Bạch Tiểu Hổ nhận ra một vòng người, không, nói chính xác là dựa vào thanh âm phân biệt ba bốn con hổ cái trưởng thành trước mắt. Mẹ của bé hổ nhỏ đón nhóc về, khuôn mặt Trình Thiên Châu cuối cùng cũng tốt hơn chút, nói: "Cô, con đưa bạn con đi dạo tiếp đây."
Đối phương lộ ra thần sắc ý vị thâm trường: "Đi đi đi, cô chờ tin tức tốt của con."
Trình Thiên Châu dưới ánh mắt hoang mang của Bạch Tiểu Hổ có hơi quẫn bách, túm lấy cổ tay cậu đi ra ngoài, không được hai bước lại mạnh mẽ quay đầu lại chỉ vào Nghiêm Hãn Thành cũng muốn chuồn đi: "Dì khó có dịp gặp mặt, anh lại nhàn rỗi như vậy, không bằng bồi lão nhân gia đi."
Nghiêm Hãn Thành:???
"Yo, Tiểu Hãn Thành, con cũng tới đây cho dì xem nguyên hình nào."
Nghiêm Hãn Thành chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, giống như bị lột một tầng lông thú.
Kỳ thật Bạch Tiểu Hổ còn luyến tiếc hổ nhỏ kia, nhưng dưới sự chú ý của trưởng bối Trình Thiên Châu lại có cảm giác mình như Alexander, đảnh phải rời đi theo.
Đường núi không dễ đi, Trình Thiên Châu hiện ra nguyên hình, cõng Bạch Tiểu Hổ nhảy xuống sâu trong sơn cốc.
Thành phố Trường Lâm nằm ở phía Nam, giáp biển dựa núi, quanh năm nhiều mưa nhiều nắng. Dù là trong mùa đông thì rừng núi vẫn còn xanh, đầy dấu vết của động vật nhỏ. Bạch Tiểu Hổ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con sóc chuột nhanh chóng chui vào hốc cây. Theo ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, núi rừng càng lúc càng rậm rạp.
"Cậu đưa tôi đi đâu thế? Xa quá có khi nào không an toàn không...", Bạch Tiểu Hổ cúi người xuống, dán vào bên tai Trình Thiên Châu hỏi, "Trời tối rồi..."
Trình Thiên Châu run rẩy vành tai, hàm hồ nói: "Nhanh lên, cậu ôm tôi chặt một chút."
Hai tay Bạch Tiểu Hổ ôm lấy cổ Trình Thiên Châu, tốc độ dưới thân nhanh hơn, theo gió đêm gào thét, mặt trăng ở chân trời theo bọn họ xuyên qua núi rừng, lúc ẩn lúc hiện. Bỗng nhiên Bạch Tiểu Hổ ngửi được một cỗ hương vị kỳ dị, không đợi cậu nhận ra, trước mặt nhào tới một trận hơi nóng, Trình Thiên Châu nhảy qua một bụi cỏ xạ hương, đứng trên một mỏm đá lộ ra.
"Chúng ta đến rồi."
Bạch Tiểu Hổ từ trên lưng Trình Thiên Châu đứng xuống, đôi môi hơi mở ra, trong mắt vừa bất ngờ vừa vui mừng: "Thì ra cậu dẫn tôi đi tắm suối nước nóng."
Ai có thể nghĩ rằng, sâu trong sơn cốc lại ẩn giấu một hồ suối nước nóng thế này. Trong lúc hơi nóng mờ dần, ánh trăng sáng trong chiếu xuống, mặt nước lấp la lấp lánh, phảng phất như thiếu nữ lướt qua sóng nước.
Trình Thiên Châu quay sang nhìn Bạch Tiểu Hổ ngây người, ý bảo cậu đi theo mình. Hai người theo con đường nhỏ giữa nham thạch đi xuống, còn chưa tới nửa phút đã thấy một căn nhà gỗ nhỏ.
Phía sau căn nhà gỗ nhỏ là vách đá cao cao, hai bên trồng cây đào, giữa cành cây lại rải rác những nụ hoa chớm nỏ, Bạch Tiểu Hổ nhịn không được hô nhẹ: "Hiện tại còn là mùa đông, sao hoa đào đã nở rồi?"
Nói xong cậu tự mình nghĩ thông suốt một chút, hỏi Trình Thiên Châu: "Là vì suối nước nóng sao?"
Trình Thiên Châu ngửa đầu ngửi ngửi, đột nhiên hắt hơi một cái, anh lắc lắc đầu, nói thầm: "Năm nay không hiểu sao tới sớm, năm ngoái cũng phải đợi tới Nguyên Tiêu."
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy mới lạ, muốn chạy đến gần rừng đào chụp ảnh, Trình Thiên Châu cắn lấy tay áo cậu, nói: "Trước ăn chút gì đi, vừa nãy tôi nghe bụng cậu kêu rồi."
Bạch Tiểu Hổ ngượng ngùng sờ sờ bụng, đi theo anh vào: "Nơi này có đồ ăn?"
Trình Thiên Châu gật đầu, bỗng nhiên biến về bộ dáng nhân loại, đi tới một mặt tủ. Bạch Tiểu Hổ vội vàng dời tầm mắt, làm bộ thưởng thức bức tranh sơn dầu trên vách tường, sau đó một chiếc áo choàng tắm được ném về phía cậu.
Trình Thiên Châu đã khoác áo choàng tắm màu trắng, chỉ vào trong, nói: "Phòng tắm ở bên trong, khăn mặt đều đã được chuẩn bị, tôi đi xuống dưới hầm rượu lấy đồ ăn."
Thắt lưng lỏng lẻo buộc bên hông, vạt áo gần như nửa mở, lộ ra lồng ngực căng bóng bên trong. Hai má Bạch Tiểu Hổ hơi nóng lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng liền bước nhanh ra.
Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm bóng lưng có chút bối rối của cậu, trong đầu hiện lên một ít phản ứng của Bạch Tiểu Hổ trong thời gian gần đây, như có điều suy nghĩ nhíu mày, tiếp theo đôi mắt màu vàng sậm chợt xẹt qua tia sáng.
Bạch Tiểu Hổ cọ xát một hồi trong phòng tắm mới đi ra, Sau khi đi vào cậu mới phát hiện, phòng tắm rất lớn, còn dùng bình phong ngăn cách, vòng qua bình phong là cửa trượt cả mặt. Bạch Tiểu Hổ kéo cửa, bên ngoài phòng tắm chính là sàn gỗ trải ra tới hồ nước nóng. Cậu đi dép lê trên đó, xuyên qua đến giày mỏng cảm nhận được từng đợt ấm áp, không khỏi ngạc nhiên vươn ra một chân giẫm lên sàn nhà, lòng bàn chân nhất thời nóng bỏng, vậy nên trực tiếp chân trần đạp lên.
Nhiệt độ trong núi rất thấp, nhưng xung quanh đều là hồ nước nóng tỏa nhiệt, Bạch Tiểu Hổ tuyệt đối không cảm thấy lạnh. Cậu đến bên cạnh hồ nước, nhìn bốn phía xung quanh, Trình Thiên Châu phỏng chừng còn ở bên trong, vậy nên nhanh chóng cởi áo choàng tắm, chỉ để lại một cái khăn tắm quấn nửa người dưới, dọc theo bậc thang chậm rãi đi vào trong ao.
Dưới chân là đá cuội bóng loáng, trên vách hồ xây một bậc thang, Bạch Tiểu Hổ tìm một chỗ ngồi xuống, mặt nước vừa vặn đến đầu vai cậu, cậu đặt tay bên cạnh hồ nước, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng treo giữa cành hoa đào, thoải mái nheo mắt lại.
Trình Thiên Châu xách giỏ thức ăn, chậm rãi tới gần bóng lưng mông lung trong hơi nước. Chân anh rơi trên mặt đất hoàn toàn không phát ra âm thanh, ánh mắt dưới ánh đèn lờ mờ lại sáng đến kinh người.
Bạch Tiểu Hổ ngâm mình trong suối nước nóng, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái thở ra, nhưng bụng xẹp lép lại bắt đầu biểu tình. Cậu đè bụng lại, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, mở mắt ra liền thấy hai chân thẳng tắp đứng trước mặt mình.
Tầm mắt Bạch Tiểu Hổ di chuyển lên trên, trước tiên chú ý tới cái giỏ cao tới nửa người mà Trình Thiên Châu đang xách, hóa ra là mùi hương tỏa ra từ bên trong.
"Sao lại có thịt nướng?"
Trình Thiên Châu buông giỏ thức ăn xuống, trực tiếp nhảy vào hồ nước, bắt đầu bày cơm tối cho bọn họ.
"Trước khi đến đã gọi người chuẩn bị trước."
"Hửm? Còn ai khác sao?"
"Vừa rồi họ đã về.", Trình Thiên Châu nói xong, từ ngăn dưới cùng của giỏ thức ăn lấy ra hai miếng thịt nướng, bộ đồ ăn lần lượt được bày ra, lại từ tầng trên cùng lấy ra hai chén rượu cùng một bình sake được ướp lạnh.
Bạch Tiểu Hổ đã ăn được hai miếng thịt ba chỉ nướng, thấy thế hỏi: "Đây là cái gì?"
Trình Thiên Châu rót cho cậu: "Rượu mận."
Vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ do dự: "Rượu này có đắng không?"
Trước kia trong nhà tụ tập lại với nhau, Bạch Tiểu Hổ bị một trưởng bối thích náo nhiệt dỗ dành uống hai ngụm rượu trắng, cậu cảm thấy rượu vừa đắng vừa cay, từ đó về sau không muốn đụng vào nữa.
Trình Thiên Châu hình như đã sớm biết cậu sẽ hỏi như vậy, cười nói: "Là ngọt, rất ngon."
Bạch Tiểu Hổ đến gần ngửi ngửi, mùi mận thanh ngọt, mùi rượu rất nhạt, gần như bị át đi. Vậy nên cậu nhấp một ngụm nhỏ, quả nhiên không hề đắng, mùi mận nhàn nhạt bao bọc lấy mùi rượu nhuần hậu, lành lạnh ngọt nhào trôi xuống theo yết hầu, bản thân còn trong ôn tuyền nóng hổi, cảm nhận đặc biệt sảng khoái.
"Thế nào?", Trình Thiên Châu đến gần hỏi.
Bạch Tiểu Hổ chép chép miệng: "Ngon, giống như uống nước trái cây ấy."
Cậu uống hết ngụm rượu trong chén, cả người run lên, liếm môi, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu lại không cho cậu uống, gắp một miếng sashimi vừa mỏng vừa thấm đẫm nước sốt, nói: "Đừng tham uống."
Bạch Tiểu Hổ luyến tiếc buông chén rượu xuống, lúc này bên miệng đưa tới một đũa cá, Bạch Tiểu Hổ theo thói quen há miệng, mi mắt nâng lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Trình Thiên Châu, bỗng nhiên lại rụt về phía sau: "Tôi tự ăn được mà."
Nói xong cậu liền cúi đầu ăn, Trình Thiên Châu không nói gì, đem miếng cá vừa rồi chạm vào môi Bạch Tiểu Hổ bỏ vào miệng mình, nói: "Không cho uống rượu nên tức giận?"
Trình Thiên Châu cười khẽ một tiếng, đem bình rượu đẩy đến tay Bạch Tiểu hổ, trong thanh âm tựa hồ mang theo chút bất đắc dĩ: "Quên đi, độ rượu này rất thấp, uống đi."
Khóe mắt Bạch Tiểu Hổ ngắm nhìn anh, nhịn không được vui vẻ rót cho mình một chén, thấy chén của Trình Thiên Châu trống không, vì thể nghiêng mình về phía trước, muốn cho anh một chén, không nghĩ tới lòng bàn chân bị trượt, mắt thấy sắp ngã xuống, Trình Thiên Châu một tay ôm lấy eo cậu, một tay quấn lấy tay Bạch Tiểu Hổ cầm bình rượu, đỡ chính xác rượu sắp đổ, cúi đầu cười với Bạch Tiểu Hổ: "Rượu đổ rồi uống gì đây, hửm?"
Mặt Bạch Tiểu Hổ đột nhiên nóng rát thiêu đốt, rượu mận vừa uống xuống tựa hồ bắt đầu có tác dụng, hương rượu theo hơi nước nóng xung quanh bốc lên, Bạch Tiểu Hổ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hình như còn xuất hiện cả ảo giác, bằng không sao mặt Trình Thiên Châu càng ngày càng lớn thế này.
Mắt đối phương còn sâu hơn cả màn trời đêm, Bạch Tiểu Hổ cảm thấy cổ họng có chút khô, cậu liếm môi dưới, một giây sau môi đã bị người cắn, rượu mận lạnh lẽo theo làn môi trượt vào trong khoang miệng.
Bạch Tiểu Hổ mở to hai mắt, "ực" một tiếng nuốt luôn rượu trong miệng, kinh ngạc nhìn Trình Thiên Châu như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi môi cậu.
Trình Thiên Châu hơi nghiêng đầu: "Anh đút em tiếp nhé?"
Bạch Tiểu Hổ: "Cậu...cậu..."
Trình Thiên Châu bỗng nhiên rũ mi mắt xuống, thanh âm trầm thấp như phát ra từ trong ngực: "Bạch Tiểu hổ, em đáp ứng anh vào chủ trạch Trình gia thì chính là người của anh."
Trình Thiên Châu lại mạnh mẽ ôm lấy cậu: "Chính là theo nghĩa đen, nguyên hình em cũng đã thấy rồi, còn tắm cho anh, nhân loại đã nhìn thấy nguyên hình của Hổ tộc thì chính là bạn tình mà Hổ tộc đó nhận định."
Nhất thời tim Bạch Tiểu Hổ đập như trống, cậu nâng tay muốn đẩy Trình Thiên Châu ra, nhưng tay chân lại mềm nhũn, bị một người đồng tính tỏ tình, cậu có kinh hoảng, có thất thố, duy chỉ không có xấu hổ cùng tức giận, thậm chí trong lòng còn dâng lên cỗ ngọt ngào, loại tâm tình không giải thích được này nhất thời làm cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Một cỗ hơi nóng vọt tới ốc tai cậu, môi Trình Thiên Châu dán vào bên tai cậu, nói: "Tim em đập rất nhanh, em cũng thích anh phải không?"
Trình Thiên Châu lại vui mừng: "Em không phản bác anh, em quả nhiên thích anh!"
Bạch Tiểu Hổ nghẹn một hơi: "Không...không!"
Trình Thiên Châu thừa thắng xông lên truy kích, loại chuyện này sẽ cổ vũ tác khí, anh nắm chặt cằm Bạch Tiểu Hổ, khiến cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Em thích anh, còn thích cả một thời gian dài, em chỉ là không phát hiện ra mà thôi."
Trong mắt Bạch Tiểu Hổ né trái né phải, không dám nhìn thẳng anh: "Không có...tôi không có, chúng ta cùng là nam mà!"
Trình Thiên Châu cười: "Vậy thì có sao, chúng ta ngay cả chủng tộc cũng không giống nhau."
Bạch Tiểu Hổ cũng bị dọa, vậy nhưng lại gật đầu nói: "Đúng đúng! Trình Thiên Châu cậu tĩnh táo lại một chút, nhân thú thù đồ đó."
Trong lòng Trình Thiên Châu "chậc" một tiếng, không dong dài nữa, cúi người hôn một cái, gặm môi Bạch Tiểu Hổ hàm hồ nói: "Em thích anh còn không chịu thừa nhận."
Bạch Tiểu hổ phát ra thanh âm "ô ô", kỹ thuật hôn của Trình Thiên Châu quá nát, gặm miệng cậu đến phát đau.
"Ô ô...cậu...thả tôi ra....au, au!"
Mùi máu tươi truyền ra, Trình Thiên Châu sợ tới mức giật mình, vội vàng nâng cằm Bạch Tiểu Hổ lên quan sát môi cậu, môi dưới bên phải vậy mà bị anh gặm tới rách da.
Bạch Tiểu Hổ đau đến "shh" hít vào, vẻ mặt Trình Thiên Châu ảo não, đưa tay muốn chạm vào lại rụt về, cuối cùng nhẹ nhàng thổi hơi về phía chỗ da bị rách.
"Xin lỗi...có phải rất đau hay không..."
Bạch Tiểu Hổ vừa tức vừa xấu hổ, nhìn anh như vậy cứ như thấy được một con hổ lớn ở trước mặt cậu cụp tai, trong lòng bỗng nhiên một trận mềm mại, lại phảng phất như được bao quanh bởi hạnh phúc thật lớn.
Trình Thiên Châu buông lỏng tay, hai người lại quay về yên lặng lúc đầu giải quyết bữa tối. Trình Thiên Châu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Hổ một cái, Bạch Tiểu Hổ bị anh nhìn cho không được tự nhiên, dịch ra ngoài, Trình Thiên Châu lập tức dán lên, còn gắp một miếng cá phi lên vào đĩa của cậu.
Bạch Tiểu Hổ dừng một chút, không nói gì gắp lên bỏ vào miệng. Anh mắt Trình Thiên Châu sáng ngời, vì thể càng thêm ân cần gắp thức ăn cho cậu.
"Được rồi được rồi, tôi ăn no rồi.", Bạch Tiểu hổ đem thịt nướng trên đĩa dịch về phía anh: "Cậu cũng ăn đi."
Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm chỗ hồng nhạt "quyến rũ" bên khóe môi Bạch Tiểu Hổ, đột nhiên nói: "Anh sẽ luyện kỹ thuật hôn cho thật tốt, lần sau tuyệt đối không cắn em nữa."
Bạch Tiểu Hổ: "!!!"
"Không phải, chờ một chút.", Bạch Tiểu Hổ trừng mắt nhì Trình Thiên Châu, "Còn có lần sau?!"
Ánh mắt Trình Thiên Châu vô tội: "Anh tưởng em tha thứ cho anh rồi. Không phải em chia thịt cho anh sao?"
Bạch Tiểu Hổ sâu sắc nghi ngờ Trình Thiên Châu đang giả ngây giả dại: "Trình Thiên Châu, cậu biết tôi không có ý tứ này."
Trình Thiên Châu: "Vậy thì có ý gì?"
Bạch Tiểu Hổ: "Cậu biết ý tôi mà."
Trình Thiên Châu bỗng nhiên biến trở về nguyên hình, xoay người lại, để lại cho Bạch Tiểu Hổ một bóng lưng mèo lớn suy sụp: "Em thật sự không thích anh sao?"
Bạch Tiểu Hổ hơi ngạc nhiên, cậu không tự giác vuốt ngực mình, cậu không thích Trình Thiên Châu sao?
Trình Thiên Châu cao lớn anh tuấn, cường đại mà hữu lực, là kiểu người mà cậu vẫn luôn khát vọng...
Cậu đương nhiên thích Trình Thiên Châu, thế nhưng, hai chữ "bạn tình" trong miệng Trình Thiên Châu đối với cậu mà nói quá xa, cũng quá nặng nề.
" Thiên Châu...", Bạch Tiểu Hổ nhịn không được vuốt ve tấm lưng anh bị ôn tuyền làm ướt, nói, "Tớ thích cậu, nhưng mà...."
Cậu còn chưa nói xong, Trình Thiên Châu liền biến trở về hình người ôm cậu vào ngực.
"Anh biết em cũng thích anh mà."
"Không phải..."
"Anh hôn em em sẽ cảm thấy không thể tiếp nhận sao?"
Bạch Tiểu Hổ chần chờ trong chớp mắt, Trình Thiên Châu nhận ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu nói: "Lúc anh hôn em, tim em đập rất nhanh, mùi vị cũng khác."
Lưỡi Bạch Tiểu Hổ như thắt nút với nhau: "Cái gì...mùi gì?"
Trình Thiên Châu lộ ra nụ cười đắc ý: "Thì là mùi vị không giống, em động tình, anh cảm giác được."
Nên nói là thiên phú chủng tộc sao, Bạch Tiểu hổ bị nói mặt đỏ tai hồng: "Cho dù tớ có chút...có chút thích cậu, nhưng nói bạn đời cũng quá khoa trương..."
Trình Thiên Châu nắm lấy tay cậu: "Hổ tộc bọn anh mười sáu tuổi là có thể đính hôn, nếu em cảm thấy gấp gáp, chúng ta có thể đợi đến độ tuổi kết hôn hợp pháp của nhân loại..."
Bạch Tiểu Hổ có cảm giác mình lên phải thuyền giặc, Trình Thiên Châu quá biết nước lên thuyền lên. Cậu nhìn chằm chằm Trình Thiên Châu, ánh mắt có chút phức tạp: " Thiên Châu, lần này cậu để tớ cùng về chủ trạch ăn Tết, là ngay từ đầu đã tính toán hết rồi sao?"
Trình Thiên Châu hào phóng gật đầu: "Đúng vậy, anh đã suy nghĩ rất lâu."
Anh kéo tay Bạch Tiểu Hổ, đặt lên vòng cổ của mình, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, nói: "Anh đã tìm em rất lâu, lần nữa nhận ra em, anh liền có dự cảm, mình không thể rời khỏi em nữa rồi."
"Em cũng đã biết chứng rối loạn lưỡng cực của anh rồi, vòng cổ ức chế không thể làm được vạn vô nhất thất, nó chỉ có thể hạn chế hành động của anh. Nhưng miễn là có em bên cạnh, anh sẽ bình tĩnh lại."
Trình Thiên Châu rũ mi mắt xuống, lông mi đen dày dưới đường viền thâm thúy tạo thành hai cái bóng nhỏ, anh đem tay Bạch Tiểu Hổ kề sát chóp mũi, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó hạ xuống một nụ hôn, anh hơi mở miệng, hơi thở phả vào mu bàn tay Bạch Tiểu Hổ.
"Anh là của em."
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ trướng đầy một loại chua xót khó nói thành lời, cậu rút tay ra, trong mắt Trình Thiên Châu xẹt qua tia bối rối, lòng Bạch Tiểu Hổ mềm nhũn, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ của anh, nói: "Vậy...vậy thì chúng ta hãy thử."
Tác giả có điều muốn nói:
2018 quá lười biếng, vậy nên viết một đoạn văn nhỏ như vậy, thừa dịp chuyển giao năm mới ra chương cuối, tốt xấu gì cũng cho hai người về cùng nhau, phía sau sẽ có thêm ngoại truyện, không thường xuyên cập nhập, mọi người năm mới vui vẻ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT