Cả phòng bệnh chìm trong im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở ra thì không nghe thấy tiếng gì nữa hết.
Nghe thấy Chu Hạo Thanh nói ra những câu đó, Tô Tuyết Vy chỉ biết lắc đầu.
Cô không muốn có liên quan gì đến Thịnh Vân Hạo hết, chỉ cần là nơi có anh xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ xảy ra chuyện.
Tô Tuyết Vy cố chống đỡ muốn đứng dậy duỗi tay ra chạm vào cốc nước trên bàn, Chu Hạo Thanh vội vàng đỡ lấy tay cô rồi rót cho cô một cốc nước.
Cô không nói một câu cảm ơn nào mà chỉ nhận lấy cốc nước rồi uống thôi.
Trong suốt 1 tiếng đồng hồ phẫu thuật vừa rồi, cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi.
Ví dụ như tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt, hoàn toàn rời xa Thịnh Vân Hạo.
Hai người đã không thể ở bên nhau được nữa vậy thì cứ để cô tự cắt đứt những ràng buộc này, cắt đứt một cách triệt để.
Cho dù bệnh của Tô Thần Vũ rất nghiêm trọng đi nữa thì cô cũng sẽ nghĩ cách chứ tuyệt đối không dựa dẫm vào Thịnh Vân Hạo.
Tất cả những chuyện trong quá khứ đều là do cô tự mình gây ra, không thể trách người khác được.
Chu Hạo Thanh nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô là biết cô đang nghĩ cái gì rồi, nên anh ta mím môi nói.
“Thịnh Vân Hạo đã đi rồi.”
Tô Thần Vũ ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tiêu Châu, nghe cuộc đối thoại của hai người trước mặt.
Nghe thấy ba chữ Thịnh Vân Hạo này, Tô Tuyết Vy nở nụ cười mỉa mai.
Cho dù cổ họng khô khan đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô vẫn lắc đầu nhìn Chu Hạo Thanh, làm khẩu hình miệng với anh ta.
“Tôi hận anh ta.”
Sự kiên định trong mắt cô với người trước mặt này giống như hai người vậy.
Cô hiểu không sớm thì muộn kiểu gì cũng phải buông tay, bằng không người hối hận chính là cô.
Chu Hạo Thanh bị phản ứng của Tô Tuyết Vy làm cho kinh ngạc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một người dịu dàng như Tô Tuyết Vy nói ra chữ hận này.
Đáng ngạc nhiên nhất vẫn là Tiêu Châu.
Mới hôm qua vẫn còn khóc lóc mắng mỏ Tô Tuyết Vy mà tại sao giờ phút này lại trở thành một con nhím gai rồi.
Mới có một ngày thôi mà đã xảy ra những chuyện gì vậy?
Trong mắt Tô Tuyết Vy là một mảnh bình tĩnh như nước, giống như những lời vừa nói ra chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm vậy.
Bốn năm trước trái tim của cô chỉ đập nhanh vì một người, bây giờ cũng chỉ đập nhanh vì một người, có điều những nhịp đập nhanh này đã bị trừ tận gốc và biến mất không chút tin tức nào rồi.
Tô Thần Vũ duỗi tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Tô Tuyết Vy, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình rồi vuốt ve.
Tiêu Châu thấy bình truyền dịch đã sắp tới đáy bình rồi thì ôm Tô Thần Vũ đứng dậy nói.
“Anh ở đây trông cô ấy thật tốt đi, tôi đi mua chút đồ ăn rồi quay lại.”
Chu Hạo Thanh nhẹ giọng đáp rồi nhìn hai người rời đi.
Tiêu Châu vừa mới đi ra khỏi cửa lớn của bệnh viện đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đứng trước mặt mình thì bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Tiêu Châu còn chưa kịp nói gì, Thịnh Vân Hạo đã mở miệng nói thẳng: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở bên trong, người đàn ông kia cũng ở đó.”
Tiêu Châu nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của Thịnh Vân Hạo mà không biết làm sao, cảm xúc trong lòng phức tạp không rõ ràng.
Cô ta biết Thịnh Vân Hạo yêu Tô Tuyết Vy nên mới không nói chuyện đó ra, nhưng Tô Tuyết Vy của bây giờ dường như đã thay đổi rồi, cô ta đang nghĩ xem có nên nói ra hay không.
Bỏ đi, nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác không nằm trong phạm vi công việc của cô ta, cô ta cầm bàn tay nhỏ của Tô Thần Vũ dắt đi về phía các quán hàng rong.
Lúc Thịnh Vân Hạo nghe nói Chu Hạo Thanh cũng đang ở đây, cơn giận trong lòng anh bùng lên.
Anh không thể dễ dàng để Chu Hạo Thanh đến gần Tô Tuyết Vy được, huống chi càng đừng nói đến những lời nói trước kia của Chu Hạo Thanh.
Anh sẽ không để Tô Tuyết Vy bị bất kỳ ai cướp mất đâu.
Họ đã rạn nứt rồi, vậy nên bây giờ anh đã có thể bóp chết Chu Hạo Thanh tùy theo ý thích rồi.
Từng bước từng bước đi gần đến phòng bệnh, tay anh đặt trên nắm cửa đang chuẩn bị đẩy cửa ra thì nghe được những lời nói ở bên trong rất rõ ràng.
“Tôi cũng sẽ hủy bỏ hôn ước với Lục Đan Bạch, vậy thì em ở bên cạnh tôi được không? Tôi sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em đâu.”
Những lời này chắc chắn đã đổ thêm dầu vào lòng Thịnh Vân Hạo, cơn giận trong lòng càng bùng phát mạnh mẽ hơn, anh đẩy cửa bước vào với đôi mắt đỏ rực.
“Cô ấy sẽ không ở bên cạnh anh!”
Tô Tuyết Vy nhìn người vừa đến ở cửa, ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng chứa đầy sự chán ghét, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi nào đó vậy.
Thịnh Vân Hạo thấy nhói đau trong lòng, hóa ra ánh mắt đó cũng sẽ nhìn về phía anh, vẫn là xuất phát từ trên người mà anh yêu nhất.
Hóa ra mùi vị này lại có thể khiến người khác thấy tuyệt vọng như thế.
Trước kia Tô Tuyết Vy đã đón nhận ánh mắt đó của anh như thế nào vậy chứ.
Chu Hạo Thanh chặn trước người cô không để cho anh lại gần Tô Tuyết Vy một bước, có thể nhìn thấy được sự tức giận hiện lên rõ ràng trong mắt anh ta, hại Tô Tuyết Vy thê thảm đến mức này rồi mà anh vẫn còn chê chưa đủ sao?
“Thịnh Vân Hạo, xin anh cút ra ngoài cho, ở đây không chào đón anh.”
Chu Hạo Thanh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Anh ta không muốn bệnh tình của Tô Tuyết Vy trở nên nghiêm trọng hơn chỉ vì nhìn thấy Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo nhìn Chu Hạo Thanh trước mắt, bầu không khí giữa hai người tựa như đủ để sao hỏa bốc cháy.
Rất nhanh Thịnh Vân Hạo đã khinh thường nói: “Anh cho rằng mình là ai, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi, tôi muốn đi đâu còn không đến lượt anh quản tôi đâu.”
Chu Hạo Thanh nhìn thẳng vào Thịnh Vân Hạo, trong mắt đều là sự giận dữ.
Người này đến bây giờ vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy.
Anh ta vẫn không hiểu tại sao Tô Tuyết Vy lại hận anh.
“Đúng vậy, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Lâm, ai dám không nghe theo lời anh chứ.”
Giọng nói khàn khàn của Tô Tuyết Vy truyền đến, hoàn toàn không còn sự trong trẻo như trước nữa mà giọng nói của cô bây giờ giống như tiếng quạ đang kêu vậy.
Hai người nghe thấy giọng nói thì đồng loạt nhìn về phía Tô Tuyết Vy.
Họ không dám tin được giọng nói khàn khàn này được phát ra từ Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy sắc mặt trắng bệch cố chống đỡ đứng dậy, nhìn Thịnh Vân Hạo ở cửa, trong mắt đều là sự chán ghét, giống như Thịnh Vân Hạo anh ở trong mắt cô là một thứ gì đó khiến người ta ghét bỏ vậy.
Thịnh Vân Hạo nhìn bộ dạng này của Tô Tuyết Vy, anh biết tất cả đều là do anh hại cô.
Nếu có thể, anh thà người phải chịu những đau đớn đó là mình chứ không phải là cô.
Chu Hạo Thanh vội vàng tiến lên đỡ Tô Tuyết Vy ổn định, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
Tô Tuyết Vy từ từ đứng thẳng người dậy, từng bước một đi về phía Thịnh Vân Hạo, giọng nói khàn khàn yếu ớt của cô vang lên từng câu từng câu một.
“Thịnh Vân Hạo, anh đúng thật là nực cười, rõ ràng người bị thương là tôi, mà anh lại làm ra cái bộ dạng như mình là người bị thương vậy cho ai xem?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Chỉ cần nhìn thấy anh thôi thì dù tôi ở đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ cần anh xuất hiện thì tôi chẳng dễ chịu chút nào.”
“Bây giờ thấy đau lòng rồi đúng không? Ban đầu lúc anh hại tôi sao không nghĩ đến cũng sẽ có ngày này vậy? Ban đầu anh thà tin vào những lời đồn đại của nhà họ Tô chứ không chịu tin tôi cơ mà.”
Cô vừa nói vừa cười, giọng cười mang theo cả sự trào phúng biến thành một thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ đâm vào ngực Thịnh Vân Hạo.
“Bây giờ khi anh biết chân tướng rồi thì lại chạy đến cầu xin tôi tha thứ, anh không thấy rất nực cười à? Tôi rất biết ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho anh đâu.”
“Anh hại tôi thê thảm như thế này rồi thì sao còn anh quay lại, anh quay lại làm gì nữa chứ!”
“Anh mau biến đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Dòng máu đỏ tươi tràn ra từ miệng Tô Tuyết Vy, nói đến cuối cùng lại đột nhiên khàn giọng hét lên.
“Anh mau biến đi!”
Thịnh Vân Hạo cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, toàn bộ những lời vừa rồi của Tô Tuyết Vy đều xuyên thẳng vào tim anh.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo bằng đôi mắt đỏ thẫm, lồng ngực nhấp nhô lên xuống không ngừng, những giọt máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống dưới..