Người dịch: Tồ Đảm Đang

Tinh Tinh được bị đưa đi đến một thành phố, thành phố này trông cực kỳ phồn hoa, có rất nhiều rất rất nhiều những tòa nhà cao tầng mà cậu chưa bao giờ được nhìn thấy. Sau đó cậu bị đưa đến một tầng hầm, thì Tinh Tinh mới biết hóa ra không phải tất cả mọi nơi trong thành phố này đều phồn hoa như vậy. Tầng hầm này không có cửa sổ, không có một chút ánh sáng nào xen vào được bên trong.

Trong đó còn có một đám con nít cũng lớn cỡ như cậu, thân người dơ bẩn, mặc quần áo rách rưới. Tầng hầm cũng không có giường, chỉ có mấy tấm ván lạnh lẽo và mấy cái chăn mỏng, vừa bẩn vừa thối. Buổi tối đám trẻ sẽ nằm chen lấn nhau ngủ trên tấm ván ấy. Trong đây có một cây đèn, nhưng khi ngủ sẽ không được mở, có người muốn dậy đi vệ sinh thì thường đạp lên người khác, Tinh Tinh ngủ ở sát bên ngoài nhất nên tối nào cậu cũng đều bị đạp cho tỉnh giấc.

Ban ngày bọn trẻ đều phải đi đến các nơi để ăn xin. Không trốn được, luôn có người theo dõi sau lưng chúng. Có đứa từng thử bỏ trốn, nhưng đã bị bắt về rất nhanh sau đó bị đánh trước mặt mọi người, đánh rất dã man, có đứa con gái nhỏ xíu cũng bị đánh gãy chân, nhưng gã đàn ông ấy còn cười, còn nói như thế này tội nghiệp hơn người ta dễ cho tiền hơn. Cũng không được nói chuyện, miệng phải ngậm một mảnh dao, vừa nói chuyện là đau. Chúng còn bị uy hiếp rằng nếu bị người khác nhìn thấy hay nói chuyện với người khác là về sẽ bị cắt lưỡi. Đứa trẻ nào về đến mà hôm ấy không có tiền thì sẽ bị đánh, và cũng không có cơm ăn.

Mọi người đều không có quần áo để thay. Mùa hè ngủ toàn là mùi hôi chua, mùa đông ngủ thì ngoài mùi hôi chua còn bị lạnh nữa. Lạnh muốn chết, tất cả mọi người đều giành lấy mấy cái chăn ấy. Tinh Tinh quá gầy yếu nhỏ bé, lần nào cũng không giành được. Nhưng có một thằng nhóc tên Vương Minh lớn nhất đám ấy lần nào cũng đều đắp cho cậu, nó nói nó có đứa em gái, em gái nó cũng thắt hai cái bím tóc như Tinh Tinh như thế này. Tinh Tinh cũng không giải thích, Tinh Tinh sợ giải thích rồi mình sẽ chết cóng giống như đứa trẻ kia hồi tối tuần trước.

Gần đây Tinh Tinh đang xin ăn ở một quảng trường bên cạnh tiểu khu. Trước mặt cậu có một tấm bảng được viết sẵn, là gã đàn ông mặt sẹo đã bịa ra cho cậu một hoàn cảnh rất thảm viết, thật ra Tinh Tinh không biết một chữ nào trên tấm bảng ấy cả.

Cậu ngồi ở đó, thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ chết cóng mà thôi. Hai hôm nay trời rất lạnh, trời đã bắt đầu rơi tuyết. Trên người cậu vẫn là chiếc áo dài tay và quần dài mà Triệu Giai đã mặc cho cậu lúc trước. Rất bẩn, rất hôi, và không giữ ấm được một chút nào.

Lông mi của cậu rất dài, đôi mắt tròn cực kỳ đẹp. Tóc dài ra Vương Minh đã giúp cậu cắt ngắn lên một chút, còn thắt hai bím tóc cho cậu, Vương Minh còn mang đồ cột tóc của cậu đến nhà vệ sinh công cộng giặt bằng nước rửa tay, sau đó rửa rạch lại bằng nước lạnh. Nhưng bây giờ thời tiết quá lạnh, lâu quá rồi cậu chưa được tắm nên thấy đầu mình hơi ngứa, muốn cạo đầu trọc, Vương Minh không cho, nói nếu như cạo rồi thì nó sẽ không đắp chăn cho cậu nữa.

Trông cậu thật sự rất gầy guột tong teo, rất đáng thương, nên người qua đường thường đều sẽ cho cậu chút tiền. Cũng nhờ vậy mà cậu gần như không bị đánh, mỗi ngày cũng có được cái ăn.

Cậu chưa bao giờ bỏ trốn, mà ngày nào cũng có thể đem tiền về, đám đàn ông thấy cậu khá ngoan, sau đó cũng không bắt cậu ngậm dao nữa, nhưng vẫn nói nếu không ngoan thì coi chừng bị cắt lưỡi.

Tối qua Tống Viễn vừa chuyển đến tiểu khu này, hôm nay vừa ra ngoài thì thấy đứa trẻ này. Trong tay anh đang cầm một túi quần áo cũ định vứt đi, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ này anh đã thay đổi ý định.

Tinh Tinh nhìn thấy có một người đang đi về phía cậu, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng đỏ. Trước kia Tinh Tinh từng nghe dì kia nói rằng học sinh tiểu học bây giờ đều phải đeo khăn quàng, còn dặn dò con mình đừng quên đeo.

Người đó đặt chiếc túi xuống trước mặt cậu: "Số này là quần áo dày chút, mặc đi."

Tinh Tinh thấy người này tốt thật, cậu nhớ lại trước đây khi Triệu Giai có trạng thái ổn định đã từng dạy cậu, nếu có người giúp đỡ thì phải nhớ nói cảm ơn, nhưng cậu không dám nói. Nhưng cậu không kiềm được rơi nước mắt, cậu giơ tay lên lau mắt mình rồi gật đầu với Tống Viễn.

Tống Viễn thấy cô bé này thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn các cô bé trong trường nhiều. Chỉ là hơi lấm lem, và hơi không lịch sự một chút thôi. Anh cũng không nói gì về việc ấy cả, chỉ nói bye bye với Tinh Tinh rồi thôi.

Tinh Tinh mở chiếc túi lấy ra một chiếc áo phao, bàn tay cậu run rẩy mặc áo vào, cậu nghĩ, ấm quá đi.

Trong túi còn có một chiếc áo len, một chiếc áo phao, áo len thì cậu tự mặc, còn chiếc áo phao còn lại cậu cho Vương Minh.

Sau đó gần như ngày nào Tống Viễn cũng đều cho cậu chút đồ, có lúc là một bịch kẹo, có lúc là một cái nón, có lúc chỉ là hỏi thăm một câu thôi. Tinh Tinh rất thích Tống Viễn, thậm chí ngày ngòa cậu cũng đều mong chờ gặp được anh trai này.

Người qua đường rất nhiều, cho cậu tiền cũng nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai tốt như Tống Viễn, để ý như Tống Viễn.

Có một lần Tống Viễn cho cậu một chiếc bánh kem nhỏ, còn hỏi cậu tên gì, cậu không nói, Tống Viễn hỏi cậu có phải không nói được không, Tinh Tinh lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Mãi đến một ngày khi trên tay của Tống Viễn xuất hiện vết thương, Tinh Tinh chỉ lên tay của anh, Tống Viễn nói không sao, đánh nhau với bạn thôi. Tinh Tinh hơi sốt ruột, không nhịn được nói một câu: "Anh ơi, đừng đánh nhau."

Tống Viễn hơi giật mình: "Em nói chuyện rồi hả? Em tên gì thế?"

Tinh Tinh nhìn thấy gã mặt sẹo đang trừng mắt nhìn cậu, cậu sợ hãi lắc đầu, không dám nói thêm lần nào nữa.

Hôm đó sau khi về Tinh Tinh bị gã mặt sẹo đánh một trận tàn nhẫn, những nơi quần áo che lại toàn là vết bầm xanh tím. Hôm sau gã nhét lưỡi dao vào miệng cậu. Miệng rất đau đớn, Tinh Tinh không nói được gì cả, thậm chí còn cảm thấy khi không mở miệng mà bên trong vẫn đang chảy máu.

Hôm ấy Tống Viễn đến tìm cậu, nói với cậu hai ngày trước ba của anh trúng số, định chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn, có lẽ rất nhanh sẽ không đến thăm cậu nữa, nói sau này có lẽ sẽ không đến mang đồ đến cho cậu được nữa.

Tinh Tinh kéo lấy tay của Tống Viễn khóc mãi, cậu muốn xin Tống Viễn đừng rời xa cậu, nhưng cậu không biết phải nói như thế nào.

Cậu dùng ngón tay vẽ lên mặt tuyết dưới đất, một ngôi sao mà Triệu Giai dạy cậu vẽ.

Tống Viễn nhìn thấy rồi: "Ngôi sao?" Anh hơi thắc mắc.

Tinh Tinh gật đầu mạnh, cậu lau đi nước mắt nhìn Tống Viễn.

Tống Viễn không chắc lắm nói: "Là tên của em sao?"

Tinh Tinh gật đầu, rồi lại lau nước mắt.

"Đừng." Cậu mở miệng cất lời.

"Anh ơi đừng đi." Một dòng máu chảy ra khỏi khóe miệng cậu.

Tống Viễn sợ hết hồn, anh banh miệng của Tinh Tinh ra, nhìn thấy một lưỡi dao trong đó, anh đau lòng không nói nên lên. Anh thấy mình nên nói gì đó, anh kéo theo Tinh Tinh chạy ra khỏi tiểu khu, vừa chạy vừa cầu cứu. Anh còn gọi cho 110, sau đó gọi điện thoại cho ba mình.

Sau đó Tinh Tinh được cứu ra, những đứa trẻ khác cũng được cứu. Có truyền thông muốn phỏng vấn Tống Viễn, ba của Tống Viễn đều từ chối hết.

Khi cảnh sát điều tra thông tin của Tinh Tinh mới phát hiện ra Tinh Tinh vẫn chưa được vào hộ khẩu. Cậu nói cậu nhớ được tên của trấn nhỏ, còn nói ra tên của Triệu Giai ra, sau khi cảnh sát điều tra xong thì nói Triệu Giai lạc mất rồi, bây giờ không tìm ra được, hỏi có người thân nào khác hay không, Tinh Tinh nói hết rồi.

Sau đó ba của Tống Viễn quyết định nhận nuôi Tinh Tinh, nói rằng Tống Viễn nói với ông đứa trẻ này rất ngoan, vừa khéo nhà cũng mong có đứa con gái.

Đợi đến ngày vào hộ khẩu ấy mới biết Tinh Tinh không phải con gái, mà là con trai. Nhưng Tống Thành cũng không hối hận, còn hỏi thầy bói trên đường đi để thầy giúp đặt cho cái tên.

Tinh Tinh đã có tên, cùng họ với Tống Viễn.

"Tống Tinh Diệp." Tống Viễn mỉm cười gọi cậu.

"Hay lắm, sau này vẫn gọi em là Tinh Tinh nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play