Nghe Thịnh Vân Hạo nói những lời như vậy, Tiêu Châu còn đang định nói gì đó những sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh cô ta lại không mở miệng nữa mà ôm Tô Thần Vũ đi.
Thịnh Vân Hạo cầm theo đồ đạc đến trước cửa phòng bệnh đắn đo,ymột hồi, anh vậy mà lại cảm thấy sợ hãi, liếc mắt nhìn người đang say ngủ bên trong anh liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tô Tuyết Vy nằm an ổn trên giường, hít thở đều đều.
Anh biết giờ cô đang nghỉ ngơi nên anh cũng không muốn quấy rầy đến cô.
Anh chậm rãi bước qua nhìn vết thương trên cổ cô, đôi bàn tay run rẩy chạm vào vết thương của cô, nhưng bỗng nhiên, Tô Tuyết Vy lại phát ra tiếng không an ổn.
Động tác của Thịnh Vân Hạo lại càng thêm nhẹ nhàng, anh chậm rãi vạch miệng vết thương ra, cảnh tượng máu thịt mơ hồ làm mắt anh đau nhói, máu chảy ra từng chút từng chút, nhanh chóng xử lý vết thương.
Anh làm theo cách bác sĩ đã nói, chậm rãi xử lý miệng vết thương của cô, tận lực không kinh động đến Tô Tuyết Vy, rõ ràng chỉ là một việc rất nhanh nhưng hết lần này đến lần khác Thịnh Vân Hạo làm làm vô cùng chậm.
Bàn tay anh run rẩy, tăm bông thấm cồn từng chút từng chút nhẹ lau bên cạnh miệng vết thương chỉ sợ bị nhiễm trùng, thối rữa.
Chỉ cần Tô Tuyết Vy hơi nhíu mày là anh liền dừng lại, cứ như vậy qua vài lần rốt cuộc cũng làm xong, sau đó liền nhanh chóng lấy ra bông băng mới, bôi thuốc rồi nhẹ nhàng băng bó cho cô.
Đợi đến khi làm xong tất cả, trên trán Thịnh Vân Hạo đã mướt mải mồ hôi, anh nhẹ thở dài một hơi, thật không muốn để Tô Tuyết Vy cảm thấy đau đớn.
Sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn, anh liền cầm ra ngoài vứt, nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tô Tuyết Vy lại chậm rãi mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Người mới nãy thật sự là Thịnh Vân Hạo sao? Thật khiến cô khó lòng tin nổi người đó thật đúng là Thịnh Vân Hạo.
Người thay thuốc cho cô chính là Thịnh Vân Hạo, là người đàn ông kiêu ngạo kia vậy thì lại có thể thế nào chứ? Anh đừng cho rằng thay thuốc cho cô là cô có thể tha thứ cho anh rồi quay trở lại bên cạnh anh.
Cảnh tượng hư ảo như vậy đã từng là mộng tưởng của cô, nhưng lúc này đây đã trở thành sự thực.
Cô phải làm sao đây, vết sẹo kia bị hung hăng vạch ra nhưng đau đớn lại ở nơi đầu quả tim.
Thịnh Vân Hạo ngây người nhìn chỗ băng gạc anh vừa thay ra trong thùng rác.
Cô hẳn là đau lắm, vết thương trên bụng, vết thương trên cổ, vết thương trong lòng, tất cả đều là anh nợ cô, dù cho có bao lâu đi nữa thì cũng không thể hoàn trả hết.
Lúc Thịnh Vân Hạo trở lại, Tô Tuyết Vy cũng đã ngủ rồi, thực sự ngủ rồi.
Anh không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của cô, lại sợ hãi đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao nên chỉ đành ngồi trên ghế cả đêm, chỉ cần Tô Tuyết Vy phát ra chút âm thanh là anh liền lập tức tỉnh lại.
Thịnh Vân Hạo một đêm không ngủ, Tô Tuyết Vy ngủ rất an yên, anh sợ bản thân mình ngủ mất liền sẽ làm ồn đến cô nên cố chịu đựng không ngủ.
Anh nhìn thời gian cũng đã sắp sáng nên liền đứng dậy đi nhà ăn mua bữa sáng.
Tô Tuyết Vy đã nằm mơ, giấc mơ bốn năm trước nhưng kết quả trong mơ là cô và Thịnh Vân Hạo thật sự kết hôn, không có bất kỳ ai ngăn trở, càng không có bất kỳ ai nguyền rủa độc ác.
Nhưng cảnh trong mơ không phải đều trái ngược với hiện thực sao? Chỉ cần mơ một giấc mơ đẹp thì ngay sau đó hiện thực sẽ khiến bạn vấp ngã đến tan xương nát thịt, sau đó rơi xuống vực sâu, chẳng còn lấy cơ hội chuyển mình.
Tô Tuyết Vy chậm rãi mở mắt ra phát hiện trong phòng không có lấy một người.
Chuyện xảy ra tối qua cứ như một giấc mộng khiến cô cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Hóa ra, thực sự chỉ là ảo giác của cô, người đàn ông đó làm sao có thể ở lại chăm sóc một người phiền phức như bản thân cô cơ chứ.
Lúc Thịnh Vân Hạo trở lại thấy vẻ mặt cô đơn của Tô Tuyết Vy liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh đẩy cửa bước vào, cũng không muốn dọa đến Tô Tuyết Vy thêm lần nữa.
Tô Tuyết Vy nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vẻ mặt cô đơn mới nãy thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng, trong mắt chỉ còn lại chán ghét.
Tô Tuyết Vy hận anh.
Anh chậm rãi bước qua, anh biết anh phải chậm rãi làm từng bước từng bước một.
“Em dậy rồi sao Tuyết Vy? Anh đi mua bữa sáng, bác sĩ nói em chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nên anh đã mua cái này, em ăn thử xem sao.”
Thịnh Vân Hạo bê bát cháo, dùng thìa hớt một miếng rồi đưa đến bên miệng Tô Tuyết Vy, mong cô có thể ăn vào.
Tô Tuyết vi chỉ cười mà không mở miệng, nụ cười vô cùng châm chọc như đã nhìn thấy chuyện gì ghê gớm lắm khiến mắt Thịnh Vân Hạo nhói đau.
“Em ăn chút đi, sức khỏe quan trọng, hơn nữa em còn đang mang thai.”
Nghe được những lời này của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy lại càng không nhịn được đưa tay đánh đổ thứ anh đang cầm trên tay, chất lỏng nóng bỏng văng khắp người anh, thìa đũa đều rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai.
Vẻ mặt Tô Tuyết Vy trở nên hoảng loạn nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Cô lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt như nhìn thấy thứ rác rưởi gì đó.
Thịnh Vân Hạo cố gắng giữ nụ cười, nói: “Nếu Tuyết Vy không thích thì anh đi mua cho em phần khác nhé.”
Nói xong anh liền bước ra ngoài, ánh mắt mới nãy của Tô Tuyết Vy khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn.
Anh dựa vào tường, đau đớn trượt xuống ngồi lên ghế bên cạnh, đau đớn chiếm trọn trái tim anh.
Tô Tuyết Vy lâu khô nước mắt, cô nhất định phải nhẫn tâm nếu không Thịnh Vân Hạo sẽ càng thêm đau khổ, cô chỉ có thể dùng thái độ lạnh lùng để từ chối tất cả những ý tốt của Thịnh Vân Hạo.
Hai người cách nhau một bức tường, đau lòng không lời nào diễn tả nổi khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Thịnh Vân Hạo lại mua bữa sáng nhưng kết quả vẫn giống như vậy, Tô Tuyết Vy lật đổ tất cả mọi thứ chỉ vì muốn đuổi Thịnh Vân Hạo.
Tiêu Châu đứng ở cửa thấy một Thịnh Vân Hạo cô ta chưa từng thấy qua, quầng mắt xanh đen, trên người toàn là nước canh, cả người chẳng khác nào ăn xin bên ngoài.
Người có thể khiến đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lâm trở thành bộ dáng như vậy ngoài Tô Tuyết Vy ra cũng chẳng còn ai khác.
“Anh đi nghỉ ngơi đi, tôi mang đồ ăn đến cho cô ấy rồi.”
Nói xong liền đẩy cửa bước vào, Thịnh Vân Hạo lập tức đứng dậy nhìn Tô Tuyết Vy ăn sáng qua cửa sổ mới yên lòng thở dài một hơi.
Anh không muốn Tô Tuyết Vy dày vò bản thân vì anh, cô còn đang mang thai nên không thể chọc cô tức giận, cũng không thể để cô phải chịu kích thích, anh phải chăm sóc Tô Tuyết Vy thật tốt.
Lần này cho dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng đều sẽ không buông tay cô nữa.
Đây chính là tương lai anh phải tự mình nắm giữ, đây cũng chính là lựa chọn của anh.
Mà phía bên kia.
Trình Thiên Na đã thụ dọn xong đồ đạc liếc nhìn công văn trên bàn trong liền thầm tức giận.
Thịnh Vân Hạo sao lại có thể vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy? Chuyện gì cũng không làm, thậm chí là bỏ bê cả gia nghiệp của Vân thị.
Bà ta phải đi bắt thằng cháu ngỗ ngược này về, chỉ vì một người phụ nữ, có đáng không?
Trình Thiên Na đau đầu xoa mi tâm, đứa cháu của bà ta là niềm tự hào của bà ta, là tồn tại đáng để đi khoe khoang.
Từ sau khi chị gái bà ta qua đời, bà ta vẫn luôn chăm sóc Thịnh Vân Hạo, nhưng thật không ngờ bà vừa mới đi khỏi đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thằng nhóc Thịnh Vân Hạo này quả thực là quá không nghe lời rồi, nếu nó muốn phụ nữ thì đầy phụ nữ muốn ôm ấp yêu thương nó, hà cớ gì phải lãng phí thời gian trên người một phụ nữ chẳng chút gia thế như vậy chứ.
Bỏ đi, đợi gặp được người rồi liền cho cô ta tiền để cô ta đi là được, Thịnh Vân Hạo tìm cho bà một cô gái con nhà danh giá là được rồi.
Chỉ cần Tô Tuyết Vy bỏ đi, Thịnh Vân Hạo còn không phải lại an tâm công tác rồi hay sao?.