý với ông.


Vừa dứt lời, liền mang kính đen lên rồi bước ra khỏi quán cà phê, Lâm Gia Thần nhìn bóng dáng rời đi của Trình Thiên Na, nụ cười trên mặt không hề biến mất, mà ý cười dần dần khuếch đại ra.

Một cô gái đi ra từ phía sau lưng ông ta, ngồi xuống đối diện ông ta, rồi nhìn ông ta với ánh mắt không thay đổi và hỏi: “Đồng ý rồi sao?”
“Cô đã luôn ở đây, thì biết kết quả rồi chứ.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play