Người ở bên trong và bên ngoài cửa đều sững sờ.
Chu Hạo Thanh bước tới trước mặt Tô Tuyết Vy, nhìn thấy cô đang thu dọn đồ đạc anh ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng và lửa giận trong đôi mắt Chu Hạo Thanh, cô dừng động tác trong tay cầm lấy quyển sổ và cây bút bên cạnh lên, đưa mọi người ra khỏi phòng bệnh, cô không muốn để Tiêu Châu thấy cảnh này.
Tô Thần Vũ nhìn bóng lưng của Tô Tuyết Vy và Chu Hạo Thanh mà không nói gì, cậu nắm lấy tay Tiêu Châu hỏi: “Cô ơi, mẹ sẽ xuất viện sao?”
“Cháu và mẹ cháu phải đi về, trở về cùng với ba của cháu.
” Tiêu Châu nhẹ giọng giải thích.
Ngay sau khi Tiêu Châu đóng cửa lại, Chu Hạo Thanh đã loạng choạng tiến lên nắm lấy bả vai cô hỏi: “Những gì Thịnh Vân Hạo nói là thật sao?”
Trong mắt Chu Hạo Thanh đều là vẻ không dám tin, anh ta không tin Tô Tuyết Vy sẽ đáp ứng Thịnh Vân Hạo, Thịnh Vân Hạo làm hại cô thành bộ dạng như bây giờ thế mà cô còn có thể tha thứ cho anh ta.
Tô Tuyết Vy không phủ nhận gật gật đầu, cô đem câu nói trong quyển vở đặt trước mặt Chu Hạo Thanh.
Tô Thần Vũ, không thể để cho cậu bé không có ba, chuyện này đối với Tô Thần Vũ là một đả kích rất lớn, đối với chuyện này trong lòng Tô Tuyết Vy hiểu rất rõ, hơn nữa với bệnh tình của Tô Thần Vũ bây giờ thì không thể gây sức ép cho cậu bé được.
Chu Hạo Thanh lặng lẽ buông tay ra nhìn Tô Tuyết Vy, trong lòng bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn đột nhiên lại không biết nên nói cái gì cho tốt, anh ta chỉ có thể nhìn cô rồi xoay người rời đi.
Anh ta nắm chặt hai tay vào nhưng rồi đột nhiên lại buông ra.
Cô nói đúng, Tô Thần Vũ không thể nào không có ba, huống chi với bệnh tình của Tô Thần Vũ nếu không có biện pháp tốt thì thật sự không còn lại nhiều thời gian nữa.
Chu Hạo Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Vân Hạo, hai người vừa đánh nhau ở dưới sảnh tầng một, đã gây ra rất nhiều rắc rối không cần thiết, bây giờ hy vọng ở trong phòng không xảy ra bất kì cái gì nữa.
Thịnh Vân Hạo nhìn về phía Chu Hạo Thanh trong mắt đều là vẻ giễu cợt, khéo miệng lạnh lùng cong lên: “Cậu Chu, bây giờ anh đã tin lời tôi nói chưa?”
Chu Hạo Thanh nghe thấy những lời này bước lên phía trước nhìn anh, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng khẩn trương, hàng lang im lặng trong chớp mắt lại càng trở nên im lặng hơn.
“Thịnh Vân Hạo, chuyện của dì anh nếu anh không giải quyết tốt tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận.
” Chu Hạo Thanh nói xong liền va vào bả vai Thịnh Vân Hạo rồi rời đi.
Chu Hạo Thanh không còn lý do gì để đứng ở nơi này nữa, mấy ngày nay Lục Đan Bạch đều gọi điện tới mà anh ta không nghe máy, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng châm chọc.
Thịnh Vân Hạo biết Chu Hạo Thanh nói đúng.
Nếu không giải quyết chuyện của Trình Thiên Na thì Tô Tuyết Vy sẽ không có ngày yên bình, nghĩ đến chuyện này anh lại thấy đau đầu, nhưng người bên trong là người anh yêu.
Nghĩ một lát anh liền đẩy cửa bước vào, Tô Tuyết Vy đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô bình tĩnh nhìn Thịnh Vân Hạo ở cửa, đôi mắt không có một tia dao động giống như đây là việc râu ria không đáng quan tâm.
"Chúng ta đi thôi.
"
Anh bước lên phía trước muốn nắm lấy tay Tô Tuyết Vy nhưng lại bị Tô Tuyết Vy tránh thoát, tay anh dừng giữa không trung, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Tô Thần Vũ đi lên phía trước nắm lấy tay Thịnh Vân Hạo nói: “Ba, chúng ta đi thôi.
”
Tiếng gọi ba của Tô Thần Vũ làm cho Thịnh Vân Hạo sực tỉnh, đôi mắt không thể tin được nhìn Tô Thần Vũ, giống như vừa rồi cậu bé nói một điều gì đó.
Thịnh Vân Hạo nuốt xuống chua sót trong cổ họng, nở một nụ cười nói: “Được.
”
Tô Tuyết Vy cắn môi không nói gì, đây là tiếng gọi ba mà Tô Thần Vũ đã mong chờ rất lâu, cô không có quyền ngăn điều đó.
Ba người nhanh chóng đi ra nhà ga, Tiêu Châu nghĩ bọn họ sẽ ngồi xe lửa liền hỏi: “Mọi người định ngồi xe lửa sao?”
“Không, tôi lái xe tới.
”
Lúc làm thủ tục xuất viện anh đã gọi điện sắp xếp rồi, ngồi xe lửa quá mệt mỏi mà hiện tại Tô Tuyết Vy đang bị thương, cơ thể còn yếu ớt anh tự mình lái xe trở về thì mới yên tâm.
Thịnh Vân Hạo dẫn bọn họ tới bên cạnh nhà ga, người ở đây ít hơn ở quảng trường, xe được đỗ ở chỗ râm mát, anh dẫn hai người đi qua đó, đem đồ đạc bỏ hết vào cốp xe.
Chờ sau khi hai người lên xe, Thịnh Vân Hạo mới nhìn Tiêu Châu hỏi: “Không định quay về xem thế nào sao?”
“Không về, mọi người trở về đi.
”
Thịnh Vân Hạo nhìn cô ấy một cái rồi lên xe lái xe rời đi.
Tiêu Châu lẳng lặng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, rồi lại nhìn vào mắt người bên cạnh, từ từ đi tới gần hai người cứ giằng co nhau như vậy.
Tiêu Châu nhìn anh ta hỏi: “Tại sao anh lại từ hôn?”
Gió thổi tới từng đợt như muốn thổi bay mọi đau khổ phiền lòng đi, nhưng không cách nào thôi tan được tâm sự trong lòng người.
Trình Thiên Na ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, trong lòng tràn ngập sự bất an, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, trong đầu bà ta không tự giác hiện lên cảnh Thịnh Vân Hạo vì Tô Tuyết Vy mà cãi nhau với bà ta.
Trong lòng đắn đo mãi bà ta vẫn quyết định đứng lên ra khỏi phòng, bà ta phải tới bệnh viện xem, bà ta cảm thấy được có chuyện gì đó đã xảy ra.
Chờ tới khi bà ta tới bệnh viện liền thấy trong phòng không còn một bóng người chỉ còn trơ trọi lại tờ chi phiếu đặt dưới quyển vở, trên đó còn viết một đoạn.
“Thưa bà, chi phiếu này bà vẫn nên cầm lấy đi, tôi cùng Thịnh Vân Hạo đã làm hòa rồi, hy vọng lúc bà trở lại cũng không quá ngạc nhiên.
”
Trình Thiên Na cảm thấy trời đất xoay chuyển bà ta không nhìn thấy cái gì nữa, cứ như vậy thì sẽ bị ngã xuống, bà ta chống lên mặt bàn, lồng ngực phập phồng lên xuống, bà ta cảm thấy vô cùng không ổn, nắm lấy chi phiếu trong tay ném một cái vào thùng rác.
Y tá ở ngoài cửa thấy bộ dạng này của bà ta liền vội vàng chạy tới đỡ lấy bà ta, hỏi: “Kìa bà, bà không sao chứ ạ?”
Trình Thiên Na đẩy tay y tá ra hỏi: “Người ở giường bệnh này đâu?”
“Đã xuất viện không lâu trước đó, tuy rằng bác sĩ cố gắng ngăn cản nhưng chính bọn họ muốn xuất viện.
”
Cả người Trình Thiên Na như bị sét đánh phải, khuôn mặt tái nhợt, bà ta cố gắng ổn định tâm trạng tự mình đi ra cửa, bà ta phải trở về, phải tự tay đem Tô Tuyết Vy đuổi ra khỏi cửa.
Y tá ở phía sau kêu lên không thấy bà ta phản ứng nên cũng không để ý.
Khi Trình Thiên Na từ bệnh viện trở lại khách sạn liền gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại: “Lập tức đặt vé cho tôi, tôi phải trở về.
”
Thật sự là mất dạy! Trình Thiên Na tức giận ôm lấy mặt, trong lòng thầm mắng chính mình lại sơ sẩy để cho con hồ ly tinh Tô Tuyết Vy mê hoặc Thịnh Vân Hạo.
“Vâng thưa bà chủ.
”
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lui về phía sau, Tô Tuyết Vy sờ lên miệng vết thương ở trên cổ, lập tức lại cụp mắt, cô quả nhiên không còn đường để lui nữa rồi không phải sao?
Thật ra Tô Thần Vũ rất vui vẻ, luôn miệng hỏi: "Ba ba, chúng ta sẽ về nhà sao?"
Thịnh Vân Hạo rất thích xưng hô này, cười đáp lại: "Đúng rồi, sao con biết ba là ba của con?"
"Cô kia có nói với con, cô còn nói ba muốn dẫn con và mẹ về nhà.
"
Từng chữ từng chữ hai người nói với nhau đều truyền tới tai cô không sót một chữ nào, nhưng mà hiện tại cô không có tâm trạng nghe hai người họ nói chuyện gì, cô vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc làm như vậy là đúng hay sai?
Cô cũng không muốn nghĩ tới nữa, thôi thì cứ đi một bước rồi tính một bước cũng không muộn.
.