Người dịch: Tồ Đảm Đang

Tống Tinh Diệp không bỏ ra quá nhiều thời gian để chấp nhận chuyện này. Cậu nghĩ đến hồi còn nhỏ Triệu Giai cho cậu mặc váy thắt bím tóc, có lúc còn nghĩ đến cậu con trai lúc trước viết thư tình cho cậu. Giống như chuyện này đã được định là sẽ diễn ra với cậu vậy.

Lớp mười một năm ấy, cảnh sát gọi điện thoại cho họ báo rằng đã tìm được Triệu Giai, bảo họ đã có bộ phận liên quan đưa Triệu Giai vào bệnh viện tâm thần để tiến hành chữa trị.

Khu chữa trị ở trong nội thành nhưng vị trí hơi hẻo lánh. Mỗi lần Tống Tinh Diệp muốn đi thăm bà đều cần phải hẹn trước với bệnh viện, sau đó đợi bệnh viện nói với cậu có thể đi vào ngày nào. Lần đầu tiên vào bệnh viện, cậu không gọi Triệu Giai là mẹ, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trước mặt bà nhìn bà. Da mặt bà đã chảy xệ, nếp nhăn ở khóe mắt rất sâu, không biết mấy năm nay đã phải trải qua bao nhiêu mưa nắng, tóm lại thì những nơi có thể nhìn thấy được gần như đều là da bọc xương.

Ngày nào Triệu Giai cũng đều vẽ vời, Tống Tinh Diệp không hiểu được tranh của bà, có lẽ Triệu Giai chỉ đang vẽ bậy mà thôi. Trước khi rời đi cậu vẽ lên bức tranh một ngôi sao, và dùng màu vàng để tô lên ngôi sao đó.

Triệu Giai chợt mỉm cười: "Tinh Tinh."

Tống Tinh Diệp xem như bà đang gọi mình, trả lời lại một tiếng.

Trước khi cậu ra ngoài Triệu Giai bỗng cất tiếng hỏi cậu: "Cậu có thấy Tinh Tinh không? Con của tôi, tôi có con đó."

Sau đó Tống Tinh Diệp mua thêm một bộ tóc giả đi thăm bà, Triệu Giai rất vui vẻ thắt bím tóc cho cậu. Sau đó Triệu Giai không thắt cho cậu nữa, như thể quên rằng mình đã có con rồi, ký ức của bà chỉ dừng lại lúc bà vừa mới quen biết Vương Hoa Thanh. Mỗi lần nhìn thấy cậu đều hỏi: "Cậu có thấy Vương Hoa Thanh không? Khi nào anh ấy sẽ đến đón tôi?"

Tống Tinh Diệp không biết Vương Hoa Thanh ở đâu, nhưng cậu biết Vương Hoa Thanh đã tiến về phía trước từ lâu rồi, có vợ, có con, và có cả công việc yêu thích của mình, đã sớm quên đi đoạn ký ức ở cái trấn nhỏ ấy rồi.

Không giống Triệu Giai, một Triệu Giai sống mãi trong hồi ức.

Tống Tinh Diệp chỉ biết đau lòng nhìn bà, giống như Triệu Giai bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ năm xưa chìm đắm trong tình yêu, bà vẫn chưa sinh con, cũng không gặp phải những cảnh ngộ sau này, bà sẽ đi ra khỏi tình yêu hỏng bét kia, sau đó bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Có lúc cậu sẽ nghĩ đến mình, nghĩ rằng mình liệu có khi nào giống như Triệu Giai, giữ mãi một tình yêu suốt cả cuộc đời.

Tống Viễn tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc trong tại thành phố. Đãi ngộ công việc rất tốt, chỉ là thường phải đi công tác. Ngô Dũng thấy thường công tác thì tốt, cả đời chỉ ở trong mỗi thành phố này thì chán chết, nên ra ngoài đi đây đi đó.

Năm ấy khi vừa tốt nghiệp đại học, Tống Thành thu xếp cho anh xem mắt.

Có một ngày khi Tống Tinh Diệp trở về từ chỗ của Triệu Giai, hôm nay là ngày tụ họp gia đình, bình thường ba người họ đều ăn ở ngoài. Nhưng hôm nay Tống Thành đã nấu cơm xong, chỉ lấy ra có hai bộ chén đũa: "Tinh Tinh, anh con hôm nay không về ăn cơm, chúng ta ăn đi. Hôm nay chú làm cánh gà coca mà con thích đây."

Tống Tinh Diệp hỏi Tống Viễn lại đi công tác rồi sao, Tống Thành cười nói: "Không phải, anh con đi hẹn hò rồi! Chắc giờ còn đang ăn cơm."

Đũa của Tống Tinh Diệp rơi "cạch" xuống bàn: "Hẹn hò? Với ai?"

Biểu cảm của Tống Tinh Diệp hơi ngốc, nhìn kỹ thì sẽ thấy tay của cậu đã hơi run lên rồi. Tống Thành tưởng rằng cậu bất ngờ: "Con gái bà con của chú Vương, cũng xinh lắm."

Một lúc sau nhận ra Tống Tinh Diệp vẫn chưa động đũa, ông nghĩ tới điều gì đó: "Tình cảm con với anh con tốt, chú biết, thật ra giờ chú cũng hơi không nỡ. Nhưng con người mà, phải trưởng thành thôi."

Ông cũng đặt đũa xuống: "Phải kết hôn, phải sinh con, sau này con cũng vậy. Tình cảm của anh con với con không nhạt dần đi, nhưng từ từ rồi cũng sẽ không quan trọng như việc có vợ sinh con đâu."

"Ăn thêm miếng nữa đi." Tống Thành gắp một cái cánh gà vào bát cho Tống Tinh Diệp.

Tống Tinh Diệp ăn xong, buổi tối trốn trong nhà vệ sinh nôn hết ra.

Khi Tống Viễn về đến nhà đã mười giờ rưỡi, Tống Tinh Diệp không đi dép ngồi bên cạnh kệ giày đợi anh. Bỗng chốc Tống Viễn cảm giác như trở về lại với năm nghi ngờ có trộm ấy. Anh vẫn còn thấy hơi hoảng hốt, bước đến vỗ nhẹ lên đầu Tống Tinh Diệp.

"Tinh Tinh, sao vậy em?"

Tống Tinh Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay về phía anh: "Ôm."

Lúc bé khi Tống Tinh Diệp mơ thấy ác mộng đều sẽ nhìn anh đòi ôm như thế này. Tống Viễn thấy đau lòng, anh bế Tống Tinh Diệp lên. Tống Tinh Diệp cao lên rồi, nhưng đối với Tống Viễn mà nói, cậu vẫn rất gầy rất nhẹ, Tống Viễn trực tiếp ôm lấy đùi của Tống Tinh Diệp giống như hồi còn bé, sau đó để Tinh Tinh nằm vùi lên vai anh dỗ dành.

"Nằm mơ thấy ác mộng hả?" Tống Viễn vỗ vai cậu.

Tống Tinh Diệp trả lời "ưhm": "Mơ thấy anh yêu đương rồi."

Tống Viễn tiếp tục vỗ lưng cậu, não vẫn chưa load kịp: "Anh đâu có yêu đương."

Tống Tinh Diệp ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy tối hôm nay anh đi đâu? Không phải đi xem mắt sao?"

"Thì xem mắt, nhưng đâu phải yêu đương hẹn hò." Tống Viễn đặt cậu lên giường rồi đắp chăn lại cho cậu.

"Anh sẽ yêu chứ?"

Không đợi Tống Viễn trả lời, cậu nói tiếp: "Bây giờ anh đừng yêu có được không?"

"Nghĩ đến anh yêu đương là em cảm thấy rất bực bội, không muốn đến trường nữa, không muốn học nữa, có thể nào trễ hơn chút nữa không, ít nhất đợi em tốt nghiệp cấp ba có được không anh?" Cậu nói năng lộn xộn, nhưng cậu đang cố gắng nói rất rõ ràng rồi.

Tống Viễn im lặng. Xung quanh có nhiều người đã yêu đương cả rồi, bao gồm cả Chu Hoa và Ngô Dũng. Chu Hoa quen từ hồi năm nhất, bây giờ đã có ý định kết hôn rồi. Không phải anh muốn yêu, cũng không phải không muốn đồng ý với Tống Tinh Diệp, chỉ là lần đầu tiên anh cảm nhận được một sự chiếm hữu không thuộc về anh em bình thường của em trai dành cho anh. Ngô Dũng cũng có em trai, nhưng em trai cậu ta thì ngược lại, khi Ngô Dũng vừa lên đại học là giục cậu ta yêu rồi, cứ đòi có chị dâu.

Tống Tinh Diệp hơi lo lắng: "Em như vậy rất không hiểu chuyện đúng không? Anh rồi sẽ phải kết hôn thôi, nhưng mà do anh tự nói hết đấy..." Cậu không kiềm nén được mắt ửng đỏ lên.

"Anh tự nói rằng với anh em không cần hiểu chuyện đấy."

Tống Viễn xoa mái tóc của cậu: "Ừm, anh đồng ý với em. Em cố gắng học, thi vào trường tốt nhé."

Tống Tinh Diệp lăn một vòng trên giường, chừa lại cho anh một chỗ trống: "Ngủ thôi."

Tống Viễn nằm lên, vỗ lưng cậu theo thói quen: "Ngoan, ngủ đi."

Tống Tinh Diệp thấy mình thật xấu xa.

Rõ ràng biết rằng tình cảm này không thể nào, nhưng vẫn không nhịn được ngăn cản tình yêu của Tống Viễn.

Chỉ là khi cậu nghe thấy Tống Thành nói sau này Tống Viễn sẽ có vợ, có con, dần dần em trai cũng không còn quan trọng nữa là cậu ghẹn tị muốn phát điên lên.

Tống Tinh Diệp không biết khi nào mình mới có thể chấp nhận sự thật này, nhưng cậu cứ muốn nó trễ hơn chút, trễ hơn chút nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play