"Miểu Miểu, cậu không nhớ tớ sao?"

"Miểu Miểu là ai?", thiếu niên rắn đen đầu tiên là vẻ mặt mê mang, một giây sau liền vui vẻ: "Trước kia chúng ta nhất định quen biết nhau, khó trách tui cảm thấy mùi của cậu rất quen thuộc."

Nói xong nó lại gần Bạch Tiểu Hổ, phun lưỡi rắn trong miệng, lướt qua làn da ấm áp trên cổ Bạch Tiểu Hổ.

Mặc dù biết đây là cách cách rắn nhận ra mùi, Bạch Tiểu Hổ vẫn rụt cổ lại. Cậu giữ vai Miểu Miểu lại và nói: "Cậu là Miểu Miểu, cậu tên là Lâm Miểu, tụi mình cùng học mẫu giáo chung với nhau, ngủ trưa tụi mình cũng chung giường, tớ ăn ớt xanh giúp cậu, cậu ăn cần tây giúp tớ, Miểu Miểu, cậu có nhớ không?"

Khuôn mặt thanh tú của Miểu Miểu nhất thời nhăn lại: "Nhưng tui đâu phải tên Miểu Miểu, ba ba nói tui tên Tiểu Hắc mà?"

Bạch Tiểu Hổ hơi giật mình, sau đó trong mắt ánh lên hai ngọn lửa giận, cậu dùng sức nắm lấy vai Miểu Miểu, gằn từng chữ nói: "Cậu không phải tên Tiểu Hắc, cậu có họ, cũng có tên, không phải là Tiểu Bạch Tiểu Hắc gì. Người gọi cậu là Tiểu Hắc cũng không phải ba ba của cậu."

Rắn đen phẫn nộ vẫy đuôi, đuôi rắn to lớn đánh vào nền xi măng, "ba ba" ba tiếng, tiếng vang lớn như muốn sụp cả tầng hầm, nhưng nó lại không đẩy Bạch Tiểu Hổ ra, trong mắt ngược lại lộ ra một tia kinh hoảng: "Cậu đừng nói lung tung! Tiểu Hắc có ba ba! Ba ba thích Tiểu Hắc nhất!"

Phản ứng như vậy rất không thích hợp, giống như bị người ta chọc trúng đau đớn trong lòng nên vội vàng muốn che dấu. Đáy lòng Bạch Tiểu Hổ hoài nghi, cậu ôm lấy Miểu Miểu kinh hoảng muốn trấn an, ngón tay bỗng nhiên sờ được một ít cảm giác kì lạ, lập tức xoay nửa người trên của Miểu Miểu qua, chỉ thấy trên lưng thiếu niên gầy gò xanh tím tái, sẹo cũ sẹo mới đan chéo tùm lum, làm người nhìn nhịn không được phải quay mặt đi.

"Đây là...ai làm?", đầu ngón tay Bạch Tiểu Hổ khẽ run lên, muốn sờ vào lại không dám thật sự đụng phải, phảng phất như một hơi thở nhẹ thoáng qua cũng làm đau đối phương.

Thiếu niên rắn đen chột dạ rũ mi mắt xuống, tránh khỏi tầm mắt Bạch Tiểu Hổ: "Té....ngã...Tiểu Hắc rất nghe lời..."

Bạch Tiểu Hổ cảm thấy ngực mình căng lên, cổ họng như bị nhồi một đống bông.

"Là hắn đánh phải không?"

Rắn đen không dám nhìn Bạch Tiểu Hổ: "Tiểu Hắc ngứa cả người, còn lột xác, lúc ba ba dùng roi quất thì sẽ không ngứa nữa."

Bạch Tiểu Hổ: "Đây là lột xác bình thường, sau khi lột xác xong sẽ không ngứa nữa, nhưng nếu có vết thương thì da mới mọc ra ngược lại sẽ không chỉnh tề. Miểu Miểu, nếu hắn là ba ba cậu, sao có thể ra tay ác như vậy, hắn lừa gạt cậu."

Rắn đen chỉ chú ý tới nửa câu đầu, nó bĩu môi, sờ sờ vảy trên đuôi còn chưa bắt đầu thay da: "Vậy làm sao bây giờ? Tui hông cần vảy lệch đâu, nhìn xấu lắm."

Bạch Tiểu Hổ kỳ thật đã phát hiện tâm trí Miểu Miểu có chút vấn đề, nhìn bộ dáng ngây thơ của Miểu Miểu, trong lòng càng thêm chua xót.

"Không, chúng ta đi khám bác sĩ được không?"

Miểu Miểu co rúm lại: "Tui hông tiêm đâu!"

Bạch Tiểu Hổ ôm lấy cổ nó: "Không cần tiêm, bôi thuốc là được rồi, Miểu Miểu không muốn vảy đẹp hơn sao?"

Miểu Miểu lắc đầu như trống bỏi: "Không! Miểu Miểu không cần!"

Bạch Tiểu Hổ kinh hỉ mở to hai mắt, vừa rồi cậu ấy gọi mình là "Miểu Miểu"! Thanh âm Bạch Tiểu Hổ càng thêm nhu hòa, từng bước dụ dỗ: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta xóa vết sẹo sau đầu được không nè?"

Vẻ mặt Miểu Miểu nhảy nhót lắc đuôi, bỗng nhiên lại ủ rũ.

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ căng thẳng: "Làm sao vậy?"

"Nếu không có ba ba đồng ý, Miểu Miểu không ra ngoài được đâu."

"Nhưng mà không phải vừa rồi cậu cũng đi ra ngoài sao?"

"Đúng nha, nhưng mà đó là ba ba bảo đi ăn thịt cậu, giờ Miểu Miểu về rồi, không đi ra ngoài được nữa đâu."

Bạch Tiểu Hổ không biết người kia dùng phương pháp gì làm cho Miểu Miểu không còn chút tâm lý phản kháng nào. Cậu nhéo lòng bàn tay mình nói: "Miểu Miểu, cậu có ba và một người anh trai rất quan tâm đến cậu. Người đàn ông đó đã nói dối cậu, người đó cũng không phải ba ba cậu. Cậu thử nghĩ xem, cậu có nhớ gì trước lúc sáu tuổi không?"

Vẻ mặt Miểu Miểu mờ mịt, sau đó trong mắt xuẩt hiện tia hỗn loạn: "Tui...tui không biết...tui làm sao cũng không nhớ ra...."

"Đừng sợ, đừng sợ. Mẹ và anh trai vẫn luôn không quên Miểu Miểu...", Bạch Tiểu Hổ thả lỏng âm thanh, đôi mắt đen của cậu có chút lớn hơn người bình thường, sạch sẽ như trẻ con, đôi mắt như vậy vừa khóc xong càng thêm trong suốt thấy đáy, Lần đầu tiên Miểu Miểu được ánh mắt tràn ngập quan tâm chăm chú nhìn, phảng phất như ngâm mình trong nước ấm, dần dần bình tĩnh lại.

"Tui thật sự không phải Tiểu Hắc hả?"

"Không! Cậu tên là Lâm Miểu, cậu có một anh trai tên là Ngô Tùng, anh cậu cho rằng cậu bị người xấu hại chết. May thay cậu vẫn còn sống.", nói đến đây, nước mắt Bạch Tiểu Hổ lại rơi, cậu nghẹn ngào thì thầm, "May quá, Miểu Miểu cậu còn sống. Thật tốt quá..."

"Cậu đừng khóc nha...", Miểu Miểu luống cuống tay chân lau nước mắt cho Bạch Tiểu Hổ, cuối cùng lại gần phun lưỡi rắn liếm đi nước mắt trên mặt Bạch Tiểu Hổ.

Bạch Tiểu Hổ thấy động tác vụng về của nó nhịn không được cười ra tiếng, cậu hít mũi, nắm chặt tay Miểu Miểu: "Miểu Miểu, đi theo tớ đi!"

Trên mặt Miểu Miểu lướt qua tia giãy dụa, trong mắt thỉnh thoảng ánh lên tia sợ hãi, như nhớ đến trải nghiệm kinh khủng gì đó. Bạch Tiểu Hổ tăng thêm lực tay nói: "Đừng sợ, sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ để cảnh sát bắt được kẻ xấu!"

Miểu Miểu: "Cảnh sát là gì?"

Bạch Tiểu Hổ: "Là người có thể bắt kẻ xấu bảo vệ chúng ta!"

Kiên định của Bạch Tiểu Hổ lây nhiễm Miểu Miểu, một tay nó ôm Bạch Tiểu Hổ bò ra ngoài, Bạch Tiểu Hổ bị động tác bất thình lình của nó làm hoảng sợ bắt lấy cánh tay Miểu Miểu: "Miểu Miểu, trên người cậu có vết thương, thả tớ xuống đi."

Miểu Miểu không quan tâm nói: "Chút vết thương nhỏ này tui quen rồi, không đau tí nào hết. Cậu đi chậm lắm."

Bạch Tiểu Hổ nghe được hai từ "quen rồi", trong lòng co rút đau đớn, nương theo đó là một trận áy náy như lũ lên, gần như làm cho cậu không thở nổi——

Nếu, nếu như cậu không quá yếu đuối, không quên đi những gì trải qua đêm đó...

Bạch Tiểu Hổ vùi mặt vào ngực Miểu Miểu, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Ngay khi họ vừa trèo lên cửa tầng hầm, phát hiện không biết từ lúc nào ngay tại lối ra đã dâng lên một hàng rào dây thép gai.

Bạch Tiểu Hổ đưa tay muốn đụng vào liền bị Miểu Miểu khẩn trương ngăn lại: "Không thể đụng! Lúc trước Miểu Miểu bị điện giật đó...."

Vừa dứt lời, phía trước truyền đến âm thanh giày da nện xuống nền xi măng cứng rắn. Tiếng bước chân vang vọng trong cầu thang trống rỗng, càng ngày càng gần, Bạch Tiểu Hổ cảm thấy cả người Miểu Miểu dưới thân cứng đờ, sau đó run nhẹ.

Bạch Tiểu Hổ hơi giãy giụa, từ trên người Miểu Miểu nhảy xuống. Miểu Miểu kinh ngạc nhìn cậu, sắc mặt có chút trắng, cúi đầu nói: "Ba ba tức giận, tui nghe ra được."

......

Sau khi Trình Thiên Châu rời đi, yến tiệc vẫn tiến hành như bình thường. Lục Ngạn lúc đầu trốn trong góc, sau đó bị mẹ Lục tìm được, hai vợ chồng kẹp y qua đám chú bác, mặt Lục Ngạn cười muốn cứng đờ, bỗng nhiên phát hiện một lúc lâu rồi không thấy Hà Ẩn đâu, hỏi: "Mẹ, cậu út đâu?"

Hà Văn nhìn trái nhìn phải: "Kỳ quái, vừa rồi vẫn còn đó. Có thể là đi trước rồi, không nói tiếng nào đã đi.", mẹ Lục đảo mắt tìm một vòng, lại có người tới tiếp chuyện, lại phải nở nụ cười xã giao, cùng người ta hàn huyên.

Lục Ngạn đứng đó, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn, thỉnh thoảng khiêm tốn hai câu, trong lòng nghĩ xem lát nữa cũng tìm cớ về trước một chuyến.

Tác giả có gì đó muốn nói:

[danh sách cảm ơn của tác giả]

Giới thiệu truyện mới của tác giả:

[Người phát hiện ra vẻ đẹp của tui không phải người bình thường]

[发现我美的人都不是普通人]

Truyện này còn có tên là [Sau khi chứng kiến học bá giường bên giết người ném xác], [chỉ có người đặc biệt mới chú ý đến mỹ nhan thịnh thế của tui].

Mặt liệt cao lãnh giá trị vũ lực tăng mạnh mang tầm hồn thiếu nữ thụ - Bạch thiết hắc nhã nhặn cầm thú công (là cầm thú thật đó ba_(:зゝ∠)_)

Sinh viên năm nhất Lý Tinh Hồ, giới tính nam, thích nam, từ nhỏ đến lớn hằng ngày đều bị người ta chặn đường / cản đường / đè góc tường, tay đánh cuồng theo dõi, chân đạp sói biến thái.

Dưới bề ngoài cao lãnh ấy lại là trái tim mãnh liệt khát vọng một tình yêu thiếu nữ ngọt ngào hồng phấn, phiền não lớn nhất là làm sao gặp được một người yêu thích tâm hồn 20cm [nhấn mạnh] thú vị của mình chứ không phải chỉ thích xác thịt thô tục.

Đột nhiên một ngày nào đó, Lý Tinh Hồ giải trừ thể chất vạn người mê, mặc dù nhan sắc vẫn như cũ...

Lý Tinh Hồ: Lúc này nếu mà có người nhìn thấy tôi trong hàng triệu người, đó nhất định là tình yêu đích thực ヽ(°▽°)ノ.

Một tuần sau, sau khi chứng kiến học bá giường bên [cách không] giết người ném xác, Lý Tinh Hồ phát hiện chuyện có chút không thích hợp...

Đây không phải là thế giới mà tui biết /cười/

Tui có thể đã sớm qua đời /cười/

Tìm hiểu thế giới song song nào /cười/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play