"Trân trọng chào mừng ngài, thưa ngài Bộ trưởng."
Lưu Vũ luôn luôn bày ra cung cách vô cùng khách sáo với người này,
"Mời ngài vào phòng khách của Học viện."
"Đã lâu không gặp, Tiểu Lưu."
Bộ trưởng Bộ Pháp thuật tuổi đã cao, bộ râu khá dài và rậm,
"Bên cạnh cậu là ai vậy?"
"Xin giới thiệu với ngài, đây là Giáo sư Châu, Chủ nhiệm mới của bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
Lưu Vũ vươn tay giới thiệu,
"Giáo sư Châu, vị này chính là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, ngài Oa Cát*.
*: Pinyin là Waji aka Ếch Gà...
"Rất hân hạnh được gặp ngài."
Châu Kha Vũ lễ phép bắt tay, cẩn thận đoan trang trước mặt lão già kia. Ông ta có vẻ là người dân tộc Tạng. Cậu vẫn nhớ Lưu Vũ từng phổ biến qua cho mình. Nhà họ Lục là thế gia Ma pháp ở Côn Lôn, truyền đời định cư ở Thanh Hải, cực kỳ coi trọng huyết mạch. Quan niệm của bọn họ cũng nhất quán với học viện Côn Lôn. Bởi vậy, học viện Côn Lôn còn được mệnh danh là học viện quý tộc.
Lão ta bắt tay Châu Kha Vũ với thái độ trịch thượng, sau đó xoay người qua nói chuyện với Lưu Vũ.
"Ta cũng không muốn vòng vo. Hiệu trưởng Tiểu Lưu, cậu biết rõ lí do vì sao ta tới."
Ngữ điệu của lão già hơi kéo dài, mang theo khẩu âm nghe khá cổ quái, dường như đang niệm thứ chú ngữ có tác dụng kéo dài điều gì đó.
Khi đang nói chuyện, những nếp nhăn trên mặt lão cứ giãn ra rồi lại co vào, hệt như bị ai đó nhào nặn vậy.
"Nếu ngài không ngại mất thời gian,"
Lưu Vũ vẫn rất vân đạm phong khinh,
"Tôi thật ra vẫn không hiểu ý ngài muốn nói gì."
"Lúc trước, cậu đã từ chối việc Bộ Pháp thuật trực tiếp bổ nhiệm chức vụ Hiệu phó."
Oa Cát vẫn trưng vẻ mặt hiền lành,
"Chẳng lẽ người chúng tôi đề cử không được lòng cậu? Vậy đi, cậu có thể tự do chọn một người đang làm việc trong Bộ Pháp thuật và Ủy ban Hành động Đặc biệt. Cậu thấy đề nghị này thế nào?"
"Tôi thấy các ngài đang hiểu lầm ý của tôi rồi."
Lưu Vũ dẫn Oa Cát tới phòng khách, mời ông ta ngồi.
"Hiệu phó, nếu bắt buộc phải bổ nhiệm, tôi thích giao vị trí này cho một giáo sư của trường chúng tôi hơn. Giáo sư Bá cũng là người có năng lực giảng dạy rất tốt, quen quản lý và đối xử tốt với học sinh."
Giáo sư Bá Viễn là một anh trai khá tốt bụng trong trường, lớn hơn Lưu Vũ một chút. Anh có kinh nghiệm giảng dạy phong phú và phong thái làm việc rất đáng tin cậy. Trong những năm qua, chính tay Bá Viễn cũng đã đào tạo và giám sát thực tập cho nhiều giáo sư đang công tác tại trường.
Về phần Châu Kha Vũ, cậu được thuê với tư cách đặc biệt, để thay thế Lưu Chương ngay lập tức, nên cậu được đặc cách miễn kỳ thực tập.
"Tiểu Lưu, có tôi ở đây, cậu không cần phải chống đối Bộ Pháp thuật như vậy."
Oa Cát làm ra vẻ không nghe thấy lời từ chối của Lưu Vũ,
"Học viện Bồng Lai không thuộc sở hữu của riêng cậu. Có thể cậu cảm thấy Côn Lôn và Bồng Lai có thù oán gì đó, nhưng không sao cả. Bộ Pháp thuật chúng tôi chỉ muốn đưa ra một số lời khuyên và giúp đỡ định hướng."
Đúng là cáo già diễn xuất, Châu Kha Vũ thầm đánh giá trong lòng. Đã can thiệp vào việc dạy học của người khác mà cũng phải ra vẻ đàng hoàng.
"Xin lỗi ngài, nếu như tôi quá thẳng thắn."
Lưu Vũ vẫn bình tĩnh như mọi khi,
"Nếu như hôm nay tôi đồng ý với việc bổ nhiệm Hiệu phó, thì ngày mai phải chăng sẽ có luôn một cơ sở Hành chính của Bộ Pháp thuật được mở tại Bồng Lai? Chẳng hay Bộ Pháp thuật hiện tại còn đảm nhiệm luôn công việc của Bộ Giáo dục sao?"
"Học viện Côn Lôn cũng tiếp nhận sự giám sát của Bộ Pháp thuật, cậu lo xa quá rồi."
"Côn Lôn và chúng tôi vốn không có quan hệ thân thiết gì."
Lưu Vũ đặt tay lên trên đầu gối, nhìn thẳng vào Oa Cát,
"Tại sao ngài không đợi đến khi Học viện Côn Lôn bãi bỏ hình thức khảo nghiệm huyết thống trước khi nhập học rồi chúng ta sẽ nói chuyện về việc bổ nhiệm người của Bồng Lai nhỉ? Thưa Bộ trưởng, ngài là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, tôi khẩn thiết xin ngài hãy đối mặt với những khác biệt cơ bản trong hệ thống giảng dạy của hai học viện."
"Cậu phải hiểu được điều này chứ, Tiểu Lưu."
Oa Cát nghe vậy thì sừng sộ,
"Nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể thực hiện một số phương pháp giám sát bắt buộc đối với Học viện Bồng Lai. Điều này sẽ dẫn tới rất nhiều hạn chế. Có điều, việc làm này cũng để đảm bảo sự ổn định của thế giới phù thủy. Các cậu không thể tự do muốn làm gì thì làm được."
"Đúng, vì vậy Bộ Pháp thuật đã hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi kể từ khi tôi nhậm chức. Thư từ cá nhân của tôi bị kiểm duyệt, liên lạc của tôi với bạn bè và người thân bên ngoài bị giám sát. Hơn thế nữa, tôi luôn bị mọi người theo dõi ở mọi nơi tôi đến."
Lưu Vũ cũng ngừng cười, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
"Tôi có nguy hiểm không? Các học sinh của tôi đã viết thư cho Bộ Pháp thuật để phản đối những hành động trên. Kết quả là, Bộ Pháp thuật ra kết luận: Tôi đã khuấy động cảm xúc của học sinh, tôi đang tham gia vào một giáo phái điều khiển nhân cách, và tôi không có tư cách đạo đức khi giảng dạy."
Châu Kha Vũ nghe vậy rất kinh ngạc. Cậu rất ít khi thấy Lưu Vũ ra ngoài, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Bộ Pháp thuật lại vô tình như vậy.
"Ít nhất thì vị trí hiện tại của cậu cũng được Bộ Pháp thuật và Hiệp hội Ma pháp phương Đông cho phép."
Oa Cát đập cây trượng phép to lớn khắc đầu rồng xuống bàn.
"Chúng tôi có quyền chất vấn cậu!"
"Nhưng các ngài không có quyền chỉ định Hiệu phó hộ tôi, đơn giản là vậy."
Lưu Vũ không muốn nhiều lời vô ích,
"Các ngài thậm chí còn không thể chấp thuận đơn xin mở một lớp học từ thiện ở Bắc Kinh. Tôi không biết tôi có thể mong đợi điều gì từ Bộ Pháp thuật."
Oa Cát hiển nhiên rất tức giận trước thái độ của Lưu Vũ. Lão chưa kịp lên tiếng thì Lâm Mặc đã vội vàng xô cửa xông vào.
"Lưu Vũ! Cậu ra ngay chỗ lớp phi hành đi! Trương Gia Nguyên đang dạy, một con Chúc Long đột nhiên bay tới! Gia Nguyên đang phải bảo vệ học sinh, không thể giải quyết được con mãnh thú này!"
Chiến đấu đương nhiên không phải là chuyên môn của giáo sư môn Độc dược rồi. Cả người Lâm Mặc cũng nhễ nhại mồ hôi vì chạy.
"Chúc long?"
Lưu Vũ và Châu Kha Vũ cùng bật dậy. Lưu Vũ quay đầu nhìn về phía Oa Cát,
"Bộ trưởng, xin lỗi nếu có gì xúc phạm đến ngài, nhưng tôi nhớ rằng ngài có vật cưỡi là Chúc Long."
"Có thể là nó."
Oa Cát nghe vậy cũng khá bất ngờ, vội cầm lấy trượng phép,
"Ta đã để nó nghỉ ngơi ở thác nước trên không. Có lẽ dây trói rồng dùng để khống chế nó đã mất hiệu quả.
Lưu Vũ đã chạy ra ngoài. Hiệu trưởng nhỏ bé luôn nho nhã hiện tại đã không thể kiềm chế được, phải quát to,
"Tôi nhớ rằng mình đã nhắc nhở ngài từ trước! Học viện Bồng Lai cấm mang mãnh thú vào khuôn viên!"
Khi Lưu Vũ và Châu Kha Vũ chạy tới nơi, Trương Gia Nguyên đang bảo vệ các học sinh, lâm vào thế giằng co với Chúc long đậu trên cột đá. Áo choàng của cậu ta đã bị cháy mấy lỗ, người bốc mùi khét. Thấy hai người tới, cả giáo sư và học sinh như thấy được cứu tinh.
"Hai người đã ở đâu vậy! Sao cái thứ này lại xuất hiện ở đây thế?"
Trương Gia Nguyên vội vàng hét lên,
"Mau thu phục nó cho em! Em còn phải đưa học sinh về lớp an toàn!"
Châu Kha Vũ định rút đũa phép ra thì bị một bàn tay chặn lại. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự tức giận của Lưu Vũ lại được thể hiện rõ ràng như vậy. Anh rút chiếc quạt gấp trên tay ra, chỉ về phía Chúc long, khẽ thở dài.
"Em không cần phải động tay động chân đâu."
Lưu Vũ rất bình tĩnh,
"Học sinh ở đây đều đang học năm thứ sáu, cũng tốt. Hôm nay, tôi sẽ cho các em dự thính trực tiếp một tiết Ma pháp Nguyền rủa luôn."
Oa Cát cầm ma trượng trong tay nhưng giữ khoảng cách đủ xa. Lão ta cũng muốn quan sát xem Lưu Vũ sẽ giải quyết như thế nào.
Lưu Vũ chậm rãi mở miệng, chú ngữ trầm bổng vang lên giữa không gian.
Phi quang, phi quang, khuyến nhĩ nhất bôi tửu.
Ngô bất thức thanh thiên cao, hoàng địa hậu. **
Ngữ điệu của Lưu Vũ khi thì dồn dập, khi lại kéo dài, những chỗ ngừng ngắt trầm bổng kết hợp với nhau, tạo thành một điệu nhạc cổ quái.
Duy kiến nguyệt hàn nhật noãn, lai tiên nhân thọ.
Thực hùng tắc phì, thực oa tắc sấu.**
Chú Hàng Long!
Châu Kha Vũ cả kinh.
Các ký tự bằng mực đen lần lượt xuất hiện trên chiếc quạt giấy, sau đó tách ra khỏi quạt và biến thành những phù văn to lớn. Chúng ngay lập tức va chạm với con Chúc long đang hung hãn lao về phía Lưu Vũ, đánh nó văng ngược lên không trung.
Chúc long cũng nổi giận, hộc ra một cơn lốc lửa phừng phừng, dồn dập tấn công Lưu Vũ
Thần quân hà tại, thái nhất an hữu.
Thiên đông hữu nhược mộc, hạ trí hàm chúc long.**
Lưu Vũ tiếp tục niệm, cũng nhẹ nhàng thay đổi bước chân để tránh sự tấn công của Chúc long.
Từng lớp phù văn lần lượt bao quanh thân rồng, biến thành một pháp lệnh cực lớn. Dù con rồng có giãy dụa thế nào cũng không thể phá vỡ được sự trói buộc của chú Hàng Long.
"Từ trước tới giờ, đây chỉ là một bùa chú dùng để trói buộc."
Lưu Vũ vẫn còn ý định dạy học, anh thậm chí còn dùng thêm chú ngữ để làm giọng mình to lên cho các học sinh cùng nghe rõ.
"Những chú ngữ dài như thế này, phải liên tục niệm một cách nhanh gọn và lưu loát. Hơi thở và thể lực được đảm bảo sẽ duy trì được nguồn ma lực liên tục cung cấp cho chú văn. Nếu các bạn bỏ dở như tôi, khả năng khống chế của chú ngữ sẽ bị giảm sút. Đó là nếu như người thực hiện không có đủ năng lực."
"Nhìn cho kỹ."
Chiếc quạt giấy Tuyên Thành trên tay Lưu Vũ lại rung lên lần nữa. Những chú văn lại tiếp tục phát sáng, mang theo sát khí càn quét bốn phương.
Ngô tương trảm long túc, tước long nhục.
Sử chi triêu bất đắc hồi, dạ bất đắc phục. **
Lưỡi dao bằng mực rơi xuống như mưa. Móng vuốt của Chúc long đã bị chém đứt sạch.
Chú văn đóng đinh nó vào cột chẳng khác gì một con rắn dài, chỉ có cái đầu to lớn vẫn còn cố giãy dụa.
Tự nhiên lão giả bất tử, thiểu giả bất khốc.
Hà vi phục hoàng kim, thôn bạch ngọc.
Thùy tự Nhậm công tử, vân trung kỵ bích lư.
Lưu Triệt mậu lăng đa trệ cốt, Doanh Chính tử quan phí bảo ngư. **
**: Đây là cả một bài thơ dài nên mình sẽ dịch nghĩa tạm ra như sau
Phi Quang ơi Phi Quang, ta khuyên ngươi một chén rượu.
Ta không biết trời xanh cao hay đất vàng dày.
Chỉ thấy tháng lạnh ngày ấm cứ thế bào mòn tuổi thọ con người.
Ăn gấu thì béo, ăn ếch lại gầy.
Thần Quân nơi đâu, Thái Nhất thấu chăng?
Ngày lạnh đến tê cóng, tối đến giữ Chúc Long.
Ta chém chân rồng, nhai thịt rồng,
Để sớm mai biến mất, đêm tối không còn.
Tự nhiên người già không chết, người trẻ không khóc.
Cần gì uống vàng nuốt ngọc?
Ai như Nhậm công tử, cưỡi lừa giữa mây trôi
Lưu Triệt Mậu lăng xương mục nát, quan tài Doanh Chính lẫn cá ôi.
Trích Phi Quang Khúc và Khổ Trú Đoản - tác giả Lý Hạ
Cái đầu to lớn của Chúc long rũ xuống. Trước khi chết, nó còn trợn to mắt mà nhìn về phía kẻ đã xuống tay với mình.
Lưu Vũ cứ vậy mà dùng hết một bộ chú Hàng Long hoàn chỉnh. Anh không hề biến sắc thu quạt giấy vào trong tay áo, khẽ vung tay phe phẩy như thể muốn rũ lớp bụi vô hình trên áo mình xuống vậy.
"Chú ngữ có thể tham khảo trong 《 Một trăm câu Chú ngữ cổ Lư Châu dành cho Chiết phiến 》, nhưng không nên thấy dễ mà dùng ngay. Chú ngữ này vô cùng nguy hiểm, chỉ khi các em nắm vững 《 Chú ngữ cơ bản dành cho Chiết phiến》mới có thể học tiếp. Nhắc các bạn một chút, nửa đầu cuốn Chú ngữ《 Hiệp khách hành 》là giáo trình cơ bản cho những ai muốn nắm vững mấu chốt của chú ngữ dài, nhưng không nên tự thực hành phần sau. Phần đó liên quan đến những phép nguyền rủa không thể tha thứ."
"Tiện đây thì..."
Lưu Vũ quay đầu lại, lễ phép hỏi Oa Cát,
"Bộ trưởng, phiền ngài lên tiếng được không? Đây chính là vật cưỡi của ngài?"
Oa Cát quả thực đang run lên vì tức giận.
Lão vốn tưởng rằng Lưu Vũ chỉ dùng phép trói, đợi đến khi anh dùng tới chú ngữ hạ sát thì cũng không còn kịp ra tay cản lại. Chuyện này dù sao cũng là lỗi của hắn. Nói về thủ đoạn xử lý mãnh thú, Học viện Côn Lôn so với Bồng Lai chỉ có ác liệt hơn chứ không hề kém.
Học viện của hắn hôm trước còn vừa khiến cho tọa kỵ báo tuyết và chim ưng vàng tuyệt chủng. Oa Cát hiện tại không có lập trường để chất vấn Lưu Vũ.
Có điều, hắn không bao giờ cúi đầu nhận sai, chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà lấp liếm cho qua.
"Ta thấy cũng chẳng cần phải xác nhận nữa"
Oa Cát híp mắt, lùi lại cách đó chừng mười bước rồi lắc đầu,
"Nếu đã giải quyết xong rồi thì cũng không sao. Đây chỉ là một con súc sinh mà thôi."
Hắn làm ra vẻ bản thân là một kẻ rộng lượng, phất tay tỏ ý tha thứ cho hậu bối lỗ mãng.
"Vậy sao? Thế thì đúng là thật đáng tiếc, tôi xin thành thật chia buồn. Nghĩ lại thì loại súc sinh này cũng không xứng đáng làm tọa kỵ cho ngài. Bộ Pháp thuật là nơi tập trung những Ngự thú sư có tay nghề, chắc chắn sẽ không để xảy ra loại sai lầm cấp thấp này."
Lưu Vũ trực tiếp gọi với sang Châu Kha Vũ,
"Gọi bọn Mặc Mặc đến thu dọn đi. Chúc Long toàn thân đều quý, có thể chế thuốc, đừng để lãng phí dù chỉ một chút."
"Cười cái gì, đám nhãi con này! Hết tiết rồi đó, mỗi đứa về viết một bài cảm nhận thực hành chiến đấu đi, nhớ nộp lại cho tôi đúng hạn đấy!"
Trương Gia Nguyên đứng bên kia cười mắng.
Các học viên tụ lại từng tốp năm tốp ba ra về, vừa đi vừa hú hét.
Trương Gia Nguyên chạy đến di chuyển thân rồng với Châu Kha Vũ. Thân rồng quá lớn, hai người không thể mang đi cả đoạn to được nên cậu ta cầm kiếm chém thành vài đoạn.
Giọng Trương Gia Nguyên cũng không nhỏ. Lưu Vũ nghe thấy cậu và Châu Kha Vũ nói thầm.
"Anh nói xem, thịt Chúc long ăn có ngon không? Có tanh hay hôi không nhỉ? Em còn chưa được ăn thịt rồng bao giờ."
"Anh cũng không biết."
Châu Kha Vũ nghiêm trang trả lời cậu ta.
"Hay là mình cùng thử đem nấu lên xem."
"Tôi còn có tiết dạy sau đây, không thể tiếp tục tiếp chuyện ngài, rất xin lỗi."
Lưu Vũ khẽ cúi người với Oa Cát,
"Tôi nghĩ hiện tại ngài cũng không cần tôi phải tiễn nữa rồi. Tuần tới, tôi sẽ hoàn thành hồ sơ bổ nhiệm giáo sư Bá Viễn và trình lên Bộ Pháp thuật để được các ngài chấp thuận."
Nói xong, Lưu Vũ cũng phẩy tay làm phép, để chuông bang lên báo tiết dạy của Trương Gia Nguyên đã kết thúc. Anh quay người đi về, để lại Oa Cát nắm chặt trượng đầu rồng, đứng trơ trọi ở sân học viện.
Tai Châu Kha Vũ bỗng nhiên truyền tới những thanh âm rất nhẹ nhàng. Đây là phép dẫn âm của Lưu Vũ.
"Bảo Trương Gia Nguyên xẻo một khối thịt rồng, rủ thêm cả Lâm Mặc nữa. Tối nay chúng ta đi phường Ven Đoạn Kiều ngắm trăng. Phường Tây có một nhà hàng chuyên quay thịt, thứ thịt gì họ cũng có thể chế biến thành món ăn cực ngon."
___________________________________________
Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu:))) Tui quá bận nên giờ mới xong được chương 8 đăng lên. Mọi người đọc vui nha. Hãy chờ chương tiếp theo được tui edit và đăng tải trong thời gian sắp tới nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT