Trên bầu trời không có một vì sao nào, Lục Đan Bạch đột nhiên ngồi xuống cầu thang không bước nữa, thấp giọng bắt đầu khóc nức nở.
Chuyện này đều là do lỗi của cô, nếu như không phải cô giao Tô Thần Vũ cho Thịnh Vân Hạo thì sẽ không có những chuyện sau đó xảy ra.
Chu Hạo Thanh không nói một lời nào đứng bên cạnh, rất muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói những gì, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đều tại tôi, nếu như không phải tôi, Thần Vũ sẽ không bị anh ta đem đi.”
Những lời nghẹn ngào tự trách không ngừng thốt ra từ miệng Lục Đan Bạch, là do cô đã quá tin tưởng Thịnh Vân Hạo, nếu như cô không có tin tưởng Thịnh Vân Hạo như thế sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Chu Hạo Thanh chỉ biết ngẩng đầu lên, nhàn nhạt thốt lên: “Không trách cô, chuyện này tôi cũng cần phải chịu trách nhiệm, biết đâu như vậy lại là một chuyện tốt, có thể để bọn họ đoàn viên.”
Không ngờ rằng Chu Hạo Thanh lại có thể nói ra những lời như vậy, Lục Đan Bạch lau sạch nước mắt ôm ngây người nhìn anh, có lẽ rằng anh đang an ủi cô.
Nhưng quả thực anh cũng đã nghĩ như vậy, nếu như Tô Tuyết Vy cả đời này không thể tha thứ cho Thịnh Vân Hạo, vậy thì Tô Thần Vũ cả đời này sẽ không có ba rồi.
Với tính cách của Tô Tuyết Vy thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đem Tô Thần Vũ cho người khác đâu.
Hai con người tự cất giấu trong lòng những tư tưởng khác nhau lặng lẽ ngồi trước cửa trạm xe.
Rất lâu sau đó, Lục Đan Bạch mới mở được miệng nói: “Anh thích Tô Tuyết Vy nhiều chừng nào vậy?”
Câu hỏi này quả thực hỏi đến tận tâm can của Chu Hạo Thanh, nếu như là ngày trước, anh ta sẽ rất kiên định nói, vô cùng thích, nhưng hiện tại, anh ta đột nhiên không có cách nào nói ra được hai chữ đó ra khỏi miệng.
“Tôi không biết.”
Lời Chu Hạo Thanh nói là sự thật, Lục Đan Bạch chỉ coi như anh ta không muốn nói.
Gió của trời đêm rất tuyệt vời, nhưng hai con người này lại không hề cảm nhận được, rất lâu sau đó, hai người mới đứng dậy rời khỏi trạm xe.
Thời điểm đợi tàu hỏa tới Sài Gòn thì cũng đã là nửa đêm rồi, thời tiết vào lúc này gần như lúc nào cũng rất lạnh.
Thịnh Vân Hạo bỏ áo khoác trên người choàng lên cơ thể nhỏ bẻ của Tô Thần Vũ, anh không muốn nhìn thấy Tô Thần Vũ bị ốm.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thần Vũ đi hướng về phía một khách sạn trang hoàng nhìn cũng không tồi.
Tô Thần Vũ ngồi trên giường ngáp dài, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa ngồi đợi Thịnh Vân Hạo từ phòng tắm đi ra, chỉ cần nghĩ tới ngày mai là có thể gặp được Tô Tuyết Vy, trong lòng liền vui sướng không thể ngủ nổi.
Thịnh Vân Hạo mở vòi nước ra, nhưng lại không hề tắm, chỉ gọi điện cho Tiêu Châu một cuộc điện thoại.
“Sếp ơi, xin ngài hãy nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ đêm đó!”
Tiêu Châu đau đầu đi ra ban công châm một điếu thuốc.
Thịnh Vân Hạo dựa vào bồn rửa mặt, lặng lẽ nghe tiếng gầm rú phàn nàn từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Tôi đã tới rồi, ngày mai tôi muốn đi gặp cô ấy.”
Câu nói ngắn gọn và rõ ràng nhưng lại khiến đôi tay đang kẹp điếu thuốc của Tiêu Châu run lên từng chặp, dựa người vào lan can ngoài ban công hít một hơi thuốc rồi chầm chậm mở miệng nói: “Hôm nay tôi đã nói với cô ta rồi.”
Lời của Tiêu Châu vẫn chưa kịp nói xong đã bị Tô Tuyết Vy từ cửa đi vào ngắt đoạn, lập tức giấu điện thoại sau lưng, dùng chân dẫm lên dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Tiêu Châu, sao cô vẫn chưa ngủ vậy.”
“Sao cô lại tỉnh vậy?”
Nghe thấy bên đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo sững người, một nỗi phiền muộn sầu não chợt hiện lên trong đầu anh, đây chính là người mà anh ngày nhớ đêm mong.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm và tiếng giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền tới khiến anh có chút run rẩy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, khiến cô nửa đêm nửa hôm lại tỉnh dậy.
“Tôi không ngủ được, hôm nay cô nói với tôi những chuyện đó, tôi chỉ vừa mới nhắm mắt là một loạt những cảnh tượng đáng sợ lạnh người và tàn nhẫn độc ác lại hiện ra, tôi không có cách nào chấp nhận được, khi ba của tôi lại làm ra những chuyện như vậy.”
“Tôi cũng không rõ chuyện này cho lắm, tôi điều tra qua một chút xem có còn ý nghĩa nào nữa không, nhưng tôi bắt buộc phải cho Thịnh Vân Hạo một lời giải thích rõ ràng, tôi không thể làm như không biết chuyện gì xảy ra như vậy được, tôi không thể ích kỉ như thế được.”
Điều tra, giải thích, ích kỉ.
Thịnh Vân Hạo không biết Tô Tuyết Vân đang nói những gì, chỉ là cảm thấy Tô Tuyết Vân ở đầu dây bên kia hình như đã biết chuyện gì đó.
Nhìn thấy Tô Tuyết Vân như đang muốn nói tất cả chuyện đó ra, Tiêu Châu nhìn thấy điện thoại vẫn đang được kết nối liền ấn tắt đi, chuyện này vẫn nên tạm thời không để anh ấy biết được.
Nghe thấy tiếng đầu dây bận truyền tới, trong lòng chửi thầm Tiêu Châu, chỉ có điều rất nhanh đã phản ứng lại, tại sao lại không muốn để anh phát hiện ra chứ.
Trong lòng cười đau khổ một chút, để có thể gặp được cô, chỉ có thể tới một cách lén lén lút lút, đây chính là những gì anh đáng bị trừng phạt.
Phía cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Chú ơi, chú tắm xong chưa ạ?” Tô Thần Vũ hỏi.
Thịnh Vân Hạo ngắt vòi nước, giấu kĩ điện thoại rồi mở cửa, cười bước ra ngoài nói: “Xong rồi.”
Hai người ngủ trên một chiếc giường to lớn, Tô Thần Vũ nằm co gọn trong lòng anh, Thịnh Vân Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng, nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé liền nhớ tới chính bản thân mình.
Sao lại giống với con của mình vậy nhỉ, sao anh vẫn chưa nhận ra vậy chứ, thật là ngu xuẩn quá đi.
Dung mạo của Tô Thần Vũ vô cùng giống với anh, chỉ có điều tính tình lại giống với Tô Tuyết Vy không sai một chút nào.
Những lời ban nãy Tô Tuyết Vy cứ mãi hiện trong đầu anh, rôt cuộc cô tới đây điều tra chuyện gì chứ? Là thân thế của cô sao?
Điện thoại trên đầu giường kêu lên, để không làm đánh thức Tô Thần Vũ, anh nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, mở cửa phòng đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
“Sếp ơi, anh tới đây mà không biết nói một câu trước hay sao?” Tiêu Châu hạ thấp giọng nói.
“Tôi làm cái gì cũng cần phải báo cáo với cô à.” Thịnh Vân Hạo cau đầu mày tiếp tục nói: “Tất cả những lộ trình của cô ấy trong ngày mai, tôi đều muốn biết.”
“Ngày mai tôi sẽ cố hết sức tạo cơ hội cho anh, sáng ngày mai 8 giờ cô ấy sẽ ra ngoài mua đồ ăn sáng, chính là quán bánh bao ngay bên dưới tòa nhà của tôi, anh tự năm lấy cơ hội đó đi.”
Tiêu Châu không ngắt kết nối cuộc điện thoại, Thịnh Vân Hạo cũng không, trong lòng mỗi người đều biết rõ rằng đối phương đang muốn hỏi gì, chỉ là đang đợi chính bản thân anh mở miệng hỏi mà thôi.”
“Rốt cuộc cô ấy đang điều tra những gì vậy.”
Gió đêm nhè nhẹ thoảng qua mái tóc của Tiêu Châu, chỉ nói hai chữ liền tắt điện thoại.
Chỉ với hai chữ này cũng đủ khiến cho Thịnh Vân Hạo cảm nhận được sự kinh ngạc.
Tại sao cô lại muốn điều tra vụ án này cơ chứ, lẽ nào là bởi muốn thoải mãn trí tò mò của cô sao? Hay là nói có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết? Anh tin tưởng Tô Tuyết Vy không có bất cứ bí mật nào giấu giếm anh.
Do dự đứng ngoài hành lang một lúc, bước vào trong phòng, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi gặp Tô Tuyết Vy.
Nghĩ tới đây liền không ngăn nổi tâm trạng tốt dần lên, nhếch miệng cười đắc ý.
Màn đêm đen rất yên tĩnh, nếu như không có tiếng những cuộc trò chuyện luẩn quẩn của bọn họ thì sẽ càng thêm yên bình, tĩnh mịch.
“Đại ca, tôi điều tra rõ ràng rồi, người phụ nữ đó vào buổi sáng mỗi ngày đều sẽ ở con đường phía dưới mua bánh bao, những khoảng thời gian khác đều không ra ngoài, chi bằng sáng sớm ngày mai chúng ta đi, cũng bớt được chút phiền phức.” Một người đàn ông nhỏ bé đang chống tay trên bàn nói.
Người được gọi là đại ca đập mạnh vào đầu người đàn ông nhỏ bé kia chửi rủa: “Mày có phải đầu heo không vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi giết người, mày muốn ngồi tù thì cứ việc nói thẳng.”
Người đàn ông nhỏ bé xoa xoa cái đầu vừa bị đập hỏi: “Thế đại ca, anh nói phải làm như thế nào ạ?”
“Nếu như đã là ban ngày ban mặt, thì chúng ta sẽ đi ban ngày, đừng dùng súng, dùng dao găm giải quyết cô ta, nếu không người phụ nữ cẩu Mạnh Tú Cầm đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Vừa nhắc tới Mạnh Tú Cầm liền cả thấy nóng hết ruột gan.
“Biết rồi ạ, biết rồi ạ.
Đại ca, chỉ có điều Mạnh Tú Cầm này quả thật cũng độc ác quá.”
“Được rồi được rồi, ngủ đi, ngày mai nhất định phải giải quyết xong người phụ nữ đó, nếu không cái mạng nhỏ này của mấy người chúng ta cũng đừng mong mà còn nữa.”
Mấy người đó nói xong liền đi ngủ mất..